Ít nhất Vương Bình cũng từng kiểm tra qua, với tu vi Hoàng cảnh của hắn, đều không thể nhìn thấu được là vật gì, hay có điểm gì đặc biệt.
Đây là vật tượng trưng cho thân phận tộc trưởng Xích tộc, có lẽ sau khi Xích tộc về lại thượng giới, nhận tổ quy tông sẽ có tác dụng lớn.
“Đây làm sao có thể. Nếu như đã tặng đi rồi, làm gì có đạo lí lấy lại. Vương Bình ngươi vẫn nên giữ lại đi.”
Thôn trưởng tất nhiên cũng biết lai lịch của ngọc bội này tuyệt đối không đơn giản, cũng cảm thấy Vương Bình nói có đạo lí, nhưng vẫn giữ thái độ kiên quyết không nhận.
“Được thôi.”
Thấy thái độ kiên quyết của thôn trưởng, Vương Bình cũng không khuyên thêm, chỉ có thể thu lại.
Món đồ này có lẽ cũng có công dụng lớn đối với hắn.
Nếu như thôn trưởng không đồng ý nhận lại, hắn có thể an tâm thu về.
Tiếp theo, sau khi Vương Bình cùng thôn trưởng và mọi người giao lưu một phen, hắn đi một chuyến Kiếm Linh tông.
Sau khi đến Kiếm Linh tông, Vương Bình nhìn thấy Bạch Thiên Hồng đang luyện kiếm, hơi thổn thức.
Bạch Thiên Hồng trong mô phỏng đã giúp đỡ hắn rất nhiều ở đại lục Huyền Quy.
Đáng tiếc cuối cùng Bạch Thiên Hồng lại không thể theo kịp sự phát triển của hắn.
Ngoài ra vấn đề thân phận của Bạch Thiên Hồng cũng khiến cho Vương Bình giờ đây hơi đau đầu.
Bạch Thiên Hồng là hậu duệ của Đoạn Tội Hoàng giả.
Một khi quỷ dị xuất thế, Bạch Thiên Hồng sẽ bị ma hóa, trở thành tử hồn của quỷ dị, bị quỷ dị khống chế điều khiển.
“Không biết bàn tay vàng của Thái Vĩnh Long có thể phòng thủ được lời nguyền của quỷ dị hay không”
Trong lòng Vương Bình yên lặng suy nghĩ.
Nếu có thể phòng ngự được lời nguyền quỷ dị, vậy ngược lại có thể dùng Bạch Thiên Hồng trên người.
Đến lúc đó, miễn là hắn tranh thủ giết quỷ dị trong ba giây, vậy thì không sao.
Đương nhiên, thời gian ba giây muốn đánh chết một nhân vật cấp Chuẩn Thần như Đoạn Tội Hoàng giả là rất khó.
Trừ khi, hắn trở thành thần thì mới có hy vọng làm điều đó.
“Không đúng. Hình như ta đã ở trong cuộc.”
Đột nhiên Vương Bình nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt biến đổi, trong lòng xuất hiện một dòng khí lạnh.
Lúc trước hắn đã từng giết người trên đại lục Huyền Quy.
Để cho hắn nhớ sâu nhất chính là lão gia gia trong nhẫn đầu tiên của Diệp Thần.
Vương Bình không biết rốt cuộc hắn có lai lịch gì, nhưng cũng là người trên đại lục Huyền Quy, cũng có khả năng là huyết mạch của Đoạn Tội Hoàng giả.
Dù sao, năng lực của quỷ dị cũng không có quy định chắc chắn phải con cháu trực hệ hoặc là người có huyết mạch khá nồng đậm mới có thể bị ảnh hưởng.
Có thể, những chi huyết mạch hoặc huyết mạch ẩn trốn của tộc nhân cũng sẽ ảnh hưởng.
Nói cho cùng, đại lục Huyền Quy đã trải qua nhiều năm như vậy, không ai biết cuối cùng huyết mạch của nó đã truyền thừa qua bao nhiêu đời, để cho bao nhiêu người có được huyết mạch của nó.
“Vương ca, ngươi có chuyện gì vậy? Tại sao nét mặt lại đột nhiên trở nên nặng nề như vậy.”
Thái Vĩnh Long nhìn thấy vẻ mặt thay đổi rõ rệt của Vương Bình, hơi kinh ngạc nói.
“Thái Tử, bàn tay vàng của ngươi có lẽ sẽ có lợi ích rất lớn đó.”
Vương Bình vỗ bả vai Thái Vĩnh Long, thở dài nói.
Trước đây hắn đúng là đã bỏ quên mất điều này, bây giờ nhớ lại nó hoàn toàn là tai họa ngầm rất lớn.
Nếu hắn bỏ quên mất chuyện này, sau này chắc chắn có thể sẽ xảy ra chuyện không may.
Ngay cả khi hắn chạy trốn đến một thế giới khác, hắn vẫn có thể bị kích nổ vì lời nguyền, bị quỷ dị chi phối .
Còn về phần thả quỷ dị được thả ra ở trong mô phỏng và sau đó biết điều này.
Xin lỗi, rất có khả năng sẽ không sự phát triển như vậy.
Với tính cách của hắn, nếu đã biết năng lực quỷ dị, hắn sẽ không bao giờ cho Cửu U Ma Hoàng Sở Tiêu có cơ hội thả quỷ dị ra.
Mà không thả quỷ dị ra ngoài thì đối phương cũng không thể hoàn toàn khống chế thân thể của Đoạn Tội, hắn sẽ không có cách nào phát động được năng lực hoặc sẽ không phát động năng lực. Vậy thì thật sự trở thành một quả bom nổ chậm cực kỳ nguy hiểm.
“Hừm.”
Thái Vĩnh Long hơi nghi hoặc, không biết vì sao đột nhiên Vương Bình lại nói như vậy.
Bàn tay vàng của hắn chính xác là sẽ có tác dụng lớn hơn, nhưng cũng không đến mức như vậy chứ.
Dù sao thì Vương Bình đã đánh giá nó qua từ lâu.
Vương Bình cười cười, nhìn sự nghi hoặc của hai người Thái Vĩnh Long và Xích Phong, cũng không giải thích gì thêm, chỉ đi về phía Bạch Thiên Hồng.
“Thiên Hồng, ngươi có muốn biết thân thế của ngươi không?”
Vương Bình nói về phía Bạch Thiên Hồng.
Điều này làm cho Bạch Thiên Hồng đang luyện kiếm trước thác nước giật mình, lúc này mới phát hiện thấy Vương Bình và Thái Vĩnh Long đang đi về phía mình, có hơi kinh ngạc.
“Xin chào Thái Thượng Trưởng lão. Thái Thượng Trưởng lão, chẳng lẽ ngài biết đến thân thế của ta sao?”
Bạch Thiên Hồng chắp tay bái lạy, kích động nói.
“Ừ. Thế nhưng phải chậm rãi giải thích lại khá rắc rối, nên ta sẽ quán đỉnh cho ngươi hiểu.”
Vương Bình khẽ lắc đầu, vươn ngón tay chạm vào trán Bạch Thiên Hồng.
Trong chốc lát, rất nhiều tin tức về Tử Linh giới đều đổ vào trong đầu Bạch Thiên Hồng.
Đối với thân thế của hắn và quá khứ của Đoạn Tội Hoàng giả, hắn cũng không hề có ý nghĩ phải che giấu cái gì.
“Ta, ta thật sự là con cháu của Đoạn Tội Hoàng giả sao?”
Bạch Thiên Hồng phục hồi tinh thần, có hơi rung động, hoàn toàn không nghĩ tới bối cảnh của mình lại kinh người như vậy, cũng không nghĩ tới trong quá khứ đã từng xảy ra đại chiến kinh khủng như vậy.
“Thái Thượng Trưởng lão, ta muốn theo ngài đi ra ngoài tu hành, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn!”
Ngay lập tức, Bạch Thiên Hồng thở ra, khẩn nài.
“Không phải bây giờ.”
Vương Bình lắc đầu từ chối.
Không hề ý nghĩ dẫn Bạch Thiên Hồng ra ngoài.
Hắn tới đây, làm những điều này, nhưng cũng chỉ là do thích thú mà thôi.
“Vậy sao.” Bạch Thiên Hồng có hơi tiếc nuối.
Tuy nhiên, hắn vẫn không hề từ bỏ ý tưởng đi ra ngoài.
Nếu các trưởng lão không muốn dẫn theo hắn ra ngoài, vậy hắn sẽ cố gắng tu hành tự đi ra ngoài một mình.