Thái Vĩnh Long nhìn quỷ dị rồi nói với khuôn mặt tràn đầy vô tội.
“Mẹ nó.”
Quỷ dị cửa hàng phát điên.
Má, ai biết sẽ có người có thể miễn dịch năng lực của hắn xuất hiện cơ chứ? Đây không phải phạm quy thì là gì?
“Nhiều thẻ bài như vậy, trong đó phần lớn là thẻ xấu, chỉ có một tấm là thẻ tốt, ngươi còn không biết xấu hổ nói chúng ta gian lận.”
Vương Bình cũng lên tiếng cười nhạo.
Thông qua phản ứng của quỷ dị cửa hàng, hắn đã hiểu, tuy năng lực của quỷ dị này hơi kỳ lạ, nhưng hắn cũng không thể thay đổi một vài quy tắc.
Ví dụ như hắn không thể thu lại thẻ bài thả ra với hình thức phần thưởng.
Nếu không thì hắn cũng không cần phải tức hộc máu, trực tiếp thu hồi năng lực Thái Vĩnh Long nhận được là được.
“Hừ.” Vẻ mặt của quỷ dị cửa hàng hơi thay đổi, sau đó, hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Thôi, xem như ta tặng Đôi mắt chân thật này cho các ngươi. Thuận tiện nói cho các ngươi biết một chuyện, năng lực của Đôi mắt chân thật có thể dùng chung với những người khác.”
Nói xong, quỷ dị cửa hàng lại lộ ra vẻ mặt âm hiểm gian trá.
“Thái Tử, sử dụng năng lực, làm chúng ta xem rốt cuộc thế giới này như thế nào.”
Vương Bình nheo mắt lại rồi nói với Thái Vĩnh Long.
“Ta biết rồi.”
Đôi mắt Thái Vĩnh Long hiện lên u quang rồi liếc mắt nhìn nhóm người Vương Bình.
Sau đó, nhóm người Vương Bình đều cảm thấy đôi mắt mát lạnh.
Ngay sau đó, tầm nhìn của Vương Bình đã thay đổi.
Hắn nhìn thấy linh hồn của nhóm người Thái Vĩnh Long và Ngô Quân trở nên khác thường. Linh hồn của bọn họ không còn là bản thể của bọn họ nữa, tất cả đều đã biến thành những con quái vật vặn vẹo mấp máy, toả ra sự bất tường.
Mà linh khí chảy xuôi trong cơ thể Thái Vĩnh Long và Ngô Quân cũng không còn tinh khiết giống như lúc đầu Vương Bình nhìn thấy nữa, mà là các loại sâu có mắt kép ghê tởm hoặc là vật lầy lội không thể miêu tả.
Những thứ này không chỉ ghê tởm mà còn toả ra hơi thở bất tường, làm người ta cảm thấy đôi mắt và linh hồn đều bị ô nhiễm.
“Oẹ.”
Bởi vì quá ghê tởm và không thể chấp nhận được linh hồn của mình đã biến thành dáng vẻ này nên Trần Tư là người đầu tiên nôn mửa.
Nhưng vì lúc trước nàng là tu sĩ, rất lâu rồi chưa ăn đồ ăn nên dù bây giờ đã không còn tu vi, nhưng thân thể cũng không phải thân thể người phàm mà là linh thể, có mối quan hệ mật thiết với linh khí.
Vì thế, thứ nàng nôn ra cũng là vật hình sâu không thể miêu tả.
Nhóm người Thái Vĩnh Long cũng không hề dễ chịu, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy vô cùng ghê tởm, có xúc động muốn tự sát.
“Đúng là đủ ghê tởm.”
Trong lòng Vương Bình cũng không bình tĩnh, cuối cùng hắn cũng biết vì sao quỷ dị lại lộ ra vẻ mặt âm hiểm như vậy rồi.
Bởi vì sử dụng Đôi mắt chân thật, nhìn thấy mặt chân thật của thế giới này cũng không phải là chuyện gì may mắn, ngược lại là một bất hạnh.
Cảm giác nhìn thấy linh hồn của mình biến thành quái vật đủ để làm người ta phát điên.
Dù là cường giả có thực lực khủng bố và không bị ô nhiễm như Vương Bình cũng có cảm giác tinh thần bị ô nhiễm và cực kỳ khó chịu.
Vương Bình im lặng bước ra khỏi cửa hàng của quỷ dị, đi ra bên ngoài.
Sau đó, hắn nhìn thấy thứ lơ lửng trong không khí không còn là linh khí tinh khiết nữa mà là đủ loại lầy lội, sâu, vật không thể diễn tả.
Trạng thái của người tu tiên ngẫu nhiên xuất hiện trong toà thành cũng không khác trạng thái của nhóm người Thái Vĩnh Long là bao.
Đây vẫn chỉ là tu sĩ không mạnh thôi đó, khó có thể tưởng tượng những tu sĩ cường đại đã bị ô nhiễm thành dáng vẻ gì.
Vương Bình im lặng xé rách không gian và đi tới Lưu Vũ thánh địa.
Đúng lúc Lưu Vũ thánh địa đang mở tiên yến, những vị lão tổ cường đại đều tham gia.
Sau đó, cảnh tượng hắn nhìn thấy không còn là những người tu tiên tiên phong đạo cốt nữa, mà là những con quái vật với linh hồn và thân hình đều đã bị ô nhiễm tới nỗi làm Vương Bình phải cảm thấy ghê tởm.
Mà những kỳ trân dị bảo, linh thuỷ hiếm thấy, linh quả, linh gạo trong bữa tiệc cũng là thứ không thể diễn tả.
Thứ càng có nhiều linh khí thì càng ghê tởm, hơi thở bất tường và ô nhiễm ẩn chứa bên trong càng khủng bố.
Nhìn nhóm lão tổ Lưu Vũ thánh địa bị ô nhiễm trong bữa tiệc, dù là Vương Bình cũng cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, vô cùng khó chịu, đồng thời còn có cảm giác linh hồn bị ô nhiễm.
Đây vẫn chỉ là một vài tu sĩ chưa đến Độ Kiếp kỳ thôi đã làm Hoàng giả tu hành Phần Thiên Đế Kinh, có thể giết chết Hư Thần cảnh như hắn khó chịu và có cảm giác tinh thần bị ô nhiễm như thế rồi.
Khó có thể tưởng tượng Tiên giới đã biến thành dáng vẻ gì, sợ rằng đã biến thành quần ma loạn vũ chân chính rồi.
“Tần Thiên và Diệp Tiểu Phàm đều xong rồi.”
Vương Bình thở dài một tiếng, tâm trạng nặng nề.
Trước lúc hắn có được năng lực giải quyết quỷ dị của thế giới này, hai người này không cứu được nữa rồi.
Trừ khi bàn tay vàng của Ngô Quân có thể mang đến kỳ tích, nhưng loại chuyện này chỉ có thể xem vận khí. Trên thế giới này có quá nhiều khả năng, ai cũng không biết khi nào có thể kích phát khả năng tinh lọc ô nhiễm trên người bọn họ.
Ngoài ra, Vương Bình cũng nhớ tới chuyện Tần Thiên và Diệp Tiểu Phàm từng đi tới các thế giới khác tham gia nhiệm vụ đoàn thể.
Nếu linh khí của bản thân bọn họ có vấn đề, vậy thì có phải thế giới bọn họ đi tới cũng xuất hiện vấn đề không?
Trong lòng Vương Bình cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắn không có cách giải quyết loại tình huống này.
Vương Bình chỉ có thể hy vọng, trước khi bọn họ đi tới thế giới này, quỷ dị còn chưa từng xuất hiện, hai người còn chưa bị ô nhiễm.
Nhưng xác suất này rất thấp.
Bởi vì khi Vương Bình vừa tới thế giới này, hắn đã trực tiếp bị động tiến vào trạng thái mô phỏng hình thức đắm chìm.
Bữa tiên yến lúc ấy cũng đã xảy ra vấn đề.