Theo Vương Bình thốt ra lời này, Lâm Thanh Hòa ngây người, kinh ngạc nhìn Vương Bình, giống như không nghĩ tới Vương Bình thật sự nhìn ra nàng có được Thôn Tiên Ma Thể.
Về phần linh hồn thứ hai của Lâm Thanh Hòa, đời trước Thôn Tiên Ma Thể, đều trực tiếp bị bừng tỉnh, đều muốn lập tức dẫn theo Lâm Thanh Hòa chạy trốn.
Mặc dù nói, trước mặt Thánh Nhân, dựa vào Lâm Thanh Hòa hiện tại là không thể nào chạy thoát.
Cho dù là nàng tiếp quản thân thể, thì cũng tuyệt đối không chạy thoát được.
“Tiền bối, không căm thù Thôn Tiên Ma Thể sao?”
Lâm Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi.
“Tại sao ta lại căm thù chứ. Lực lượng có tà ác hay không thì vẫn còn phải xem người sử dụng nó có phải là người tà ác hay không. Nếu như ngươi là ác, thì ta đương nhiên sẽ trừ bỏ một mối nguy hại. Có điều, ngươi hiện tại, hiển nhiên không phải hạng người tà ác gì, chỉ là một tiểu tu sĩ có được Thôn Tiên Ma Thể thôi.”
Hai tay Vương Bình chắp sau lưng, giọng nói bình thản.
“.”
Vương Bình, trực kích nơi sâu trong tâm hồn Lâm Thanh Hò khiến nàng hơi thất thần.
Về phần tàn hồn Thôn Tiên Ma Thể đời trước, cũng trầm mặc.
Nếu như kiếp trước nàng gặp được người như Vương Bình có lẽ cũng sẽ không đi đến bước đường kia.
Đương nhiên, nàng cũng chưa hoàn toàn tin tưởng Vương Bình.
Dù sao, nhân tộc là chủng tộc ngụy trang giỏi nhất.
“Cho nên, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?”
Vương Bình nhìn Lâm Thanh Hòa, cười nhẹ, lần nữa đưa ra mời.
“Nhưng mà ta đã có sư tôn rồi, sư tôn có đại ân với ta, ta không thể phản bội sư môn.”
Lâm Thanh Hòa mặc dù rất có hảo cảm với Vương Bình, nhưng vẫn quyết định từ chối.
Đối với việc này, Vương Bình cũng không ngạc nhiên.
Điểm này, đã từng xuất hiện trong máy giả lập nhân sinh.
“Sư tôn mà ngươi nói thế nhưng không có đại ân gì với ngươi hết, hơn nữa còn là mối thù diệt tộc của ngươi.”
Vương Bình lắc đầu, chậm rãi mở miệng.
“!!!”
Đồng tử Lâm Thanh Hòa co rụt lại, kinh ngạc nhìn Vương Bình, không biết tại sao hắn lại nói như vậy.
“Lúc ngươi sinh ra đời, trời sinh dị tượng, bị sư tôn ngươi nhìn thấy. Cho nên, nàng liền gọi cường giả Bạch Viêm Thần Giáo đến diệt tộc Lâm gia các ngươi, ôm ngươi trở về Bạch Viêm Thần Giáo, thu ngươi làm đồ đệ.”
Vương Bình thản nhiên mở miệng, nói ra chân tướng tàn khốc này.
“Chuyện này không thể nào. Sư tôn không thể nào là người như vậy.”
Sắc mặt Lâm Thanh Hòa trắng bệch.
Nàng cảm thấy Vương Bình không có khả năng lừa nàng, bởi vì Vương Bình là Thánh Nhân, Thánh Nhân cẩn trêu đùa một tiểu tu sĩ như nàng sao?
Nhưng, nếu như lời Vương Bình nói là thật, thì sự tin tưởng của nàng, thế giới quan của nàng liền sụp đổ hoàn toàn, khiến nàng không thể chấp nhận được.
“Có phải hay không, ngươi chờ một lát thì biết thôi.”
Vương Bình thở dài một tiếng, nhìn về phía phương xa.
Thấy thế, hai mắt Lâm Thanh Hòa cũng có hơi vô thần nhìn sang.
Sau đó, nàng nhìn thấy sư tôn của nàng, cùng các cao tầng của Bạch Viêm Thần Giáo bay về phía bên này, xuất hiện trên không trung Bạch Viêm Thần Giáo.
Việc này khiến nàng nhớ đến chuyện các cao tầng của Bạch Viêm Thần Giáo vứt bỏ đồ đệ chạy trốn, mà dường như sư tôn của nàng cũng vứt bỏ nàng chạy trốn.
Lâm Thanh Hòa cắn môi, hơi trầm mặc.
“Ngài là.”
Giờ phút này, lão tổ của Bạch Viêm Thần Giáo nhìn thấy Vương Bình, không khỏi giật nảy cả mình.
Sau đó, hắn lộ ra biểu cảm vui mừng.
Trận chiến trước đó, đương nhiên hắn cũng có đứng từ xa quan sát một chút, nhận ra Vương Bình chính một trong hai Thánh, hơn nữa còn giết chết một vị Thánh Nhân khác.
Bây giờ, Vương Bình lại xuất hiện ở Bạch Viêm Thần Giáo của hắn, khiến tâm trạng hắn kích động, khó mà bình tĩnh được.
Thánh Nhân đó, đây chính là một Thánh Nhân, nếu có thể trèo lên cành cây cao Thánh Nhân này vậy thì Bạch Viêm Thần Giáo của hắn sẽ lên như diều gặp gió, ai dám khinh nhục?
Cũng chính tại thời điểm lão tổ Bạch Viêm Thần Giáo còn đang xuân thu đại mông, Vương Bình vồ một cái bắt hắn đến, soát hồn hắn tại chỗ.
Sau đó, trực tiếp truyền ký ức liên quan đến Lâm gia của lão tổ Bạch Viêm Thần Giáo vào trong đầu Lâm Thanh Hòa.
Chuyện này khiến sắc mặt Lâm Thanh Hòa trắng bệch, biểu cảm không thể tin.
Mà những tất cả cường giả khác của Bạch Viêm Thần Giáo thấy thế thì sắc mặt đều đại biến, muốn chạy trốn.
Vị Thánh Nhân này quá hung tàn, đột nhiên ra tay chộp lão tổ Bạch Viêm Thần Giáo bọn họ đến soát hồn.
“Hừ.”
Thấy đám người này có suy nghĩ muốn chạy trốn, Vương Bình hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù vẻn vẹn chỉ đơn giản là một tiếng hừ, nhưng cũng mang theo Thánh uy, không phải thứ mà tu sĩ Chân Thần cảnh hay Bán Bộ Thần Quân cảnh có thể chống cự.
Trong chốc lát, trừ sư tôn Lâm Thanh Hòa ra, thân thể tất cả đều nổ tung, hoàn toàn chết đi.
Chuyện này trực tiếp dọa sợ sư tôn Lâm Thanh Hòa, sắc mặt trắng bệch, động cũng không dám động.
“Thanh Hòa, mau cứu vi sư.”
Sư tôn Lâm Thanh Hòa nhìn về phía Lâm Thanh Hòa, cầu khẩn.
Nàng nhìn ra được, thái độ của Vương Bình đối với Lâm Thanh Hòa rõ ràng không tầm thường.
Bây giờ, cũng chỉ có Lâm Thanh Hòa giúp nàng cầu tình, nàng mới có thể sống sót.
Lâm Thanh Hòa nghe được lời này của sư tôn, khiến Lâm Thanh Hòa lấy lại tinh thần, trong hai mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo, mặt mày đầy hận thù.
“Tiền bối, Thanh Hòa muốn nhờ ngài giúp ta phong bế tu vi của nàng.”
Giọng nói Lâm Thanh Hòa lạnh lùng, thỉnh cầu Vương Bình.
“Có thể.” Vương Bình gật đầu, tiện tay phong ấn tu vi của sư tôn Lâm Thanh Hòa.
Thấy thế, Lâm Thanh Hòa thở sâu thở ra một hơi, tay cầm trường kiếm, bay về phía sư tôn của nàng.
“Thanh Hòa, ta là sư tôn ngươi, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn diệt sư sao?”
Sư tôn Lâm Thanh Hòa thấy thế, hoảng sợ kêu to.
Lâm Thanh Hòa không lên tiếng, chỉ là một kiếm chém ra, bêu đầu nàng ta.
Bởi vì sư tôn Lâm Thanh Hòa bị phong ấn tu vi, một kiếm này, đủ để lấy mạng nàng ta.
“Ngươi quá lương thiện, loại người này, nên băm thành tám mảnh mới phải.”
Giọng của Thôn Tiên Ma Thể đời trước vang lên.