Sau khi Vương Bình rời đi, nhóm những lão quái vật vụng trộm quan sát trận chiến kia mới hồi phục tinh thần, ai nấy đều cực kỳ kinh hoảng.
Một kẻ đồ Thánh cứ thế mà chết, đúng thật là khiến người ta kinh ngạc.
Có điều bọn họ càng để ý hơn là bí pháp tăng sát thương thần thông lên gấp bội kia của Vương Bình.
Trừ cái đó ra, bọn họ cũng phát giác được điểm bất thường, thần thông cuối cùng kẻ đồ Thánh kia vận dụng, lại là chưa hề dùng đến, tình huống đó rõ ràng cũng là có hơi bất thường.
Đương nhiên, thế gian này, bí pháp kỳ dị nào cần có thì đều có, bọn họ cũng chỉ là sợ hãi thán phục, nhưng cũng không có suy nghĩ có ý đồ lên Vương Bình.
Dù sao, Vương Bình là người mạnh mẽ thành Thánh ở thời đại Mạt Pháp, Thánh Nhân bình thường chưa chắc đã bắt được hắn.
Có lẽ, lão quái vật thật sự có thể bắt được Vương Bình, nhưng một khi bọn họ xuất thế, thì không cách nào tự phong lần nữa chỉ có thể tọa hóa tại thời đại Mạt Pháp này.
Việc này cũng không phải chuyện bọn họ bằng lòng chứng kiến.
Vì một chút bí pháp mà đưa tiễn tính mệnh, không ai vui lòng làm như vậy.
“Hắc Uyên Ma Thương thật sự nhận hắn làm chủ sao? Thú vị, xem ra, Hắc Uyên cũng coi như là có người kế tục.”
Nơi nào đó trên Thái Nguyên cổ tinh,cường giả khủng bố nào đó vượt qua không gian, nhìn về phía nơi Vương Bình rời đi, tự lẩm bẩm.
Mặc dù Vương Bình đã giấu Hắc Uyên Ma Thương rất kỹ, nhưng là một Chí Tôn, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được khí tức của Chí Tôn khí.
Bởi vậy, hành vi hữu tâm che giấu Hắc Uyên Ma Thương, vẫn chưa sử dụng trong trận chiến này của Vương Bình, thật ra cũng không chủ quan lắm.
Trừ cái đó ra, thật ra Vương Bình cũng không biết một việc.
Trừ phi là kinh thế bào vật vô cùng hữu ích với việc tu hành của mình, nếu không thì Chí Tôn cũng khinh thường hành vi ra tay tranh cướp với một hậu bối.
Nếu như hắn làm thế, thì cũng không cần lăn lộn ở trong giới tu hành nữa, quá mất mặt, không xứng làm một Chí Tôn.
Chí Tôn khí mặc dù trân quý, nhưng còn chưa xứng để Chí Tôn không để ý mặt mũi xuất thủ cướp đoạt.
Một nguyên nhân khác, chính là đoạt một Chí Tôn khí khác cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Loại binh khí ở đẳng cấp như Chí Tôn khí, nếu như nó không bằng lòng nhận ngươi làm chủ nhân, cho dù ngươi có thể hủy nó thì cũng không cách nào thu phục được nó, nó cũng chọn tự bạo, khiến mũi ngươi bám đầy tro.
Sau đó, cường giả khủng bố này nhắm mắt lại lần nữa, tiếp tục tu hành bí pháp nào đó.
“Tác phong của Bạch Viêm Thần Giáo thật đúng là hoàn toàn hôi thối như trước đây.”
Vương Bình đi tới Bạch Viêm Thần Giáo, nhìn đệ tử bình thường bị Bạch Viêm Thần Giáo vứt bỏ, cao tầng Bạch Viêm Thần Giáo đã tự chạy trốn, trào phúng một tiếng.
Sau đó, hắn tinh tế cảm giác một phen, đi tới tìm Lâm Thanh Hòa.
Trước đó, nơi gia chiến cách Bạch Viêm Thần Giáo quá gần, mặc dù Vương Bình đã có ý từng bước rời chiến trường đi trong quá trình chiến đấu, nhưng hắn hơi bận tâm Bạch Viêm Thần Giáo bị dư âm hủy mất.
Nói đúng ra, là lo Lâm Thanh Hòa bị dư chấn cho hắn giao chiến với kẻ đồ Thánh giết mất.
Như vậy, một đời Thôn Tiên Ma Thể, liền chết oan.
Đối với Lâm Thanh Hòa, Vương Bình vẫn rất có hảo cảm.
Dù sao, Vương Bình đã nhận nàng làm đồ đệ trong rất nhiều lần mô phỏng.
Nhất là trong lần mô phỏng trước, biểu hiện của Lâm Thanh Hòa thật sự khiến hắn có hơi cảm động.
Nữ tử như vậy, không chỉ có tính cách tốt, có ơn tất báo, tương lai còn có thể trở thành phụ tá đắc lực của hắn, Vương Bình cũng không muốn nàng bị dư chấn giao chiến của mình giết chết như vậy, cứ thế mà vẫn lạc.
Cũng chính là tại thời điểm Vương Bình nhìn về phía Lâm Thanh Hòa, Lâm Thanh Hòa mới vừa từ trọng địa của Bạch Viêm Thần Giáo ra, chuẩn bị chạy trốn cũng chú ý tới cũng không che lấp khí tức đối mắt cùng Vương Bình, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng đương nhiên không nhìn ra Vương Bình đến cùng là cảnh giới gì, cũng không biết Vương Bình chính Thánh Nhân gây nên động tĩnh lớn như vậy.
Vốn nguyên nhân khiến nàng lộ vẻ kinh ngạc, đương nhiên là bởi vì tàn hồn thứ hai trong cơ thể nàng, tàn hồn đời trước Thôn Tiên Ma Thể nói với nàng Vương Bình là Thánh Nhân, vô cùng cường đại.
“Thanh Hòa bái kiến Thánh Nhân tiền bối.”
Trước mắt, Lâm Thanh Hòa còn vô cùng ngây ngô, giống như tiểu nữ hài trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng cúi đầu chào Vương Bình.
“Ngươi không sợ bản tọa sao?”
Vương Bình nhìn Lâm Thanh Hòa, khẽ cười nói.
“Tại sao Thanh Hòa lại phải sợ tiền bối? Chẳng lẽ tiền bối là người xấu sao?”
Lâm Thanh Hòa hơi nghi ngờ hỏi.
“Bản tọa đương nhiên không phải người xấu rồi.”
Vương Bình nhịn không được cười lên.
“Nếu như tiền bối đã không phải người xấu thì tại sao Thanh Hòa phải sợ tiền bối?”
Lâm Thanh Hòa trừng mắt nhìn, thần sắc hoạt bát, nụ cười xinh đẹp.
“Ha ha, cô gái nhỏ nhà ngươi khá thú vị đó.”
Bóng người Vương Bình lóe lên, liền xuất hiện trước người cách Lâm Thanh Hòa ba mét, hai tay chắp sau lưng, cảm thán nói.
“Cô gái nhỏ, ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không.”
Dừng một chút, Vương Bình nói thẳng.
Mặc dù nói, hắn đã nhận Lâm Thanh Hòa làm đồ đệ trong mô phỏng, lại còn không chỉ một lần làm như thế, nhưng ở trong hiện thực, hai người vẫn là quan hệ người lạ.
Hiện tại, Bạch Viêm Thần Giáo bởi vì trận chiến này mà thành ra nhiễu loạn như vậy, sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với mô phỏng.
Vì thế, Vương Bình dự định trực tiếp thu Lâm Thanh Hòa làm đồ đệ, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xuất hiện.
“A, thu đồ?”
Lâm Thanh Hòa lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như hơi không kịp phản ứng.
“Đúng vậy, bản tọa cảm thấy ngươi không tệ, muốn nhận ngươi làm đồ đệ. Dù sao, làm Thôn Tiên Ma Thể, ngươi cũng không thích hợp ở lại nơi này.”
Vương Bình nhìn chăm chú Lâm Thanh Hòa, nói thẳng ra thể chất của nàng, cũng không có ý định vòng vo.