Tức khắc, một luồng ánh sáng vàng xuất hiện trong tay Vương Bình, bên trên xuất hiện chữ viết: “Có sử dụng máy tối ưu hóa bàn tay vàng để tối ưu hóa hệ thống của mình hay không.”
“Sử dụng.”
Vương Bình không chút do dự nói thầm.
Lời vừa dứt, ánh sáng màu vàng liền biến mất không thấy, hai lựa chọn xuất hiện trước mặt Vương Bình.
“Ting, thành công tối ưu hóa bàn tay vàng, ký chủ có thể chọn một trong các lựa chọn bên dưới:
“Hệ thống, ta chọn lựa chọn 2.”
Vương Bình nhìn hai lựa chọn, lập tức chọn lựa chọn thứ hai mà không hề do dự.
Mặc dù lựa chọn đầu sẽ giảm bội số, nhưng chỉ cần bội số giảm không nhiều thì lượng linh thạch tiêu thụ sau mỗi lần mô phỏng vẫn cao như cũ.
Mà lựa chọn thứ hai, linh thạch tiêu hao sẽ tăng lên theo thực lực thì sẽ có rất nhiều không gian để thao tác, sẽ càng thích hợp hơn.
“Ting, chúc mừng ký chủ chọn thành công, đang tối ưu hóa máy giả lập nhân sinh, sau ba ngày sẽ tối ưu hóa thành công.”
Âm thanh giống như máy móc vang lên khiến cho Vương Bình vô cùng mong chờ.
“Ba ngày sau sao, vậy thì ba ngày tiếp theo máy giả lập nhân sinh sẽ không thể sử dụng, dù sao ba ngày này, ta cũng nên giải quyết một vài chuyện.”
Vương Bình tự nói với mình, rồi thu lại khí tức của bản thân, rời khỏi phòng bế quan.
Nhìn thấy Vương Bình đi ra, đám nha hoàn hầu hạ Vương Bình đều hành lễ chúc mừng, không dám có chút vô lễ nào.
Thấy vậy, Vương Bình khẽ gật đầu với bọn họ rồi ngự kiếm bay về phía địa giới bên ngoài Kiếm Linh tông rồi biến mất trên không trung.
Phát hiện được khí tức của Vương Bình, trưởng lão và các Thái Thượng trưởng lão của Kiếm Linh tông vô cùng kinh ngạc, không biết Vương Bình xuất sơn là vì chuyện gì.
Nhưng mỗi người đều có chuyện của riêng mình, bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.
“Khí tức của Vương trưởng lão hình như đã mạnh hơn rất nhiều, đến ta cũng không nhìn thấu tu vi của hắn nữa rồi.”
Một vị Thái Thượng trưởng lão Linh Nguyên cảnh tầng sáu ngạc nhiên nói.
“Không chỉ có ngươi không nhìn thấu, ngay cả ta cũng không nhìn thấu. Về mặt lý thuyết thì người có tu vi mà ta cũng không nhìn thấu thì chỉ có ở trên người tu sĩ Linh Nguyên cảnh đại viên mãn. Thế nhưng, tu vi của Vương trưởng lão không thể tăng từ Linh Nguyên cảnh tầng một lên đến Linh Nguyên cảnh đại viên mãn trong thời gian một ngày.”
Sư tôn của Bạch Thiên Hồng, Thái Thượng trưởng lão của Kiếm Linh tông trầm ngâm nói.
“Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Vương trưởng lão tu luyện chắc là tu luyện bí pháp thu liễm khí tức.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, hành tẩu giang hồ, thu liễm tu vi quả thực là an toàn hơn một chút.”
Vị Thái Thượng trưởng lão Linh Nguyên cảnh tầng sáu kia cũng đồng tình.
Ở sâu trong Hắc Phong sâm lâm, Vương Bình ngự kiếm trên không, quan sát phía dưới, nhìn thấy một gốc bảo dược màu đỏ bập bùng như ngọn lửa trong hố, hắn lộ ra nụ cười.
Hắn bay một lúc trong Hắc Phong sâm lâm, đến cuối cùng cũng tìm thấy.
“Nhân loại, đây không phải là nơi ngươi có thể tùy ý làm bừa, mau mau rời khỏi đây.”
Khi Vương Bình đang nhìn chằm chằm Hỏa Linh hoa, phía dưới có con yêu hổ cực kỳ lớn, trên người có hoa văn hình ngọn lửa không ngồi yên được nữa mà gào lên về phía Vương Bình, và phát ra khí tức mạnh mẽ.
Nó nhìn ra nhân loại trước mặt thực lực rất mạnh.
Có điều, cường giả nhân loại trước mắt đang nhìn chằm chằm vào Hỏa Linh hoa mà nó đang bảo vệ, nó cũng không lùi lại, và sẽ dốc toàn lực đánh giết hắn.
Dù sao thì nó quá để ý đến đến Hỏa Linh hoa, đợi đến khi tu vi của nó tăng thêm một bậc là có thể dùng được Hỏa Linh hoa, đạt đến yêu thú bát giai đại viên mãn.
Đối mặt với cảnh cáo của Hỏa Văn Yêu Hồ, sắc mặt Vương Bình dửng dưng, hắn ngưng tụ ra một thanh trường kiếm cấu trúc từ linh nguyên.
Hỏa Văn Yêu Hồ mặc dù mạnh, trong mô phỏng nhân sinh cần huy động toàn bộ Thái Thượng trưởng lão của Kiếm Linh tông ra mới có thể giết chết nó, nhưng đối với Vương Bình hiện giờ thì không tính là gì.
Dù sao thì tu vi của hắn cũng là Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, hơn nữa còn lĩnh hội được hai phần mười kiếm ý. Ở đại lục Huyền Quy này không ai có thể địch lại hắn.
“Hỏa Văn Yêu Hổ, bổn tọa cho ngươi một cơ hội, nếu thần phục bổn tọa, trở thành tọa kỵ của bổn tọa, tương lai bổn tọa có thể giúp ngươi tiến bộ hơn, trở thành yêu thú Siêu Phàm cảnh.”
Vương Bình cầm kiếm chỉ vào Hỏa Văn Yêu Hổ và nói.
Đối với việc Hỏa Văn Yêu Hổ biết nói chuyện thì Vương Bình cũng không thấy có gì bất ngờ.
Dù sao thì yêu thú thất giai có thể nói chuyện cũng không có gì lạ, chứ đừng nói là loại yêu thú Hỏa Văn Yêu Hổ bát giai này.
“Nhân loại, ngươi muốn chết!”
Hỏa Văn Yêu Thú điên tiết, trực tiếp xông lên trời, miệng ngưng tụ ra ngọn lửa mạnh mẽ, trực tiếp bắn về phía Vương Bình.
Chỉ là một nhân loại nhỏ bé cũng mơ tưởng thu phục nó làm tọa kỵ, quả thực là muốn chết.
“Ha ha, xem ra vẫn phải đánh cho ngươi phục mới được.”
Vương Bình cười lạnh, phát ra hai thành kiếm ý, một luồng kiếm khí to lớn trực tiếp xé toạc ngọn lửa, rồi tiếp tục chém về phía Hỏa Văn Yêu Hổ.
Chiêu này khiến cho đồng tử của nó co lại rồi gầm lên một tiếng và phun ra ngọn lửa mạnh mẽ vô cùng, bao phủ móng vuốt khổng lồ, hung hăng bổ về phía kiếm khí, muốn đập vụn nó.
Nhưng kiếm khí đan xen hai thành kiếm khí thực ra cũng đã đủ để đập bẹp Hỏa Văn Yêu Hổ, trong nháy mắt hai bên va chạm vào nhau, Hỏa Văn Yêu Hổ trực tiếp bị thương, móng vuốt suýt chút nữa cũng bị chém gãy mới miễn cưỡng đỡ được.
“Rống!”
Hỏa Văn Yêu Hổ sợ hãi rống lên.
Nhân loại trước mặt mạnh mẽ vượt qua dự liệu của nó, nó hoàn toàn không phải đối thủ.
Nếu còn tiếp tục đánh nữa thì nó nhất định phải chết.
Thế nhưng, thân là yêu thú bát giai, Hỏa Văn Yêu Hổ sẽ không thần phục nhân loại.