Nó lại gầm lên một tiếng rồi xông về phía Vương Bình, muốn dựa vào thân xác mạnh mẽ của yêu thú để cận chiến.
“Ngự Kiếm Quyết – Vạn Kiếm Quy Tông.”
Vương Bình nhìn Hỏa Văn Yêu Hổ xông tới, ngưng tụ ra hàng ngàn hàng vạn trường kiếm linh khí ở trong không trung, ùn ùn bắn về phía Hỏa Văn Yêu Hổ.
Đối diện với những trường kiếm linh khí che trời lấp đất, vẻ mặt Hỏa Văn Yêu Hổ kinh hãi, nó chỉ có thể gầm lên một tiếng rồi dùng yêu khí bao trùm toàn thân để ngăn chặn đợt công kích này.
Có điều một chiêu này rõ ràng không phải là thứ mà Hỏa Văn Yêu Hồ có thể ngăn cản được.
Dưới hàng ngàn hàng vạn trường kiếm linh khí đánh đến, Hỏa Văn Yêu Hổ bị thương toàn thân, máu bay tứ tung, khí tức cạn kiệt đến cực hạn.
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, thần phục ta thì tương lai ta có thể khiến ngươi thành tựu Siêu Phàm.” Vương Bình trầm giọng nói, “Hoặc là chết ngay lập tức.”
“Ta thần phục!” Hỏa Văn Yêu Hổ bay trên không trung, cuối cùng cũng lựa chọn thần phục.
Yêu thú chỉ có thể thần phục nhân loại mạnh hơn xa nó rất nhiều.
Mà thực lực của Vương Bình rõ ràng là khiến nó phục.
Ngoài điều này ra, lời hứa của nhân loại trước mặt quả thực cũng khiến nó dao động.
Nếu có thể thành công trở thành yêu thú Siêu Phàm cảnh thì việc thần phục nhân loại cũng chẳng có gì to tát.
Đương nhiên, nếu là một nhân loại đã có tuổi mà nói như vậy thì hắn nhất định sẽ coi thường và không tin.
Nhưng nhân loại trước mặt có vẻ ngoài rất trẻ, lại có tu vi Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, tương lai quả thực là có hi vọng trở thành cường giả Siêu Phàm cảnh.
Vì thế nó mới tin vào cái bánh mà Vương Bình vẽ ra.
“Yêu thú đó mà, chính là ngứa đòn.”
Vương Bình thấy Hỏa Văn Yêu Hổ thần phục thì hài lòng gật đầu.
Yêu thú chính là như vậy, ngươi chỉ cần để lộ ra sức mạnh vượt xa nó, đánh nó một trận thì nó mới thần phục.
Nếu không nếu chỉ dựa vào nói mồm thì là điều không thể.
“Hỏa Văn Yêu Hổ, vợ ngươi đâu?”
Sau khi Vương Bình hái được Hỏa Linh hoa thì ngồi trên lưng Hỏa Văn Yêu Hổ, vỗ đầu nó, tò mò hỏi.
“Vợ cái gì?”
Mặt mũi Hỏa Văn Yêu Hổ đầy ngơ ngác, nhìn Vương Bình, không hiểu sao Vương Bình lại nói ra lời như vậy.
“Con Song Vĩ Xà Hổ kia không phải vợ của ngươi sao?”
Vương Bình có hơi ngạc nhiên hỏi nó.
Chẳng lẽ nói thời điểm hiện tại hai đứa nó vẫn chưa về chung nhà?
Cũng đúng, hiện tại cách thời điểm Thái Thượng trưởng lão Kiếm Linh tông vây đánh Hỏa Văn Yêu Hổ rất nhiều năm.
“Nó chỉ là con yêu thú thất giai bình thường mà cũng xứng ở chung với bổn yêu à?” Lỗ mũi Hỏa Văn Yêu Hổ phun hơi nóng, mặt mũi đầy khinh thường nói.
Nó là ai?
Nó là yêu thú có huyết mạch yêu thú Siêu Phàm trong cơ thể, há có thể so sánh với yêu thú bình thường.
Con yêu thú thất giai bình thường có thể lọt vào mắt nó sao.
“Ặc!”
Vương Bình không nói gì.
Xem ra, hai đứa nó phải về sau mới thành một đôi.
Hoặc, chính là Song Vĩ Xà Hổ trong máy giả lập nhân sinh là yêu thú liếm cẩu, nhìn thấy Hỏa Văn Yêu Hổ bị vây đánh, không để ý đến tính mạng của bản thân lao đến cứu viện.
“Được rồi, bất luận là loại nào tình huống nào cũng không cần để ý. việc tiếp theo ta cần phải làm sẽ không thay đổi.”
Vương Bình nhìn về phương xa, cảm nhận được khí tức của một con yêu thú thất giai đang nhanh chóng chạy về phía này, không khỏi mỉm cười.
“Là Song Vĩ Xà Hổ, nó chạy đến đây làm gì?”
Vương Bình có thể phát hiện được luồng khí tức yêu thú thất giai kia thì đương nhiên Hỏa Văn Yêu Hổ cũng có thể phát giác được, nó cau mày nói.
“Còn có thể làm gì, tới giúp ngươi chứ sao.”
Vương Bình trêu đùa nói.
“Lấy chút thực lực đó của nó còn muốn giúp ta, không khiến ta thêm phiền còn tạm được.”
Hỏa Văn Yêu Hổ khinh bỉ nói.
“Chẳng qua ta đã bị chủ nhân ngươi thu phục, nó đến đây cũng không tính là gây thêm phiền phức. Chủ nhân, ngươi muốn ra tay với nó sao?”
Dừng một chút, Hỏa Văn Yêu Hổ lại lần nữa mở miệng nói.
“Ta muốn thu phục nó để nó bảo vệ một thôn.”
Vương Bình gật đầu nhẹ, mở miệng nói.
“Ừm, có thể bị chủ nhân thu phục, cũng coi như là vinh hạnh của nó.”
Hỏa Văn Yêu Hổ liếm láp mặt nói.
“Lại nói, chủ nhân, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi lăm tuổi, ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Vương Bình trả lời.
“!!!”
Mặt Hỏa Văn Yêu Hổ nghệt ra.
Khá lắm, nó vốn tưởng rằng Vương Bình hẳn là sáu bảy mươi tuổi.
Sáu bảy mươi tuổi đạt đến Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, quả thực quá biến thái. Đây cũng là nguyên nhân nó cho rằng Vương Bình có hi vọng rất lớn đạt được thành tựu Siêu Phàm.
Nhưng nó chẳng thể nghĩ tới, Vương Bình thế mà mới hai mươi lăm tuổi.
Hai mươi lăm tuổi đạt Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, cũng hơi quá dọa người rồi. Đây đâu chỉ là vấn đề có hi vọng rất lớn đạt được thành tựu Siêu Phàm mà là hiển nhiên sẽ Siêu Phàm.
Nó thần phục Vương Bình thật đúng là một lựa chọn chính xác.
Ừm, thân là yêu thú, nó vẫn luôn co đầu rút cổ ở Hắc Phong sâm lâm, Hỏa Văn Yêu Hổ hiển nhiên không biết hiện tại giới tu hành suy tàn như thế nào, không có tài nguyên, dù thiên phú cao cũng không thể đột phá đến cảnh giới Siêu Phàm.
Đương nhiên đi theo con đường ma đạo thì lại là chuyện khác.
“Grào!”
Giờ phút này, Song Vĩ Xà Hổ cũng đang chạy đến đây, lúc nó nhìn thấy Vương Bình cưỡi trên Hỏa Văn Yêu Hổ chằng chịt vết thương thì mặt mũi không khỏi đầy phẫn nộ, gầm thét về phía Vương Bình, yêu khí bộc phát ra càng mạnh hơn, muốn ra tay với Vương Bình.
“Gào cái gì gào, bổn yêu thần phục chủ nhân là vinh hạnh của bổn yêu, con hổ ngu ngốc nhà ngươi còn không tranh thủ thời gian đến xin lỗi chủ nhân, sau đó chủ động thần phục.”
Hỏa Văn Yêu Hổ trừng Song Vĩ Xà Hổ, quát lớn.
Lời vừa dứt, mặt mũi Song Vĩ Xà đầy ngơ ngác, không thể tin được Hỏa Văn Yêu Hổ lại thần phục nhân loại, lại có hơi ấm ức.
Nó đến để giải vây giúp Hỏa Văn Yêu Hổ, kết quả còn bị nạt, con hổ thối tha này, quá đáng.