Hoàn Tú sơn trang tọa lạc ở phía bắc thành An Dương, cách bảy dặm dưới chân núi Thanh Ổ. Nơi đây vốn là một quán trọ chuyên phục vụ lữ khách* nghỉ ngơi và dùng bữa.
(*Khách du lịch)
Bốn phía xung quanh sơn trang, cảnh sắc u tĩnh, phong cảnh tươi đẹp. Trong quán, mọi thứ sạch sẽ, rộng rãi, rượu và các món nhắm đều tinh xảo. Lữ khách từ Nam chí Bắc đều đặc biệt yêu thích dừng chân nghỉ ngơi tại đây.
Có điều, gần đây sơn trang đã được một vị quý nhân bao trọn, nên đã lâu không còn tiếp đón khách vãng lai nữa.
Phía trước sơn trang có một rừng đào rộng lớn. Khi xuân về, hoa đào nở rực như gấm vóc, càng khiến cảnh sắc càng thêm phần mỹ lệ. Giờ đây, xuân đã qua, đập vào mắt chỉ còn mảng xanh mượt trải dài. Xuyên qua rừng đào này, chừng một dặm đường còn có một quán trọ khác.
Quán trọ ấy tương đối đơn sơ, hoàn cảnh cũng chẳng mấy sạch sẽ. Cổng lớn quán trọ có dựng một cái lều, bên ngoài là con đường đất vàng rộng lớn, xung quanh chẳng có cây cối gì. Mỗi khi ngựa xe đi qua, bụi đất lại tung lên mù mịt.
Một đôi lữ khách đang ngồi dưới lều uống trà, vừa uống vừa than phiền về đoàn thương nhân vừa đi qua. Một người phủi phủi bụi đất trên áo, nhổ toẹt xuống đất, tức giận mắng: “Cái nơi quỷ quái gì thế này! Nếu Hoàn Tú sơn trang không bị người ta bao trọn, lão tử việc gì phải chịu cái khổ này!”
Người còn lại đặt bát trà xuống, thở dài: “Cũng chẳng rõ là ai mà có ra dáng lớn đến vậy. Nghe tiểu nhị quán nói người đó từ kinh thành đến, chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích?”
“Nói không chừng lại thế thật. Ngươi nói xem, người đó đến An Dương làm gì? Còn bao trọn cả sơn trang, không cho phép ai khác vào ở, chẳng lẽ là sợ bị ám sát?”
Một tiếng động rất nhỏ chợt làm kinh động hai người, khiến họ lập tức im bặt, cẩn trọng nhìn sang.
Ở góc Đông Bắc, một nữ tử trẻ tuổi mặc váy dài tay bó, một mình chiếm một bàn. Nàng đang nhìn hai người họ, nhưng đôi mắt lại trống rỗng, đờ đẫn, nhìn qua cả người cứ như một pho tượng gỗ vô tri. Trên bàn trước mặt nàng đặt một thanh trường kiếm vẫn còn nằm trong vỏ.
Hai tên lữ khách liếc nhau, đều cảm thấy rợn tóc gáy một cách khó hiểu. Họ đã từng xuôi Nam ngược Bắc, gặp không ít chuyện lạ người dị, đối với nữ tử có chút kỳ quái này, cả hai đều nảy sinh cảnh giác, lập tức đặt bát trà xuống, vào trong quán trọ.
Vẻ mặt nữ tử không hề thay đổi. Nàng nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ như lửa ở chân trời, rồi lặng lẽ đứng dậy, tiến vào rừng đào.
Nàng tên là Bạch Chỉ, vốn là một sát thủ.
Nhận lệnh của công tử, nàng phải bắt cóc một nam tử, Mộ Dung Dục.
Nam nhân này không phải người thường, chính là “hoàng thân quốc thích” mà hai vị lữ khách kia vừa nói đến.
Hai người đó đoán không sai, Mộ Dung Dục chính là Thái tử đương triều, thân phận cao quý tột bậc. Còn việc hắn bao trọn cả sơn trang có phải vì sợ bị ám sát hay không thì cũng chưa nói được.
Bạch Chỉ không rõ công tử và Mộ Dung Dục có mối thù gì. Nàng chỉ biết rằng cả hai dường như đều muốn đối phương phải bỏ mạng. Mộ Dung Dục từ kinh thành đến An Dương chính là để tự tay giết công tử, nên công tử đương nhiên không thể ngồi chờ chết, bèn sai nàng đến đối phó với Thái tử.
Nàng đã quan sát Mộ Dung Dục một thời gian. Người này dường như đến An Dương chỉ để du ngoạn sơn thủy, hôm nay đi tìm bạn bè xướng họa, ngày mai lại đi tìm hoa hỏi liễu, chẳng làm bất cứ việc gì đứng đắn cả.
Người này còn có vẻ khá háo sắc. Khi mới đến, nàng đã nghe nói hắn mang theo hai mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hầu hạ từ việc trải giường gấp chăn, đến việc hầu rượu, kề cận sớm tối.
Ban đầu, nàng cho rằng hắn là một kẻ đáng khinh, đáng ghét. Sau này, khi tận mắt nhìn thấy, nàng mới nhận ra bản thân hắn khác xa một trời một vực so với tưởng tượng của nàng.
Một ngày nọ, Mộ Dung Dục mở tiệc chiêu đãi khách quý trên gác cao. Đến chiều, hắn đứng bên lan can cao vút ngắm cảnh. Chiếc áo bào rộng màu đen huyền, mái tóc dài được búi cao, toát lên vẻ ung dung hoa quý.
Đối với vẻ đẹp xấu của nam nhân, Bạch Chỉ thực ra không phân biệt rõ ràng. Có điều, nàng có cách phán đoán riêng, nếu nàng sẵn lòng nhìn thêm vài lần, người đó chính là đẹp; còn nếu một cái liếc mắt nàng cũng không muốn cho, thì người đó hẳn là xấu xí.
Ngày hôm đó, nàng dựa vào một gốc cây hòe, ngẩng đầu nhìn lên vài lượt. Bên cạnh nàng, những chiếc xe sang ngựa quý dừng lại, một nữ tử ăn mặc lòe loẹt đang nghỉ chân. Chú ý thấy ánh mắt của nàng, nàng ta cười nhắc nhở:
“Người đó nhìn rất tuấn tú phải không? Đáng tiếc vừa nhìn đã thấy không phải người thường, há là hạng nữ tử như ta có thể với tới?”
Bạch Chỉ theo tiếng nhìn về phía người kia, ánh mắt đảo qua người nàng một lượt, không thể phán đoán ra thân phận. “Ngươi cảm thấy hắn rất đẹp sao?” Nàng hỏi với ánh mắt ngây dại.
Người kia ánh mắt long lanh đưa tình, giọng điệu nũng nịu: “Thiếu niên Tông Chi tuấn tú tiêu sái, giương cung nhìn trời xanh, trong sáng như ngọc thụ đón gió. Theo ta thấy, đến Tông Chi cũng phải lu mờ trước hắn.”
Bạch Chỉ ngây người, không đáp lời, bởi vì nàng chẳng hiểu lấy một chữ nào, không, nàng chỉ nghe hiểu mỗi một chữ “đẹp”.
Cũng có người nói công tử sinh ra đã đẹp, nhưng công tử là nam nhân. Nam nhân mà dính dáng đến từ “đẹp” này, rốt cuộc là vinh dự hay là sỉ nhục đây?
“Có điều, ta thấy cô nương hình như là một nữ tử giang hồ, nghe nói nữ tử giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết. Nếu cô nương có ý với người đó, có lẽ có thể thử một phen ‘bá vương ngạnh thượng cung’* xem sao.”
(*Đại khái là ép buộc người ta dù họ không muốn)
Bạch Chỉ nhìn mỹ nhân kiều diễm với nụ cười tươi rói, không phân định được nàng ta là đang nghiêm túc hay chỉ đùa giỡn. Nàng không thể dựa vào vẻ mặt của một người mà phán đoán cảm xúc lúc đó của họ. Công tử và các đồng bạn đều nhất trí cho rằng nàng không biết nhìn sắc mặt người khác, không biết cách đối nhân xử thế.
Bị Bạch Chỉ nhìn chằm chằm một cách thẳng thừng, nụ cười của nữ tử hơi cứng lại, trên mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, cuối cùng đành chạy trối chết.
Bạch Chỉ không mấy để tâm đến người phụ nữ kia. Sự chú ý của nàng lại trở về gác cao. Ánh mắt nàng từ khuôn mặt hắn chuyển dời đến những nơi khác. Dáng người hắn cân đối hoàn mỹ, hạ bàn rất vững, hiển nhiên là một người biết võ.
Nàng nghĩ việc mình sắp làm hẳn cũng chẳng khác gì “bá vương ngạnh thượng cung”, nhưng có điều nàng cũng không thể tùy tiện hành động.
Nàng dạo quanh một vòng, bụng hơi đói, bèn ghé một quán nhỏ mua vài món ăn kho đã nấu chín. Trên đường trở về khách đ**m, nàng vừa vặn đụng phải đoàn người của Mộ Dung Dục.
Lúc đó, Bạch Chỉ đang cúi đầu mở gói gà lá sen buộc bằng dây cỏ. Bụng nàng đói cồn cào, không chờ được về đến khách đ**m. Khi mùi thịt cùng hương sen thanh khiết xộc vào mũi, nàng bất giác nuốt nước miếng, vừa định cắn một miếng thì một lực đạo bất ngờ đánh tới. Nàng trơ mắt nhìn gói gà lá sen cứ thế tuột khỏi tay mình, rơi xuống đất, dính đầy bùn.
Bạch Chỉ không chịu được cảnh đồ ăn bị vấy bẩn, trong lòng giận dữ, đang định rút kiếm thì đột nhiên nhìn rõ người dẫn đầu chính là Mộ Dung Dục.
“Làm càn!”
Tùy tùng bên cạnh hắn gầm lên một tiếng, nhưng Mộ Dung Dục đã đưa tay ngăn lại. Hắn lại tự mình cúi lưng nhặt gói gà lá sen lên giúp nàng, rồi hơi khom người về phía nàng, ôn nhu cười nói: “Cô nương, gói gà lá sen của cô bị làm bẩn rồi, ta xin đền bạc cho cô nhé.”
Bạch Chỉ đương nhiên không hiểu thế nào là ôn nhu. Nàng nhìn gói gà trên tay hắn, rồi lại nhìn hắn, trong lòng cứ thấy một cảm giác khó chịu không nói nên lời, nhịn không được bật cười. Nhưng rồi đột nhiên nàng nhớ ra mình đến đây để bắt cóc hắn, vội vàng ngừng cười, cũng không cần hắn đền tiền, bèn từ trong tay hắn đoạt lại gà lá sen, vội vàng rời đi.
“Gia, cô nương này không phải kẻ ngốc đó chứ?”
“Kẻ ngốc nào lại đeo kiếm? Xem nàng ăn vận như nữ tử giang hồ, những nữ tử giang hồ này vốn dĩ đã kỳ quái rồi, khác biệt so với nữ tử nhà lành bình thường lớn lắm.”
Mộ Dung Dục không để tâm đến cuộc bàn tán của hai tên tùy tùng bên cạnh.
Hắn chỉ lắc đầu cười nhẹ, nụ cười có chút khó lường.
Nhận lấy chiếc khăn do một tên tùy tùng đưa, lau khô tay rồi tiếp tục sải bước ung dung đi trước.
Đêm khuya tĩnh lặng, trăng ẩn sau mây.
Bạch Chỉ nằm trên nóc nhà nguy nga cao ngất, một thân áo đen gần như hòa vào màn đêm.
Nàng chờ đợi thời cơ thích hợp. Bất giác, nàng nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Mộ Dung Dục. Nàng cảm thấy Mộ Dung Dục có chút tương tự với công tử, đều ôn tồn lễ độ, đối với người khác rất hiền lành.
Có điều, công tử chỉ thể hiện như vậy trước mặt người ngoài mà thôi. Con người thật của hắn thì lòng dạ thâm hiểm, tàn nhẫn độc ác. Hắn và thê tử của mình bề ngoài thì tương thân tương ái, nhưng thực tế lại là hắn suýt nữa đã hại cả mạng nàng ta.
Vị Mộ Dung Dục này chắc chắn cũng không thể coi thường, khi đến đây công tử cũng đã nhắc nhở nàng điều đó.
Nàng đã theo dõi hắn rất lâu. Hôm nay, nàng phát hiện những ám vệ vốn được bố trí trong sơn trang đều không thấy đâu, không biết đã bị hắn phái đi làm việc gì.
Cơ hội của nàng đã đến.
Trải qua thời gian quan sát, nàng phát hiện Mộ Dung Dục khi tắm gội không cần người hầu hạ, đây chính là thời điểm tốt nhất để ra tay. Nàng kiên nhẫn chờ Mộ Dung Dục vào phòng tắm, sau đó nhẹ nhàng không tiếng động nhảy xuống mái hiên, đánh ngất những kẻ canh giữ bên ngoài.
Khi nàng bước vào phòng ngủ, điều bất ngờ là biểu hiện của Mộ Dung Dục có chút kỳ lạ. Hắn để trần nửa thân trên, một tay ôm ngực, một tay chống vào thành bồn tắm, dường như đang cố sức đứng dậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt như người chết, mồ hôi chảy ròng trên thái dương, ngực ướt đẫm mồ hôi, dường như đang cố nén một cơn đau đớn tột cùng.
Khoảnh khắc hắn ngã quỵ, Bạch Chỉ sải một bước dài tiến lên, định đỡ lấy hắn, nhưng vì hắn quá nặng, lại gồng cứng cả người, nên nàng không thể giữ được hắn.
“Này, ngươi muốn chết sao?” Bạch Chỉ cau mày hỏi dò. Chủ tử của nàng muốn một người sống, không phải một người chết. Nếu hắn xảy ra chuyện, chẳng phải nàng xem như hành sự bất lực hay sao? Dù chuyện này vốn không liên quan đến nàng.
Mộ Dung Dục đã không còn sức lực để so đo vì sao nàng lại xuất hiện ở đây, thậm chí không thể nói một câu trọn vẹn.
Bạch Chỉ thấy hắn dường như muốn nói gì đó, mà vẻ thống khổ kia lại không giống giả vờ. Nàng vội cúi đầu ghé sát tai hắn, lúc này mới nghe rõ trong miệng hắn thều thào: “Thuốc…”
Thuốc?
Bạch Chỉ đảo mắt khắp căn phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở giá treo quần áo. Nàng bước nhanh đến kéo quần áo xuống, s* s**ng một hồi, cuối cùng cũng tìm được một lọ thuốc bằng bạch ngọc. Mở nút lọ, bên trong có rất nhiều viên thuốc nhỏ màu đỏ thẫm.
Nàng không rõ liều thuốc, tùy tay đổ ra hai viên. Khi quay lại bên cạnh Mộ Dung Dục, nàng phát hiện hắn đã ngất lịm. Nàng cầm viên thuốc nhét vào miệng hắn, rồi lại múc chút nước từ bồn tắm đút cho hắn, để thuốc khỏi nghẹn lại.
Làm xong mọi việc này, Bạch Chỉ mới đi kiểm tra hơi thở của hắn.
May thay, chưa chết.
***
Khi Mộ Dung Dục tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực, chẳng thấy rõ bất cứ thứ gì. Hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh dày đặc.
Hắn khẽ động mình, trái tim chợt quặn đau dữ dội. Hắn đành nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mới mở hai mắt ra. Đợi đến khi đôi mắt cuối cùng cũng thích nghi với bóng tối, hắn mới đánh giá cảnh vật xung quanh. Lúc này, hắn mới phát hiện mình đang ở trong một khu rừng rậm, lưng hắn dựa vào một gốc cây cổ thụ rễ chằng chịt. Cách đó không xa có một con sông, ánh trăng chiếu xuống, loáng thoáng thấy bên bờ sông có một nữ tử dường như đang tắm rửa.
Mộ Dung Dục khẽ nhíu mày kiếm, trong đầu hiện lên vài đoạn ký ức vụn vặt trước khi hôn mê. Sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm lạnh lẽo. Thế nhưng, khi nữ tử bên bờ sông trở lại gần, trên mặt hắn lại khôi phục vẻ bình thản như cũ.
Bạch Chỉ thấy hắn tỉnh lại, vẻ mặt an tĩnh mà đánh giá mình, liền đưa mấy quả bên cạnh đến trước mặt hắn: “Ăn đi, quả tươi đấy, không có độc.”
Nàng và hắn không oán không thù, chỉ là phụng mệnh làm việc, bởi vậy cũng không định bạc đãi hắn. Nhưng nàng cũng không định nói thêm với hắn lời nào, nàng biết mình không đủ thông minh, chỉ một chút lơ đễnh liền sẽ bị người ta tính kế.
Mộ Dung Dục đã sớm chú ý nàng chỉ mặc độc một chiếc yếm trên người. Hắn không rõ nàng là vô tư hay vì nguyên do gì khác, bèn lặng lẽ dời tầm mắt đi. Hắn cũng không nhặt quả đó ăn, một là không muốn ăn, hai là không có sức.
“Ngươi là người phương nào?” Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm nàng một lát, mới cất lời hỏi, giọng nói có chút suy yếu. Về thân phận của Bạch Chỉ, trong lòng hắn kỳ thực đã có đáp án.
Bạch Chỉ cúi đầu, không nói một lời, loay hoay gõ viên đá lửa vừa tìm được. Cây gậy đánh lửa của nàng bị mất khi đưa hắn thoát khỏi sơn trang, nếu không thì việc nhóm lửa đã tiện hơn nhiều rồi.
Cánh tay nàng trúng một mũi tên. Khi gõ đá lửa, vết thương không thể tránh khỏi bị kéo căng, đau đến mức nàng phải hít hà một hơi. Nàng tự xưng là võ công cao cường, nhưng dù võ công có cao đến mấy, việc mang theo một nam nhân cường tráng đang hôn mê bất tỉnh, lại phải ứng phó với một đám thị vệ võ công không hề yếu, rốt cuộc vẫn có chút quá sức.
Cố gắng hết sức, Bạch Chỉ cuối cùng cũng nhóm được lửa. Nhìn ngọn lửa cháy đỏ rực, nàng bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Khí lạnh trên núi rất nặng, nếu không có lửa, ngày hôm sau e rằng hai người đều sẽ lâm bệnh.
“Ngươi bị thương à?”
Chắc có lẽ là do thân thể vẫn còn suy yếu, giọng hắn nói chuyện có chút trầm thấp và khàn khàn, trong khu rừng núi tĩnh mịch rộng lớn lại trở nên vô cùng dễ nghe.
Bạch Chỉ cũng chỉ thấy dễ nghe, chứ không nhận ra giọng điệu quan tâm của hắn. Thậm chí, nàng còn rất mẫn cảm với hai chữ “bị thương”. Nàng chợt rút kiếm xông tới: “Cho dù có bị thương, ta cũng có thể lấy mạng ngươi!” Bạch Chỉ đặt kiếm vào cổ hắn, hung tợn uy h**p.
Bạch Chỉ sợ bại lộ sự thật rằng mình không đủ thông minh trước mặt hắn, nên đành giả vờ tàn nhẫn để mê hoặc kẻ địch. Nàng hạ quyết tâm, khi chưa đưa được hắn đến trước mặt công tử, tuyệt đối không cho hắn có bất cứ cơ hội nào để lợi dụng.
Mộ Dung Dục không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt sâu thẳm khó đoán mà nhìn chằm chằm nàng.
Gần đến vậy, Bạch Chỉ không thấy được sự sợ hãi trong mắt hắn, thậm chí dường như không có bất kỳ cảm xúc nào. Nàng cảm thấy mình thật sự đã gặp phải một kẻ cứng nhắc, mà mình lại không thể thực sự làm gì hắn. Bạch Chỉ bực bội thu kiếm về: “Ngươi đừng nói nữa, ồn ào đến ta đau tai. Ngươi không phải bị bệnh sao? Bị bệnh thì mau chóng nghỉ ngơi đi. Chờ thời cơ đến, ngươi tự nhiên sẽ biết ta là ai.”
Bạch Chỉ nói xong liền trở lại chỗ cũ ngồi xuống, tiếp tục xử lý vết thương đang rỉ máu. Nàng hạ quyết tâm, từ giờ trở đi sẽ không nói thêm một lời nào.
Là trữ quân, Mộ Dung Dục đã bao giờ phải chịu sự đối xử như vậy từ một người như nàng đâu. Dù hắn vốn điềm tĩnh ổn trọng, giờ phút này cũng không khỏi biến sắc. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, hắn cuối cùng vẫn nhịn xuống cơn giận này.
“Xi!” Một tiếng kêu khẽ vang lên. Là âm từ nữ tử trước mắt hít vào khi vô tình làm đau vết thương. Mộ Dung Dục thờ ơ liếc nhìn, thấy nàng đau đến nỗi ngũ quan vặn vẹo, trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa.
Bạch Chỉ vô tình nhìn thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, lập tức hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, rồi nhặt mảnh vải dính đầy máu bị nàng vứt trên mặt đất ném thẳng vào người hắn.
Khi mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, sát tâm ẩn giấu trong lòng hắn bỗng trở nên mãnh liệt.
Ngày thường, tuy hắn đối xử với mọi người ôn tồn lễ độ, chiêu hiền đãi sĩ, nhưng đó cũng chỉ là thủ đoạn để trị người mà thôi. Con người thật của hắn tuyệt nhiên không phải là kẻ lương thiện.
Hắn vẫn luôn lén lút giấu giếm chuyện mình mắc bệnh tim, ngay cả phụ hoàng hắn cũng không hề hay biết điều này. Nếu bị kẻ thù của hắn biết được, ngôi vị trữ quân của hắn sẽ lâm vào nguy hiểm. Giờ đây, bí mật này đã bị nữ tử trước mắt này biết, Mộ Dung Dục tất nhiên đã nảy sinh sát tâm với nàng.