Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 2

Bạch Chỉ không hề hay biết Mộ Dung Dục đã nảy sinh sát tâm với mình. Dẫu cho có biết, nàng cũng sẽ chẳng bận tâm.

Nàng tuy bị thương, nhưng tình trạng của hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Bạch Chỉ tìm một chỗ tương đối thoải mái để tựa lưng, định nghỉ ngơi một lát, sáng mai còn phải tiếp tục lên đường.

Thế nhưng, nàng vừa chợp mắt thì bên tai đã vo ve không ngớt như tiếng ong vỡ tổ. Nàng bực bội đưa tay vẫy loạn, nhưng chẳng có tác dụng gì. Muỗi càng lúc càng hoành hành, thêm vào đó, vết thương lại truyền đến cảm giác bỏng rát dữ dội, khiến nàng càng thêm phiền muộn. Nàng cau mày mở mắt, nhìn sang người duy nhất còn sống sót bên cạnh. Nàng đã điểm huyệt hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích, phải một canh giờ sau mới tự giải huyệt được.

Hắn dường như không hề bị muỗi quấy rầy, dáng vẻ ngủ rất an lành. Bạch Chỉ bỗng thấy ngứa răng, có chút thôi thúc muốn đánh thức hắn dậy mà đánh cho một trận.

Nếu có thể, nàng cũng chẳng muốn ngủ lại trong rừng núi. Trong núi vừa lạnh, lại nhiều côn trùng cắn người, hút máu. Không biết có phải do di chứng của việc bị tổn thương do giá rét khi còn nhỏ hay không, mà nàng rất sợ lạnh, dù hiện giờ thân thể nàng cường tráng khỏe mạnh.

Tất cả đều do kẻ trước mắt này. Nếu không phải đám hộ vệ của hắn cứ bám riết không tha, nàng cũng sẽ không hoảng loạn mà không chọn đường, cứ thế dẫn hắn chạy trốn vào tận núi sâu rừng già. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng càng thêm oán hận, sao cũng không muốn hắn được yên ổn. Nàng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm khuôn mặt tĩnh lặng của hắn, khóe môi bất chợt khẽ nhếch lên, rồi nhặt một viên đá nhỏ bên cạnh bỗng nhiên búng qua. Trước khi Mộ Dung Dục kịp mở mắt, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Mộ Dung Dục khẽ cựa mình, mở bừng mắt nhìn về phía Bạch Chỉ. Đôi mắt hắn trong veo, chẳng hề có vẻ ngái ngủ như vừa người khác bị quấy rầy.

Kỳ thực, Mộ Dung Dục căn bản không ngủ. Với một người sống trong nhung lụa như hắn, hoàn cảnh khắc nghiệt này quả thực là một sự tra tấn lớn. Chẳng qua hắn giỏi che giấu cảm xúc mà thôi.

Nếu có thể, hắn đã sớm muốn đem kẻ trước mắt này thiên đao vạn quả. Hắn khẽ thở dài một tiếng, nhỏ đến mức khó phát hiện, cố gắng không để ý đến cơn đau nhức từ vai truyền đến, rồi tiếp tục nhắm mắt chợp mắt.

Nghe được tiếng thở dài mỏng manh đầy bất đắc dĩ kia, tâm tình Bạch Chỉ trở nên tốt hơn hẳn, bỗng nhiên cảm thấy cảm giác bỏng rát trên cánh tay và tiếng muỗi vo ve bên tai cũng chẳng còn khó chịu đến vậy nữa.

Sáng hôm sau, khi ngày vừa rạng một chút, Bạch Chỉ đã kéo Mộ Dung Dục lên đường.

Khu rừng núi này cách Hoàn Tú sơn trang không quá xa. Nàng lo lắng đám hộ vệ của hắn sẽ đuổi theo, hoặc là kinh động đến quan phủ, vậy thì sẽ có chút phiền phức.

Quan đạo giờ không thể đi được, hai người chỉ có thể chọn lối mòn hoang vắng, ít người qua lại trong núi rừng. Dọc đường, Mộ Dung Dục cũng xem như phối hợp, chẳng cần nàng uy h**p, cứ thế đi theo nàng. Thế nhưng, hắn trông có vẻ quá nhàn nhã, nếu không phải đôi tay bị trói, thì đâu ai nhìn ra được hắn đang bị khống chế, cứ ngỡ hắn là đang đi thăm thú dã ngoại vậy.

Thần kinh Bạch Chỉ ngày càng căng thẳng, trong lòng ẩn chứa một cảm giác bất an. Dù chỉ một tiếng động nhỏ quanh đó cũng khiến nàng thêm phần cảnh giác.

Mộ Dung Dục tâm tư nhạy bén, đã nhận ra sự bất an của nàng, khóe môi khẽ cong lên một độ cung như có như không. Một tiếng sột soạt trong bụi cỏ lập tức khiến nàng cảnh giác, rồi một con thỏ trắng muốt, dài rộng, nhảy nhót từ trong bụi cỏ lao ra. Hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại của nàng cũng từ từ giãn ra, ngay sau đó liền nuốt một ngụm nước bọt.

Hai người vừa tỉnh dậy đã lên đường, chưa hề ăn uống gì. Mộ Dung Dục hơi chần chừ, rồi mở miệng: “Ta ở đây còn hai quả, cô nương có muốn ăn không?”

Bạch Chỉ quay đầu lại, liền thấy nụ cười thân thiện của hắn, mặt lập tức trầm xuống, ác giọng nói: “Câm miệng, không cần nói chuyện!” Đừng tưởng rằng nàng không biết hắn đang muốn bắt chuyện làm quen.

Bạch Chỉ sợ đói bụng, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng. Quả hắn nói là do nàng tùy tay hái khi trốn vào rừng núi hôm qua. Nàng đã chia làm hai phần, một phần cho hắn, còn phần của nàng thì tối qua đã ăn hết rồi. Nàng biết phần của hắn chưa ăn, nhưng cũng không định đòi lại từ hắn.

Mộ Dung Dục có lòng tốt, nhưng lại bị nàng phũ phàng, thậm chí còn bị mắng mỏ, thế nhưng trên mặt hắn chẳng hề có vẻ giận dữ, ngược lại vẫn thản nhiên cười.

Bạch Chỉ thấy hắn đi chậm rì rì, trong lòng càng thêm bực bội, bèn đột ngột đưa tay đẩy hắn về phía trước, tức giận nói: “Đi nhanh lên, không ăn cơm sao mà rề rà vậy?”

Mộ Dung Dục bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo bước về phía trước. Sau khi đứng vững, hắn thầm thở dài trong lòng đầy bất đắc dĩ, quả thật là chưa ăn cơm mà.

Đúng lúc này, nữ tử bên cạnh chợt dừng bước, dường như đang lắng nghe động tĩnh xung quanh, rồi vẻ mặt nàng khẽ đổi.

Một trận gió nhẹ lướt qua, hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện, chặn trước mặt Bạch Chỉ. Đó là hai nữ tử, một người mặc đồ đỏ cầm trường kiếm, một người mặc đồ lục cầm đoản đao. Cả hai đều có dung mạo thập phần kiều diễm, chính là hai vị mỹ nhân bên cạnh Mộ Dung Dục.

Bạch Chỉ có chút kinh ngạc. Nàng đã theo dõi hai người họ rất lâu, nhưng lại không hề phát hiện họ biết võ công. Hai người này mỗi ngày đều trang điểm đậm, tô son trát phấn lộng lẫy như hoa như ngọc, dáng đi lại õng ẹo, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ. Nàng chỉ nghĩ rằng hai người họ chỉ có thể trạng tốt hơn người thường một chút mà thôi.

Những người khác đều không tìm được nơi này, vậy mà hai người này lại xuất hiện, quả thật không thể xem thường. Bạch Chỉ không hề hay biết rằng từ đêm qua Mộ Dung Dục đã âm thầm để lại dấu vết, nên hai nàng kia mới có thể lần theo dấu vết đến đây. 

Nàng đang dồn hết sự chú ý về phía trước, không đề phòng Mộ Dung Dục đột nhiên thoát khỏi trói buộc trong tay, rồi bất ngờ ra tay với nàng. Nếu không phải Bạch Chỉ phản ứng nhanh nhạy, nàng đã phải lãnh một chưởng của hắn. Hai người kia nhân cơ hội gia nhập chiến cuộc. Bạch Chỉ bị hai người họ giáp công trái phải, nào là trường kiếm, nào là đoản đao không ngừng công kích vào điểm yếu của nàng. Nàng chỉ còn cách dốc sức đối phó, đến khi nàng nhớ ra Mộ Dung Dục thì hắn đã chạy xa rồi.

Bạch Chỉ có thương tích trong người, không muốn tiếp tục dây dưa với hai nàng kia. Nàng giả vờ một thế tấn công, đợi hai người mắc mưu, rồi nhanh chóng thu thế, đuổi theo Mộ Dung Dục.

Mộ Dung Dục có bệnh tim, đêm qua lại phát tác một lần, không thể chạy gấp quá lâu. Bạch Chỉ lại có khinh công trong người, bởi vậy rất nhanh đã đuổi kịp. Bạch Chỉ chẳng cho hắn quả ngon gì cả. Sau khi chế phục được hắn, nàng lập tức nhẹ nhàng áp chế hắn xuống đất, tay đặt lên vị trí trái tim hắn, lạnh giọng uy h**p: “Còn dám giở trò với ta, ta sẽ giết ngươi.”

Mộ Dung Dục một tay chống đất, sắc mặt tái nhợt vài phần, chẳng mảy may để bụng lời uy h**p của nàng, ngược lại còn nở nụ cười: “Ngươi dám sao?” Nụ cười của hắn tươi tắn quyến rũ, quần áo xộc xệch, thêm vào đó tư thế của hai người lại rất ái muội, không biết còn tưởng rằng hắn đang v* v*n với nữ tử đè trên người đấy.

Bạch Chỉ chẳng biết v* v*n là gì. Thấy hắn không hề nao núng trước lời uy h**p của mình, nàng thấy khó thở trong lòng, liền tăng thêm lực tay: “Ngươi nói xem, ta mà dùng sức thêm chút nữa, trái tim ngươi còn chịu nổi không?”

Mộ Dung Dục lúc trước đã ăn một chưởng của nàng, khí huyết vốn dĩ đã có chút dâng trào. Giờ nàng dùng sức, ngực hắn lại quặn đau dữ dội, trong cổ họng tức khắc có vị tanh ngọt trào lên. Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nữ sắc bén: “Không được làm hại chủ tử nhà ta!”

Bạch Chỉ thô bạo lôi hắn đứng dậy, dùng kiếm kề vào cổ hắn: “Các ngươi dám tiến lên, ta liền giết hắn!” Để tăng thêm sức uy h**p, lưỡi kiếm của nàng lún hẳn vào da thịt hắn, một tia máu nhỏ rỉ ra, nổi bật rõ ràng trên mũi kiếm trắng bạc.

Hai nữ tử thấy thế, trên mặt đều lộ rõ vẻ tức giận, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này, Bạch Chỉ bắt đầu lùi dần về phía sau, từng bước một mang theo Mộ Dung Dục. Lo lắng phía sau còn có người đuổi theo, nàng cố gắng đi về hướng có nhiều bụi gai, lùm cây để che giấu dấu vết. Đi được đủ xa, Bạch Chỉ mới thả chậm bước chân, rồi xem xét tình trạng của Mộ Dung Dục. Sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, hơi thở có chút hổn hển.

Chưa từng thấy một nam nhân nào yếu ớt đến vậy. Nàng thoáng liếc nhìn vết thương trên cổ hắn, bên trên vẫn còn rỉ máu, nhưng vết thương không sâu, nên nàng không bận tâm đến hắn nữa. Nhìn quanh bốn phía, xung quanh toàn là cây rừng rậm rạp, dây leo đan xen chằng chịt, một màu xanh um tùm. Người bình thường căn bản không thể tìm thấy lối ra khỏi núi, nhưng Bạch Chỉ vẫn dựa vào những gì đã học được từ các đợt huấn luyện trong rừng trước kia để tìm được phương hướng.

Sau khi rời núi lại quẹo vào một lối đi hoang tàn vắng vẻ, mọc đầy cỏ dại, Bạch Chỉ dừng lại, lo lắng Mộ Dung Dục lại làm gì xảo trá nên muốn che mắt hắn lại.

Giờ phút này sắc mặt Mộ Dung Dục cũng tốt lên một chút, nghe vậy thì cũng bất đắc dĩ cười cười với nàng, “Cô nương, bịt kín mắt thì làm sao đi đường được chứ?”

Bạch Chỉ thực sự không thích nụ cười tựa như đang lôi kéo làm quen của hắn, không kiên nhẫn đáp: “Đừng dài dòng, ta tất nhiên sẽ lôi ngươi theo.”

Mộ Dung Dục lập tức nhắm hai mắt lại, không cần nhiều lời nữa.

Bạch Chỉ cầm mảnh vải định bịt mắt hắn, chợt nhận ra hắn cao hơn mình không chỉ một cái đầu. Nàng phải rất vất vả ngửa đầu lên. Khi nàng lại gần, thấy hàng mi dài của hắn, sống mũi rất cao. Nàng nghĩ trên đó có thể treo được đồ vật, bất giác tưởng tượng ra cảnh ấy trong đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Đang lúc mơ màng, Mộ Dung Dục đột nhiên mở mắt, lộ ra đôi mắt sâu thẳm khó nắm bắt. “Ngươi cười cái gì?”

Chẳng hiểu vì sao, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Bạch Chỉ có chút không tự nhiên. “Ngươi quản ta à.” Nàng lạnh lùng nói, rồi sau đó nhanh chóng lấy mảnh vải che mắt hắn lại.

Trước mắt Mộ Dung Dục là một mảnh đen kịt, chỉ cảm thấy ống tay áo bị túm chặt, rồi bị kéo đi về phía trước. Hắn hiểu rõ nguyên nhân nàng làm như vậy, bèn chuyên chú cảm nhận hoàn cảnh xung quanh. Đầu tiên họ đi qua con đường mòn hoang dã cỏ dại mọc đầy, sau đó lại lên vài sườn núi. Có đôi khi Bạch Chỉ không nhắc nhở, hắn liền sẽ vấp vài cái. Trong lòng tuy giận dữ, nhưng hắn chưa hề biểu lộ ra chút nào.

Không biết đã đi được bao lâu, người bên cạnh đột nhiên dừng lại. Phía trước có tiếng người. Lòng  Mộ Dung Dục khẽ động, bên tai truyền đến một giọng nói khẽ: “Dám la lối, ta giết ngươi.”

Mộ Dung Dục đã nghe quen lời uy h**p của nàng, không hề nao núng. Từ âm thanh, hắn phán đoán có vài người, tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, dần dần tiếp cận.

“Đứng lại!” Một giọng nói thô khàn, sắc bén vang lên. “Các ngươi là người phương nào?”

Bạch Chỉ liếc mắt nhìn vài vị đại hán trước mặt. Bọn họ trông như người trong quân doanh, không biết đang làm gì ở đây. “Các ngươi là ai chứ?”

Ánh mắt tên dẫn đầu như chim ưng lướt qua Bạch Chỉ, rồi lại nhìn sang Mộ Dung Dục, sau đó dừng lại trên khuôn mặt hắn.

Dù bị che mắt, nhưng từ khí phách toàn thân cùng phục sức hoa mỹ, có thể thấy không phải người thường. Còn nữ tử đứng sóng vai bên cạnh hắn, trên người đeo kiếm, trông không giống hộ vệ của hắn. Thế nhưng, nhìn thần sắc lạnh lùng của nàng lại không giống tình nhân hay gì đó đại loại. Chỉ cảm thấy hai người đứng chung một chỗ toát ra một cảm giác không thoải mái khó tả.

Hắn lập tức cảnh giác, tay nắm lấy con đao bên hông: “Ta đây là người trong quân doanh, phụng mệnh bắt giữ đào binh. Nơi đây đường sá gập ghềnh khó đi, lại trải rộng đầm lầy, bá tánh bình thường quyết sẽ không dễ dàng đến chốn này. Các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Nếu không nói rõ ràng, chúng ta chỉ có thể mang các ngươi về quân doanh thẩm vấn!”

Đối mặt với sự chất vấn của hắn, Bạch Chỉ chuẩn bị rút kiếm cùng bọn họ cứng đối cứng. Thế nhưng, kiếm vừa rút ra một chút, Mộ Dung Dục lại đột nhiên vươn tay ôm lấy eo nàng.

Thân mình Bạch Chỉ cứng đờ, đang định đẩy hắn ra để tránh bị hắn đánh lén, nào ngờ hắn lại nói với đám người kia: “Phu thê ta từ kinh thành đến An Dương thăm người thân. Nào ngờ trên đường gặp phải bọn cướp, lũ tôi tớ đều bỏ mạng dưới đao chúng. Phu thê chúng ta may mắn chạy thoát đến tận đây. Nương tử của tại hạ tính tình có chút nóng nảy, nếu có mạo phạm các vị, tại hạ xin thay nàng tạ lỗi.” Hắn thong dong tự nhiên nói xong, liền khẽ cúi người về phía trước.

Lời nói của Mộ Dung Dục dường như có một thứ ma lực khiến người ta khó thể nghi ngờ. Viên quan binh dẫn đầu lại liếc nhìn Bạch Chỉ, trong lòng lấy làm lạ, hai người này thế mà lại là phu thê.

Trong lòng Bạch Chỉ cũng thập phần khó hiểu. Nàng không rõ vì sao Mộ Dung Dục lại không cầu cứu những người này. Nếu hắn cho thấy thân phận của mình, những người này nhất định sẽ cứu hắn đi, thế mà hắn lại giúp nàng nói dối?

“Mắt của các hạ lại là thế nào?” Viên quan binh kia lại hỏi.

Bạch Chỉ khẽ nhíu mày, môi mấp máy định mở lời, nhưng Mộ Dung Dục đã nhanh hơn nàng một bước: “Tại hạ có bệnh về mắt, không thể thấy ánh sáng, bởi vậy phải dùng vải bố che đôi mắt lại.”

Một chút nghi ngờ trong lòng Bạch Chỉ lan tràn, đề phòng đối với Mộ Dung Dục lại tăng thêm vài phần. Nàng cảm thấy nam nhân này rất nguy hiểm, dù không nói rõ được vì sao, nhưng về sau cứ đề phòng hắn nhiều hơn là được. Bởi vậy, chờ thoát khỏi đám quan binh kia, Bạch Chỉ lập tức đứng cách xa hắn.

“Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có làm như vậy, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.” Đầu óc Bạch Chỉ không đủ linh hoạt, đoán không ra ý nghĩ của hắn thì cũng lười đoán, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Thành thật một chút.”

Mộ Dung Dục đương nhiên sẽ không mong đợi thái độ của nàng có chút chuyển biến. Sở dĩ hắn nói những lời đó chẳng qua là vì hắn không tín nhiệm đám binh lính kia. Quân đội đóng ở thành An Dương, đô đốc của họ có quan hệ cá nhân cực kỳ mật thiết với Tần vương. So với chủ tử của Bạch Chỉ, điều hắn cần đề phòng hơn chính là Tần vương.

* * *

Một luồng khí lạnh khiến Mộ Dung Dục tỉnh giấc. Đôi mắt trống rỗng, đờ đẫn của Bạch Chỉ lọt vào tầm mắt hắn. Cơn đau dữ dội từ cổ chợt khiến hắn nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.

Sau khi thoát khỏi đám binh lính, hai người tiếp tục lên đường. Không biết đã qua bao lâu, nữ tử bên cạnh đột nhiên khẽ nói một tiếng “Đắc tội rồi”, ngay sau đó cổ hắn ăn một đòn chí mạng, rồi hắn liền hôn mê.

Mộ Dung Dục mở trừng đôi mắt đen thẫm. Cảm giác chán ghét đối với nữ tử trước mắt lập tức đạt đến đỉnh điểm. Hắn cựa quậy thân mình nhưng nhận ra mình không thể nhúc nhích, lúc này mới phát hiện mình đang bị trói trên một chiếc ghế.

“Hân hạnh gặp mặt.” Một giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng mà dễ nghe vang lên trong căn phòng u tối.

Bạch Chỉ cầm chậu gỗ lùi sang một bên. Người đàn ông phía sau nàng liền lọt vào tầm mắt Mộ Dung Dục. Hắn ta ngồi trên ghế một cách tao nhã, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, tựa như đang bị thương.

Mộ Dung Dục chăm chú nhìn khuôn mặt hắn ta, khóe môi chợt nhếch, nhưng nụ cười chưa lan đến khóe mắt. “Là ngươi a.” Hai người tuy chưa từng gặp mặt, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia, hắn lập tức đoán ra thân phận của đối phương. Hắn ta thật sự quá giống người đó.

Rõ ràng đã là tù nhân, hắn vẫn giữ một khí thế tôn quý không ai sánh bằng, hiển nhiên là đã quen với thân phận kẻ bề trên. Giang Hoài Cẩn khẽ nhếch mày: “Ta cùng các hạ có thù oán sao? Các hạ vì sao cứ nhất định muốn lấy mạng ta?”

Bạch Chỉ trong lòng cũng có chút tò mò. Công tử nhà nàng ở thành An Dương đang yên ổn làm thiếu gia nhà giàu số một, còn hắn ở kinh thành làm Thái tử điện hạ tôn quý của hắn, rốt cuộc hắn có tật xấu gì mà cứ nhất định phải đuổi giết công tử, làm hại vợ chồng công tử rơi xuống vách núi, suýt nữa là mất mạng?

Nghe Giang Hoài Cẩn nói, khóe môi Mộ Dung Dục hiện lên một nụ cười đầy ý vị thâm trường: “Ta vì sao phải giết ngươi, trong lòng ngươi không phải đã rõ ràng rồi sao?”

Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn Mộ Dung Dục cười, luôn cảm thấy có vài phần quen thuộc. Nàng quay đầu nhìn khuôn mặt Giang Hoài Cẩn, ngẩn người một lát, rồi lại quay trở lại nhìn khuôn mặt Mộ Dung Dục. Sao nàng lại cảm thấy mặt mũi hai người họ có chút tương tự nhau vậy nhỉ?

“Ngươi cho rằng, ngươi giết được ta sao?”

Bạch Chỉ nghe hai người đối đáp qua lại, trên mặt đều mang theo ý cười. Nếu không nghe đối thoại của bọn họ, còn tưởng như đôi bạn thân lâu năm gặp lại đang trò chuyện vui vẻ không bằng, chẳng hề có chút không khí giương cung bạt kiếm nào. Đầu óc nàng vốn không đủ thông minh, giờ có công tử ở đây, nàng cũng chẳng cần phải phí tâm tư nữa.

Ánh mắt Mộ Dung Dục lướt qua thạch thất đầy binh khí, sau đó nhìn về phía hắn, ánh mắt không chút gợn sóng: “Muốn chém muốn giết, tùy ngươi quyết.”

Vừa nghe lời này, Bạch Chỉ lập tức rút kiếm đưa cho Giang Hoài Cẩn. Mộ Dung Dục chỉ thờ ơ liếc nàng một cái.

Giang Hoài Cẩn sải bước đến trước mặt hắn, nhận lấy thanh kiếm Bạch Chỉ đưa, đặt kiếm lên vai hắn, nhìn xuống từ trên cao: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?”

“Ta biết ngươi dám.” Mộ Dung Dục khẽ mỉm cười, trong mắt không chút sợ hãi. Dù phải ngẩng đầu nhìn người, hắn vẫn giữ vẻ tôn quý, điểm này có chút tương đồng với Giang Hoài Cẩn.

Đôi mắt Giang Hoài Cẩn trùng xuống: “Ngươi vì sao không an phận làm Thái tử của ngươi? Ngươi đã có được tất cả, ngươi còn có điều gì không thỏa mãn?”

Vì sao? Câu hỏi này giống như hắn hỏi mình vì sao muốn giết hắn vậy. Dù hắn ta không nói ra, Mộ Dung Dục cũng biết trong lòng hắn hiểu rõ. Sự tồn tại của hắn ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, không loại bỏ thì sẽ khiến người ta ngày đêm bất an.

“Ta đối với những thứ ngươi có được không chút hứng thú, vì sao ngươi lại nhất quyết không tin?”

Thanh kiếm trên tay Giang Hoài Cẩn trượt xuống từ vai hắn, cuối cùng chỉ cắt đứt sợi dây ngọc bội ở thắt lưng Mộ Dung Dục, rồi hắn ta cầm lấy khối ngọc bội đó.

Đối với hành động của Giang Hoài Cẩn, Mộ Dung Dục từ đầu đến cuối vẫn bất động thanh sắc.

* * *

Giang Hoài Cẩn rời đi, chỉ còn Bạch Chỉ ở lại.

Bạch Chỉ không muốn ở chung một phòng với Mộ Dung Dục, nhưng Giang Hoài Cẩn đã ra lệnh cho nàng phải chịu trách nhiệm trông coi hắn.

Bạch Chỉ trừng mắt nhìn hắn chằm chằm. Nàng vừa mới tạt hắn một chậu nước lạnh, tóc và quần áo hắn đều ướt sũng, cả người còn đang bị trói, rõ ràng đã chật vật đến thế, vậy mà vì sao hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy, giống hệt lúc nàng mới gặp hắn, hắn đứng trên gác cao, vẻ mặt coi thường vạn vật. Điều càng làm Bạch Chỉ dựng tóc gáy là, lúc này hắn còn đang cười với nàng.

“Bạch Chỉ cô nương trừng mắt như vậy, là cảm thấy nước còn chưa tạt đủ sao?”

Bạch Chỉ không đáp lời. Nàng cảm thấy người này chẳng khác nào một con hồ ly xảo quyệt, nàng phải không ngừng động não để đối phó hắn. Nàng thà ra ngoài chấp hành những nhiệm vụ gian nan khác còn hơn.

“Ngươi đúng là kẻ kỳ quái. Công tử nhà ta vẫn luôn ở An Dương sống yên ổn, cũng không hề đắc tội gì ngươi phải không? Ngươi làm gì mà cứ muốn giết ngài ấy thế?”

“Xem ra ngươi cũng không biết thân phận thật sự của công tử nhà ngươi.” Mộ Dung Dục ngữ khí vẫn bình dị gần gũi. “Ngươi tò mò như vậy, sao không tự mình hỏi hắn một chút?”

Bạch Chỉ biết mình hỏi cũng chẳng ra kết quả gì, nên không tiếp tục hỏi nữa. Nàng kiểm tra lại sợi dây trói hắn, xác định không bị lỏng, rồi rời khỏi thạch thất.

Bình Luận (0)
Comment