Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 3

Bạch Chỉ vừa rời khỏi phòng tối không lâu, liền biết được một tin tức động trời từ đồng bạn Vệ Vô, thiếu phu nhân Tô Linh Quân của bọn họ muốn hòa ly với công tử.

“Thiếu phu nhân thật sự muốn hòa ly với công tử sao?” Giọng Bạch Chỉ không khỏi cao vút.

Vệ Vô đưa tay lên môi, nhìn về phía cửa sổ. Bạch Chỉ lập tức im bặt.

Không lâu sau, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ. Xem ra công tử không muốn cùng thiếu phu nhân hòa ly. Sớm biết như vậy, sao lúc trước không đối xử tốt với người ta một chút? Còn cố ý tìm nữ nhân khác để chọc tức thiếu phu nhân. Bạch Chỉ không hiểu những chuyện tình tình ái ái này, nàng thở dài một hơi, rồi cùng Vệ Vô rời khỏi sân.

“Ngươi bị thương sao?” Vệ Vô nhìn cánh tay nàng. Hôm nay khi nàng trở về, hắn đã chú ý thấy trên quần áo nàng có vết máu.

Lúc này Bạch Chỉ đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng vết thương vẫn chưa được xử lý cẩn thận. “Không sao đâu.” Nàng nói một cách thờ ơ. Bị thương đối với nàng vốn là chuyện thường ngày, chỉ cần không uy h**p đến tính mạng, với nàng đều chỉ là chuyện nhỏ.

“Vẫn nên tìm đại phu xem một chút đi.” Vệ Vô nhìn nàng thật sâu. Nàng vẫn luôn là một sự tồn tại rất độc đáo. Trong phủ, các tỳ nữ ai nấy cũng đều yêu thích son phấn, quần áo, trang sức. Lúc rảnh rỗi, họ cũng chỉ bàn tán về mấy thứ này, thỉnh thoảng cũng nhắc đến đàn ông. Thế nhưng, cô nương này khi nhàn rỗi trong mắt chỉ có ăn với uống. Chuyện tình yêu lại càng vô duyên với nàng. 

Có lần, một người bạn của công tử nhìn trúng nàng, muốn cưới nàng về. Nàng biết được, nửa đêm canh ba nhân lúc người ta ngủ say đã xông vào phòng ngủ, nhét đầu người ta vào bao bố rồi đánh cho một trận. Vị công tử kia dù sao cũng là một nhân vật phong lưu phóng khoáng, nàng không hiểu phong tình thì thôi đi, lại còn đánh người ta sưng vù như cái đầu heo vậy.

Trái tim nàng cũng cực kỳ kiên cường, bất luận chịu bao nhiêu trọng thương đều như thể chẳng có chuyện gì, cũng không bao giờ than thở với bất cứ ai. Thật không biết nàng có phải thiếu thốn tâm tư hay không, nhưng như vậy cũng tốt. Thế nhân lắm nỗi sầu muộn, mà nàng căn bản không hiểu sầu là gì.

“Có cái gì để xem chứ, đợi đến khi đại phu tới nơi, vết thương của ta đã sớm đóng vảy rồi!” Bạch Chỉ cười hì hì nói. Nàng nào hay biết suy nghĩ của Vệ Vô lúc này. Nếu biết được, nàng nhất định phải phản bác, bởi vì nàng bây giờ đang rất sầu. Nghĩ đến việc mình phải gánh vác trách nhiệm trông coi Mộ Dung Dục, nàng đến cơm cũng chẳng muốn ăn. Thế này sao lại không tính là sầu chứ? Nàng chỉ đang gượng cười mà thôi.

* * *

Lúc lên đèn, Bạch Chỉ mang theo hộp đồ ăn đi tới phòng tối.

Mộ Dung Dục nhắm chặt hai mắt, không biết là đã ngất hay đang ngủ. Nàng đi tới, cố ý gây ra tiếng động rất lớn, hắn từ từ mở mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng.

Bạch Chỉ mở hộp đồ ăn, cầm đũa gắp một ít thức ăn đặt lên cơm, đưa đến trước mặt Mộ Dung Dục, “Ăn cơm đi.”

Mộ Dung Dục liếc nhìn nàng, buồn cười nói: “Tay bị trói thế này làm sao ăn?” Hắn thấy Bạch Chỉ lộ vẻ buồn rầu, “Ngươi cởi trói cho cô* đi.”

(*Thái tử thì hay xưng “cô” á)

Lời hắn vừa dứt, Bạch Chỉ lập tức nhíu mày, tức giận nói: “Ngươi có phải cũng cảm thấy đầu óc ta không tốt đúng không?”

Mộ Dung Dục thấy được lửa giận trong đôi mắt trừng lớn của nàng. Nàng vừa nói “cũng”, xem ra có người đã từng nghĩ nàng đầu óc không tốt.

“Các ngươi những kẻ này ai cũng tự cho là thông minh, nhưng thông minh thì có ích gì? Chẳng phải vẫn bị ta tóm gọn sao?” Bạch Chỉ cười lạnh một tiếng, “Ta đâu có ngu, cởi trói cho ngươi, ngươi chẳng phải sẽ chạy mất sao?” Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ có thể dùng cách này.

Nàng kéo một cái ghế tới, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Dục, dùng đũa gắp cơm và thức ăn đút cho hắn, “Ăn nhanh lên.”

Từ khi có ký ức đến nay, Mộ Dung Dục chưa từng để người khác đút cơm. Hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng, không muốn nhận thức ăn nàng đút.

Bạch Chỉ trong chuyện này vốn không phải người có kiên nhẫn. Thấy hắn không há miệng, nàng lập tức mạnh bạo nhét cơm vào miệng hắn.

Mộ Dung Dục đã một ngày một đêm không ăn cơm, liền ậm ừ ăn. Miếng cơm này còn chưa nuốt trôi, Bạch Chỉ đã lại nhét thêm một miếng nữa. Mặt Mộ Dung Dục đen lại, miệng đầy thức ăn nên không thể nói chuyện, chỉ đành dùng ánh mắt u oán trừng nàng.

Bạch Chỉ đâu có quản, cứ thúc giục một mạch: “Ngươi mau ăn đi, ta còn có việc phải làm.”

Nữ tử này không phải là người cẩn thận, đôi khi vì động tác quá mạnh mà chiếc đũa suýt nữa chọc vào yết hầu hắn. Mộ Dung Dục vô cùng tức giận, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình, hắn chỉ đành nhẫn nhịn cho qua.

Yết hầu Mộ Dung Dục có chút bỏng rát. Bạch Chỉ gắp thức ăn vào cơm, hắn có thể nghỉ ngơi một lát. Ánh mắt hắn dõi theo động tác của nàng, rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi vì sao lại làm việc cho Giang Hoài Cẩn?”

Giọng hắn rất nhẹ nhàng nhưng mang theo chút khàn khàn. Khi Bạch Chỉ quay đầu nhìn sang, hắn thậm chí còn mỉm cười đối mặt, cả người bớt đi vài phần vẻ không giận tự uy, còn thêm vài phần gần gũi.

Ai biết được hắn lúc này đang trái lương tâm đến mức nào.

Bạch Chỉ lại là người mềm cứng đều không ăn, có thể khiến nàng phục tùng chỉ có mệnh lệnh của Giang Hoài Cẩn.

“Ngươi đừng hòng lừa ta nói ra.”

Nàng cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.

Mộ Dung Dục khẽ cười ra tiếng, tiếp tục hỏi: “Công tử nhà ngươi không định giết cô sao?”

Bạch Chỉ có chút không kiên nhẫn, đưa tay ra, bất ngờ dùng lòng bàn tay nắm lấy cằm hắn. Mộ Dung Dục giật mình, suýt nữa cắn phải lưỡi.

“Ăn một bữa cơm sao ngươi cứ lề lề mề mề vậy hả?” Bạch Chỉ nói với giọng tàn nhẫn.

Mộ Dung Dục từ nhỏ đã quen được chiều chuộng, bị một kẻ mà trong mắt hắn thân phận vô cùng thấp kém như vậy đùa nghịch, hắn tức giận đến mức suýt mất đi lý trí: “Ngươi cũng biết cô là ai?”

Bạch Chỉ cảm thấy câu hỏi của hắn có chút khó hiểu, nàng nhìn hắn một cách kỳ quái: “Ngươi chẳng phải là Thái tử sao?”

“…” Cơn giận của Mộ Dung Dục dường như bị một thùng nước lạnh dội tắt, hắn lập tức khôi phục lý trí. Hắn yên lặng nhìn chằm chằm nàng, chợt có chút nghi ngờ nàng đang giả ngây giả ngốc. Mộ Dung Dục thân là trữ quân, đã gặp đủ loại người, kẻ giả vờ ngu dốt để lừa người không ít. “Vậy ngươi có biết công tử nhà ngươi là ai không?” Khóe môi hắn khẽ nhếch, như thể không chút để tâm, nhưng thật ra vẫn không bỏ qua bất kỳ biến đổi nhỏ nào trên khuôn mặt nàng.

Công tử thì là công tử, còn có thể là ai? Bạch Chỉ chợt cảm thấy vị Thái tử này đầu óc cũng không phải thật sự thông minh. Nàng bực bội muốn ném chén: “Ngươi còn muốn ăn nữa không? Không ăn ta liền mang đi đấy.”

Đầu Mộ Dung Dục âm ỉ đau nhức. Hắn xem như đã hiểu, đối với nàng, việc hắn nói chuyện chính là một tội lỗi. Hắn từ bỏ ý định giao tiếp với nàng, lạnh giọng nói: “Muốn.”

“Thế này mới đúng chứ, đáng lẽ nên ăn cơm thì ăn cơm đi, nói nhảm gì chứ?” Bạch Chỉ lúc này mới tiếp tục đút cơm cho hắn.

Dù cho có giận đến mấy, Mộ Dung Dục cũng không muốn làm khổ cái bụng mình. Hắn đè nén những cảm xúc đang không ngừng dâng lên trong lòng, lặng lẽ ăn cơm.

Ăn xong một chén cơm, tuy Mộ Dung Dục vẫn chưa thực sự no, nhưng yết hầu bị chọc đau đến khó chịu, hắn không muốn ăn nữa.

“Cô muốn uống nước.” Hắn nói, thần sắc có chút vẻ vênh váo hống hách. Ôn tồn nói chuyện với nàng mà nàng không biết tốt xấu, hắn cũng lười giả vờ thêm.

Bạch Chỉ đã quen bị người khác ra lệnh, thái độ của hắn không khiến nàng cảm thấy khó chịu. Nàng cũng không định tra tấn hắn, đứng dậy lấy chén canh từ hộp đồ ăn, đút cho hắn xong, nàng mới thở phào nhẹ nhõm như đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, nàng không nói thêm một lời nào với hắn, cầm hộp đồ ăn rời khỏi phòng tối.

* * *

Vì trông coi Mộ Dung Dục, Bạch Chỉ không thể không ở lại một nơi gần phòng tối. Sân nơi phòng tối tọa lạc là một cấm địa, người không liên quan không được phép tự ý vào, ngay cả Vương phu nhân, mẫu thân của Giang Hoài Cẩn, cũng sẽ không đặt chân đến đây. Một là vì viện này cách nơi bà ở rất xa, hai là những người bên dưới đều đồn rằng viện này “có ma”.

Bạch Chỉ chưa từng gặp ma ở đây, nàng cũng không sợ ma.

Trở lại trong phòng, Bạch Chỉ cầm lấy ấm trà trên bàn rót một ngụm lớn trà nguội, sau đó ngả lưng xuống giường chợp mắt một lát. Lăn lộn mấy ngày trời không ngủ được một giấc ngon, giờ phút này hoàn thành mọi việc, nàng mới cảm thấy có chút mệt mỏi.

Khi nàng mơ màng sắp ngủ, cảm giác nóng rát ở cánh tay làm nàng bỗng nhiên mở mắt. Nàng liếc nhìn trong phòng, căn phòng có chút đơn sơ vì là nơi bố trí tạm thời. Nàng ngồi dậy, tìm thấy một cái chậu gỗ và một chiếc khăn vải sạch sẽ.

Mấy thứ này hẳn là do Vệ Vô chuẩn bị. Chẳng biết hắn có chuẩn bị thêm chút nước ấm cho nàng không. Mấy ngày nay bôn ba bên ngoài, nàng cũng chưa được tắm rửa tử tế, thân mình chắc có thể kì ra cả cục bùn.

Bạch Chỉ sợ phiền phức, nàng múc một chậu nước, trực tiếp c** q**n áo tắm rửa ở giếng nước trong sân. Đêm nay trăng rất tròn và sáng, ánh trăng chiếu xuống tạo ra một vầng sáng xanh, lộ rõ những vết thương chằng chịt trên người nàng. Có rất nhiều vết là do lúc huấn luyện để lại, còn có vô số vết là do khi chấp hành nhiệm vụ mà có, gần đây nhất chính là vết trúng tên trên cánh tay.

Đang chạm vào một vết sẹo lồi lên ở sau lưng, không hiểu sao, nàng đột nhiên nhớ lại lời nói nghe được từ một tỳ nữ nào đó trước đây: da thịt con gái nhất định phải bảo dưỡng thật tốt, nếu để lại sẹo gì đó, tương lai sẽ bị phu quân ghét bỏ.

Bạch Chỉ không cho là đúng. Nàng không cảm thấy những vết thương trên người mình là xấu xí, nàng thậm chí còn coi đó là vinh quang. Bị phu quân ghét bỏ ư? Nàng mới không cần phu quân đâu. Kẻ nào quản đông quản tây, quản đến cả trên người nàng thì tốt nhất nên cút thật xa, đừng để nàng thấy mặt.

Bạch Chỉ tắm rửa xong, cả người thoải mái thanh mát, tâm trạng cũng vui vẻ hơn không ít. Nàng thay một bộ quần áo rộng thùng thình, một lần nữa xử lý vết thương trên cánh tay, rồi nằm trên chiếc giường mềm mại, thoải mái thở phào một tiếng. Nàng không có gì phiền muộn, hơn nữa có chút buồn ngủ. Vừa nhắm mắt lại rất nhanh liền chìm vào giấc mộng đẹp.

Một giấc ngủ dậy đã mặt trời lên cao. Bạch Chỉ vội vàng rửa mặt qua loa. Vừa mở cửa phòng, đúng lúc Vệ Vô mang bữa sáng tới. Bạch Chỉ nhận lấy, thẳng hướng phòng tối mà đi, nhưng lại bị Vệ Vô ngăn lại. Hắn lướt nhanh qua người nàng, rồi vội vàng thu ánh mắt về.

“Ngươi muốn ăn mặc như vậy đi gặp người trong phòng tối để đưa cơm sao?” Vệ Vô kinh ngạc hỏi.

Chỉ thấy búi tóc nàng nửa rũ, cổ áo kéo thấp. Nếu là nữ tử bình thường với dáng vẻ này chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trích là đồi phong bại tục. Nàng tuy không câu nệ tiểu tiết, không hiểu xấu hổ, nhưng hắn vẫn lo lắng nàng sẽ gặp bất lợi.

Bạch Chỉ không có cái giác ngộ đó, nàng cúi đầu nhìn quần áo của mình, nghi hoặc: “Có gì không ổn sao?”

Vệ Vô muốn gõ vào đầu nàng một cái. Hắn nhắc nhở: “Hắn là nam nhân, ngươi là nữ nhân.”

Đây chẳng phải là chuyện rõ ràng rồi sao, nàng đâu có mù, càng không ngốc. Bạch Chỉ nghiêm trang đáp: “Ta biết mà.”

Vệ Vô lập tức ý thức được không thể vòng vo với nàng. “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi sửa sang lại quần áo một chút rồi hãy đi, đừng để người ta “chiếm hời” của ngươi.”

Bạch Chỉ cuối cùng cũng hiểu ra, có chút muốn trợn trắng mắt. Nàng buồn cười nói: “Ta cứ tưởng ngươi muốn nói gì, ta còn chẳng sợ, ngươi lo lắng làm cái gì? Hắn dù có nhìn thấy gì cũng chẳng làm được gì, kẻ nên lo lắng bị chiếm hời phải là hắn mới đúng. Hắn bây giờ còn bị trói, còn không phải để ta xoa tròn véo bẹp sao.” Bạch Chỉ nói xong bỗng nhiên lại cảm thấy những lời này của mình không đúng, cứ như ác bá muốn khi dễ nữ tử nhà lành vậy. Nàng đâu có muốn làm gì kẻ kia, càng không muốn “chiếm hời” của hắn.

Một phen ý tốt của Vệ Vô bị nàng coi như lòng lang dạ thú, hắn liền không tiếp tục khuyên can nữa. Nàng tự mình còn không thấy có hại, hắn vì nàng mà chịu đựng làm gì. “Được rồi, ngươi vui là được.” Thế nhưng nhìn dáng vẻ thờ ơ của nàng, hắn vô cớ nổi giận: “Ta cũng là nam nhân, ngươi ăn mặc như vậy mà lảng vảng trước mặt ta, ta sợ hỏng mắt mất.” Hắn không khách khí nói xong liền quay đầu rời đi.

Bạch Chỉ bĩu môi, dáng vẻ hắn để trần vai cũng đâu phải nàng chưa từng thấy qua, ngay cả công tử nàng cũng vô tình thấy rồi, nếu muốn “hỏng mắt” thì cũng không biết nàng đã “hỏng” bao nhiêu lần rồi. Cứ thấy hắn tính toán chi li ở đó, cũng chẳng hiểu đang so đo cái gì, đều là thân thể như nhau, nhìn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào đâu.

Bạch Chỉ cầm bữa sáng, vừa đi vừa lầm bầm tiến vào phòng tối. Mộ Dung Dục đã tỉnh từ sớm, nhìn thấy nàng xuất hiện với vẻ mặt sảng khoái, sắc mặt hắn lập tức chùng xuống. Hắn thức trắng cả đêm, còn nàng thì trông như vừa ngủ một giấc ngon lành.

Còn về bộ dạng quần áo xộc xệch của nàng, hắn chẳng mảy may để ý. Hình ảnh nàng mặc yếm lượn lờ trước mặt hắn vẫn còn hiện rõ trong ký ức, nên bộ dạng hiện giờ chẳng thấm vào đâu. Huống hồ, loại mỹ nhân nào mà hắn chưa từng thấy qua? Bạch Chỉ như vậy một là không lọt vào mắt hắn, hai là cả hai có thù oán, hắn hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, có gì mà phải chiếm hời. Vệ Vô lo lắng thật là thừa thãi.

“Ăn sáng đi.” Bạch Chỉ dùng đũa gõ nhẹ vào cổ tay. Một tiếng động giòn tan vang lên, làm nàng nhớ tới có lần đi ngang qua nhà người ta, một ông lão cũng gọi chó ăn cơm y hệt như vậy. Nàng làm như không có chuyện gì xảy ra mà thu đũa về. Thực ra nàng không có ý muốn vũ nhục hắn, chỉ là thấy hắn sống dở chết dở, muốn kinh động hắn một chút thôi.

Mộ Dung Dục lúc này đã không còn tinh thần tức giận nữa rồi, dù bất mãn với hành động của nàng, hắn vẫn trầm mặc không nói như cũ.

Bạch Chỉ đặt chiếc ghế trước mặt hắn rồi ngồi xuống, cầm một cái bánh bao nóng hổi, chẳng nói lời nào mà trực tiếp nhét vào miệng hắn. Mộ Dung Dục bị nhét đầy miệng, chỉ khẽ nhíu mày, không hề mở lời than vãn. Hắn đã không còn mong đợi nàng có thể ôn nhu một chút.

Hắn không nói lời nào, Bạch Chỉ ngược lại lại cảm thấy kỳ lạ, nghi ngờ hắn đang âm mưu điều gì. Nàng cầm một cái bánh bao nóng hổi đưa đến chờ hắn há miệng, rồi bất ngờ rụt về đưa vào miệng mình, sau đó đi xem phản ứng của hắn. Trên mặt hắn không có phản ứng gì, chỉ khẽ nâng mí mắt nhìn nàng một cái, rồi lại lười nhác thu về.

Bạch Chỉ bỗng thấy vô vị, mặc kệ hắn đang âm mưu gì, nàng lại không sợ hắn. Nàng đưa bánh bao nóng hổi qua đút hắn, chính mình cũng ăn một cái. Thấy hắn đột nhiên lại nhìn mình, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta đâu có ăn của ngươi, đây vốn là phần của hai người mà.”

Mộ Dung Dục im lặng, nếu không phải cần thiết, hắn cũng không muốn nói thêm một lời nào với nàng.

Trong xửng chỉ còn lại cái bánh bao nóng hổi cuối cùng. Bạch Chỉ cầm lấy chuẩn bị đưa vào miệng mình, đột nhiên động tác khựng lại. Nàng liếc nhìn Mộ Dung Dục, do dự một lát rồi vẫn bẻ bánh bao thành hai nửa, một nửa đưa cho hắn.

Mộ Dung Dục lắc đầu. Khóe miệng Bạch Chỉ khẽ cong lên, vội vàng nhét bánh bao vào miệng, dáng vẻ như sợ Mộ Dung Dục sẽ hối hận vậy.

Mộ Dung Dục nhìn gò má phúng phính của nàng, có chút ghét bỏ. Chờ nàng nuốt thức ăn xong, hắn mới nhàn nhạt mở miệng: “Lấy cho cô chút nước rửa mặt.”

Bạch Chỉ ngại hắn phiền phức, lẩm bẩm nói: “Ngươi một đại nam nhân chú trọng làm gì chứ, có khi ta nửa tháng còn chẳng rửa mặt.”

Bạch Chỉ kỳ thực rất thích sạch sẽ, trừ những khi bất khả kháng lúc làm nhiệm vụ ra, nàng đều rửa mặt chải đầu mỗi ngày. Nàng cố tình nói vậy chỉ để không cho hắn nước. Thế nhưng Mộ Dung Dục lại tin thật, sắc mặt hắn cứng đờ, ánh mắt không tự giác liếc về phía tay nàng. Nghĩ đến nàng vừa rồi trực tiếp dùng tay cầm bánh bao đút cho hắn, lại không biết nàng có rửa tay không, trước đó đôi tay này đã sờ vào những gì, ý nghĩ vừa nảy sinh, lập tức có một cảm giác buồn nôn kéo đến kèm theo ngứa ngáy khắp người.

Chờ Mộ Dung Dục hoàn hồn lại, Bạch Chỉ đã sớm thu dọn đồ đạc, chạy nhanh hơn cả thỏ. Mặt hắn tối sầm lại, muốn gọi nàng lại, nhưng những lời đó lại khó mở miệng. Mắt thấy thân ảnh Bạch Chỉ biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn không thể cất lời, trong lòng ngầm bực bội, lại oán nàng làm việc không chu toàn, nàng không nghĩ tới người có “ba cái gấp” sao?

(*Gấp gáp, cần thiết á, đại ý là con người có ba nhu cầu cấp bách)

Bình Luận (0)
Comment