Vệ Vô có chút không yên tâm để Bạch Chỉ cùng Mộ Dung Dục trong một phòng, bèn lại đây xem xét tình hình. Vừa lúc Bạch Chỉ từ bên trong bước ra.
“Người trong phòng tối thế nào rồi?”
Hiện giờ, người từng thấy mặt Mộ Dung Dục chỉ có Bạch Chỉ và Giang Hoài Cẩn. Vệ Vô chưa được cho phép nên không thể vào phòng tối.
Bạch Chỉ vừa đi vừa lười biếng đáp: “Có thể thế nào chứ, không thiếu tay không thiếu chân. Công tử đâu?” Nàng cảm thấy Vệ Vô không tín nhiệm nàng, nên mới tới dò hỏi tình hình.
“Ra ngoài rồi,” Vệ Vô trầm giọng nói.
“Ra ngoài?” Bạch Chỉ có chút kinh ngạc. “Ta đã bắt người về cho ngài ấy, ngài muốn giết muốn chém gì thì cũng nên nói một tiếng chứ, cứ thế bỏ mặc, như vậy không tốt lắm nhỉ?”
Ngay cả Bạch Chỉ, người đầu óc không mấy nhanh nhạy, cũng hiểu đạo lý này, sao công tử lại không rõ? Nói cho cùng, vẫn là chuyện tình cảm nam nữ gây họa. Vệ Vô trước đây vẫn luôn cho rằng công tử có ý chí sắt đá, không bận tâm đến nữ nhân, giờ mới biết là do ngài ấy chưa gặp được cô nương khiến ngài rung động mà thôi. Một khi đã gặp, mọi lý trí, mọi chính sự đều vứt sang một bên. Bọn họ phải lấy đó làm giới hạn mới được.
“Cuộc sống này chẳng thể nào sống nổi rồi. Mỗi ngày phải hầu hạ từ ăn uống đến vệ sinh, ta cũng sắp thành thị nữ bên cạnh hắn ta tới nơi rồi. Không, còn quá đáng hơn cả thị nữ nữa chứ,” Bạch Chỉ xoa đầu, vẻ mặt buồn rầu.
Vệ Vô đang trầm tư suy nghĩ về việc lấy chuyện vợ chồng của Giang Hoài Cẩn làm giới hạn thì vừa nghe Bạch Chỉ nói xong, trong lòng bỗng run lên, trong đầu tức thì hỗn loạn không yên.
“Còn quá mức hơn thị nữ bên người là có ý gì? Ngươi và vị kia đã làm gì hả?”
Bạch Chỉ không để ý tới ánh mắt có phần kỳ lạ của Vệ Vô, chỉ một lòng muốn kể khổ: “Thị nữ bên người cũng đâu cần tự mình đút cơm cho chủ tử ăn đâu chứ ha.”
Vệ Vô nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô nương ngốc này căn bản chẳng hiểu nàng làm những việc ấy vẫn chưa tính là gì cả. Có những thị nữ kề cận không chỉ phải hầu hạ chủ tử tắm rửa thay y phục, thậm chí còn phải giúp chủ tử giải tỏa d*c v*ng. Nàng sở dĩ có cái nhận thức ấy, thuần túy là bởi công tử nhà bọn họ luôn giữ mình trong sạch, xưa nay chưa từng thân cận ái muội với nha hoàn phía dưới, cũng chẳng cần thị nữ hầu hạ lúc tắm rửa.
Vệ Vô đang định mở miệng nói gì đó, Bạch Chỉ đột nhiên dừng bước, khẽ “a” một tiếng. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy nàng như sực nhớ ra điều gì, dáng vẻ thoáng thất thần.
“Sao vậy?”
Bạch Chỉ chưa kịp trả lời, đã đột ngột nhét đồ trong tay vào tay Vệ Vô, rồi hấp tấp quay trở lại phía sau. Thấy vậy, Vệ Vô chỉ biết ngẩn người, chẳng hiểu ra sao. Nha đầu này, thật chẳng biết nên nói nàng ra sao cho phải. Ở bên cạnh bọn họ lúc nào cũng l* m*ng, hấp tấp vội vàng, khiến người khác không thể không lo lắng.
Nhìn nàng đi rồi quay lại, thoạt nhìn lại không giống như người có chính sự, trên mặt Mộ Dung Dục lộ ra một chút vẻ nghi hoặc. Không cần đợi lâu, Bạch Chỉ rất nhanh đã cho hắn câu trả lời.
“Ngươi có muốn đi vệ sinh không? Đừng nghẹn hỏng đấy.” Nàng thẳng thắn và bình tĩnh nói, không hề giữ lại chút thể diện nào.
Khóe môi Mộ Dung Dục khẽ run lên, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại. Bạch Chỉ dù có ngốc cũng nhìn ra hắn rất không vui, nhưng nàng không biết vì sao hắn lại không vui. Nàng cũng là đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cũng không phải cố ý ác ý trêu chọc hắn.
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, nàng lại không muốn giải thích. Nàng tìm quanh trong phòng, thấy một cái bình hoa sứt miệng giấu trong một góc. Nàng nhớ ra đó là bình hoa Vệ Vô thích nhất, trước đây Vệ Vô hay dùng nó để cắm hoa. Một ngày nọ, nàng có chút ngứa tay cầm lên ngắm nghía, không cẩn thận làm hỏng nó. Sợ Vệ Vô giận, nàng liền giấu đi định tìm một cái y hệt để đền cho hắn, nhưng hôm sau nàng liền phải đi làm nhiệm vụ, chuyện này đã bị nàng quên bẵng đi.
Bạch Chỉ cầm bình hoa trở lại bên cạnh hắn, nhét bình hoa vào tay hắn. Tay hắn tuy bị trói, nhưng có thể tự mình giải quyết, chỉ là hơi tốn công một chút thôi. “Cứ dùng cái này đi.” Thấy lông mày hắn rõ ràng nhíu lại, phỏng chừng không muốn, nàng liền thiếu kiên nhẫn nói: “Ngươi đừng có nhịn, làm bẩn quần áo, ta còn phải giặt cho ngươi đấy.”
Mộ Dung Dục biết nàng không phải từ lương tâm mà phát hiện ra, tôn quý như hắn, cuối cùng cũng cảm nhận được một câu tục ngữ dân gian: “Con rận nhiều không sợ ngứa”. Hắn không cần thiết làm khó chính mình, chỉ là nàng cứ thẳng băng băng mà nhìn chằm chằm mình, khiến Mộ Dung Dục nhịn không được lại lần nữa cảm khái: “Bạch Chỉ cô nương, ngươi muốn xem cô giải quyết sao?” Những lời này không phải đùa giỡn, thật sự là bởi vì nữ tử trước mắt đầu óc giống như thiếu một cọng gân.
“Ta không muốn xem, chỉ là quên mất thôi.” Bạch Chỉ không vui mà biện giải cho mình một câu, “Ta đâu phải lưu manh, vả lại, loại chuyện này có gì để xem chứ, ta còn sợ hỏng mắt đây này.”
Mộ Dung Dục câm nín đến cực điểm, ngược lại cảm thấy buồn cười: “Nếu đã thế, có thể mời Bạch Chỉ cô nương đi xa thêm một chút được không?”
“Sao ngươi lắm chuyện thế? Ngươi nhanh lên đi.” Cũng không hiểu vì sao, Bạch Chỉ luôn nhìn hắn không vừa mắt, hắn nói gì, nàng đều muốn chặn họng hắn đôi câu.
Tai Bạch Chỉ rất thính, vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau, phán đoán hắn giải quyết xong, liền quay đầu qua xem. Mộ Dung Dục ý thức được nàng vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên này, tức giận đến mức suýt nữa ngất đi. Nữ nhân này thật sự không biết e lệ là gì sao?
“Người có ‘ba cái gấp’, ta hiểu mà, ngươi đừng vì ngại ngùng mà không nói ra, nếu thật sự ngại ngùng, ngươi cứ cố gắng coi ta như đàn ông là được rồi.”
“…” Mộ Dung Dục còn có thể nói gì nữa, cái gì cũng đều bị nàng nói hết rồi.
Khi Bạch Chỉ cầm lấy bình hoa, theo bản năng liếc nhìn vào bên trong. Mộ Dung Dục nhìn thấy, mặt vô cớ nóng lên một chút. Trước đây những việc này đều do cung nhân của hắn xử lý, có lẽ vì chưa từng tận mắt chứng kiến, nên nhất thời mới cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Công tử các ngươi vì sao không tới gặp cô?” Để che giấu sự xấu hổ, hắn khẽ ho một tiếng rồi thờ ơ mở lời.
“Ngài ấy ra ngoài rồi, chờ ngài muốn gặp ngươi tự nhiên sẽ gặp, ngươi kiên nhẫn chờ đi.” Bạch Chỉ đặt bình hoa ở góc tường, không mang đi.
Mộ Dung Dục một mình đợi trong phòng tối này, đến cả một con chuột cũng không có. Chờ Bạch Chỉ đi rồi, nơi đây sẽ tĩnh lặng đến mức khiến người ta hoảng hốt. Hắn tuy ghét Bạch Chỉ, nhưng nàng có thể nói chuyện, ít ra cũng có thể giúp hắn giải khuây phần nào.
“Trên cổ cô vẫn luôn treo một thanh đao, Bạch Chỉ cô nương còn muốn gọi cô kiên nhẫn sao?”
Vẻ ai oán và sợ hãi cố tình lộ ra trên mặt Mộ Dung Dục đã thành công lừa được Bạch Chỉ. Bạch Chỉ tuy không đến mức thương hại hắn, nhưng cũng không thể nói lời lạnh nhạt nữa: “Ngươi cũng đừng quá sợ hãi, công tử chắc là sẽ không giết ngươi đâu. Ngài ấy không phải đã nói không cần đồ của ngươi rồi sao, đại khái giam giữ một thời gian liền sẽ thả ngươi ra thôi.” Bạch Chỉ nói xong đột nhiên khựng lại, nàng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Nàng không ngốc, hiểu rõ bắt cóc Thái tử là tội lớn. Nếu để hắn sống sót trở về, liệu hắn có bỏ qua cho công tử và nàng không? Công tử chắc chắn cũng hiểu đạo lý này, có lẽ… công tử sẽ không bỏ qua hắn.
Tâm tư Mộ Dung Dục khẽ động, sau đó treo lên một nụ cười khổ bên môi: “Cô phái người ám sát hắn, mối thù này không báo, hắn nuốt trôi được cục tức này sao?” Hắn đã tìm được điểm mấu chốt để nói chuyện với Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ không giỏi nói dối, sau khi có suy đoán như vậy, nàng không thể nói ra những lời an ủi trái lương tâm. Nàng ngập ngừng nửa ngày mới thốt ra một câu: “Người dù sao cũng phải chết, chết sớm chết muộn chẳng phải đều như nhau sao?”
Khóe môi Mộ Dung Dục hơi cứng lại, hắn biết cô nương này không thể nói ra lời dễ nghe nào. Hắn thở dài, trái lương tâm nói: “Bạch Chỉ cô nương nói đúng, người luôn phải chết, sống tốt hiện tại là được.”
Hắn trả lời chân thành, Bạch Chỉ có chút vui vẻ, hiếm khi nở nụ cười thuần túy với hắn: “Ta cũng nghĩ vậy.” Nàng hưng phấn nói: “Biết đủ thường vui, sống ở hiện tại, ăn tốt uống tốt ngủ lại ngon, ngày nào đó chết rồi thì cũng là chết thôi, có gì mà to tát chứ.”
Mộ Dung Dục không ngờ nàng lại rộng rãi đến thế, khẽ mỉm cười: “Nói như vậy, ngươi với ta là tri kỷ rồi.”
Bạch Chỉ đang định gật đầu, đột nhiên khựng lại, nụ cười cũng vụt tắt, thiện ý trong mắt hóa thành đề phòng: “Không đúng, ngươi gạt ta. Ngươi mới không biết đủ đâu, người biết đủ sẽ không chạy xa đến đây gây sự với công tử nhà ta.” Bạch Chỉ càng nói càng giận, ngữ khí cũng trở nên không tốt: “Ngươi đúng là kẻ xảo quyệt, may mà ta thông minh, nếu không đã mắc lừa ngươi rồi.”
Mộ Dung Dục thấy nàng thu mình lùi lại, như thể tránh hồng thủy mãnh thú không bằng, đầu tiên ngẩn người ra, rồi sau đó bật cười: “Bạch Chỉ cô nương nghĩ cô quá tệ rồi.”
Bạch Chỉ một khi đã nhận định một chuyện, liền rất khó thay đổi tư tưởng đó trong chốc lát. Nàng hừ lạnh một tiếng, không vui: “Đừng hòng lôi kéo làm quen với ta, ta sẽ không mắc lừa ngươi đâu.” Nói rồi nàng quay đầu nghênh ngang bỏ đi, không chịu nói thêm với hắn một lời nào nữa.
Mộ Dung Dục nhìn bóng dáng hấp tấp của nàng, sắc mặt từ bình thản dần chuyển sang tối tăm. Hắn không mong đợi Bạch Chỉ sẽ nhanh chóng buông bỏ đề phòng đối với hắn, nhưng tốc độ thay đổi sắc mặt của nữ tử này cũng có chút quá nhanh rồi.
***
Bạch Chỉ tuy vâng lệnh Giang Hoài Cẩn, nhưng nàng có chút khác biệt so với Vệ Vô. Vệ Vô hoạt động ngoài sáng, còn nàng phần lớn thời gian ẩn mình trong bóng tối, hiếm khi xuất hiện ở Giang gia. Cha mẹ Giang Hoài Cẩn tuy biết nàng tồn tại, nhưng cũng chỉ nghĩ Giang Hoài Cẩn thuê người trong giang hồ. Nàng đến vô ảnh đi vô tung, lại luôn tránh mặt người khác, trừ những người thân cận bên cạnh Giang Hoài Cẩn, còn lại chẳng ai biết nàng tồn tại.
Ngày thường nàng cũng không ở Giang phủ. Lần này vì phải trông chừng Mộ Dung Dục, nàng chỉ có thể ở đây không rời nửa bước, không thể ra ngoài ăn món mình thích, không thể làm những việc muốn làm, thật sự rất buồn chán.
Nằm trên chiếc giường êm ái, Bạch Chỉ không buồn ngủ chút nào. Có lẽ đêm qua ngủ quá nhiều, nàng mở mắt nhìn trần nhà ngẩn ngơ. Không hiểu sao, trong đầu nàng hiện lên hai quầng thâm dưới mắt Mộ Dung Dục. Hắn chắc hẳn là ngủ không ngon, trách sao mà tính tình trông có vẻ không tốt. Nếu là nàng, ngủ không được một giấc ngon lành chắc chắn cũng sẽ rất tức giận. Suy bụng ta ra bụng người, nàng đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương, một mình lẻ loi ở trong phòng tối, không ai nói chuyện, cũng không thể cử động.
Nhưng sự đồng cảm của Bạch Chỉ đối với Mộ Dung Dục chỉ nhỏ bé đến vậy. Nàng sẽ không vì thế mà có bất kỳ hành động nào. Đồng tình với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, đây là bài học nàng đã nhận được từ thực tế.
Đúng lúc nàng chán đến sắp chết đi được, một luồng hương thơm béo ngậy của thịt nướng đột nhiên theo gió lượn vào chóp mũi nàng, chiếc mũi thính như mũi chó lập tức bị k*ch th*ch, nàng bất ngờ ngồi bật dậy, lẩm bẩm tự nói: “Mùi gì vậy nhỉ?”
Ngoài cửa sổ có người đáp: “Ngỗng nướng, ngỗng nướng thơm ngon nức mũi đây, chỉ cần hai đồng tiền thôi.”
Bạch Chỉ nghe tiếng nhìn ra, liền thấy Vệ Vô đang đứng ngoài cửa sổ, trong tay xách theo một con ngỗng nướng, mùi thơm ngào ngạt câu hồn đoạt phách.
Hai mắt Bạch Chỉ lập tức sáng rực, hưng phấn nhảy dựng từ trên giường dậy, lê giày lạch bạch chạy về phía hắn, tới bên cửa sổ, vươn tay liền muốn cướp lấy.
Vệ Vô nghiêng người tránh, làm ra vẻ thu tiền mới đưa.
Bạch Chỉ không vui trừng mắt nhìn hắn một cái, sờ sờ trên người, phát hiện không có tiền. Nàng chợt lóe ý nghĩ, đột nhiên hướng về phía sau lưng hắn hô lớn: “Công tử!” Thừa lúc Vệ Vô quay đầu nhìn, nàng nhanh chóng đoạt lấy đồ ăn từ tay hắn, sau đó đắc ý nhìn hắn.
“Ngươi cũng không ngốc nhỉ, còn biết lừa người cơ đấy.” Vệ Vô cười nói, vừa rồi hắn đã sớm nhìn thấu ý đồ của nàng, chỉ là chiều ý nàng thôi.
Cắn người miệng mềm, Bạch Chỉ cũng ngại mắng hắn, xé một chiếc đùi ngỗng nướng đưa cho hắn.
(*Ý nói được cho ăn thì phải nể nang)
Vệ Vô lắc đầu: “Ngươi ăn đi.”
Thấy hắn không cần, Bạch Chỉ liền nhét vào miệng mình: “Trước mắt nợ ngươi hai đồng, bạc của ta hình như quẳng đâu rồi ấy.”
Bạch Chỉ là người vứt đồ bừa bãi, trừ vũ khí bảo vệ tính mạng, thứ gì cũng có thể làm mất, mất rồi nàng cũng không để tâm. Tiêu tiền thì lại rất phung phí, thành ra một chút tích cóp cũng không có. Phải biết chủ tử của nàng là thiếu gia nhà giàu số một, ra tay cũng rất hào phóng. Vệ Vô từng khuyên nàng tích cóp chút tiền, nhưng Bạch Chỉ một câu cũng không nghe lọt tai. Theo cách nói của nàng, tiền tài là vật ngoài thân, chết cũng không mang theo được, chi bằng có được thì tiêu đi, còn có thể vui vẻ một chút, nếu không ngày nào đó nàng mất mạng, đống bạc kia cũng chẳng biết là hời cho ai.
Vệ Vô đối với cách sống hưởng thụ lạc thú trước mắt của nàng không dám tùy tiện gật bừa, nhưng hắn mới nói nàng có hai câu, nàng đã không kiên nhẫn, còn cố ý chọc tức hắn, hỏi hắn có phải muốn chờ nàng chết để chiếm đoạt tài sản hay không. Ba đồng hai cắc còn lại của nàng mà cũng không biết xấu hổ gọi là tài sản hả? Vệ Vô tức giận mà không dám nói gì, từ đó không còn khuyên bảo nữa, mặc cho nàng tiêu xài lung tung.
Bạch Chỉ trong chốc lát đã gặm miếng đùi ngỗng nướng chỉ còn trơ xương, đột nhiên nhớ tới người trong phòng tối, liền đi đến cửa.
Vệ Vô hỏi nàng đi đâu, nàng cũng không nói. “Ngươi rảnh rỗi lắm sao?” Bạch Chỉ vừa đi vừa nhìn người đang đi theo mình, lại hỏi: “Con ngỗng nướng này ngon hơn cái quán ta thường ăn, ngươi mua ở đâu vậy?”
Vệ Vô dừng bước, tức đến ngứa răng, vậy mà còn phải báo cho nàng biết ngỗng nướng mua ở đâu.
Bạch Chỉ có được đáp án mình muốn, lập tức bỏ mặc Vệ Vô lại phía sau, một mình đi thẳng đến phòng tối.
Vệ Vô không biết nhìn hàng, vậy nàng sẽ tìm một người biết nhìn hàng. Đồ ăn ngon nếu cùng người khác ăn sẽ càng thêm mỹ vị.
Khi Bạch Chỉ đến, Mộ Dung Dục đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoài ra hắn cũng không làm được chuyện gì khác.
Lúc nàng xách theo con ngỗng nướng, cười hì hì tiến đến trước mặt hắn, cảm xúc chán ghét trong lòng hắn lại không kiểm soát được mà dâng lên. Hắn không quên lúc trước nàng đã hùng hổ nói với hắn, đừng hòng vọng tưởng lôi kéo làm quen với nàng. Vậy mà trong nháy mắt nàng đã vứt chuyện này ra sau đầu rồi sao?
“Bạch Chỉ cô nương lấy ngỗng nướng từ đâu tới vậy?” Mộ Dung Dục cười hỏi. Nếu hắn còn ở kinh thành, một nữ tử như vậy căn bản sẽ không xuất hiện trước mặt hắn mà làm hắn phiền lòng. Giờ đây “hổ xuống đồng bằng”*, hắn thế mà còn phải chịu đựng đủ loại không kiên nhẫn mà nói cười vui vẻ với nàng.
(*Người cao quý, quyền lực nhưng lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bị hạn chế)
“Ngươi đừng quan tâm từ đâu tới, có ăn là được rồi.” Bạch Chỉ đột nhiên xé xuống một cái đùi ngỗng nướng, đưa vào miệng hắn: “Ăn nhanh khi còn nóng, nguội rồi sẽ không ăn được đâu.”
Mộ Dung Dục bất ngờ bị nhét đầy miệng, giật mình nhảy dựng lên, ngực phập phồng một trận kịch liệt. Hắn âm thầm hít một hơi, mới không tình nguyện mà cắn một miếng.
“Ăn ngon không?” Hai mắt Bạch Chỉ sáng lấp lánh mà chăm chú nhìn hắn, vô cùng chờ mong hỏi.
Mộ Dung Dục liếc mắt nhìn nàng một cái, ung dung nhấm nuốt vài lần rồi mới nuốt xuống. Bị người cưỡng ép ăn hết thế này, thử hỏi làm sao có thể cảm thấy ngon miệng chứ? Hắn mỉm cười gật đầu, trái với lương tâm mà nói một câu: “Ngon.”
Bạch Chỉ nhìn hắn, tựa như thấy được người cùng chung chí hướng, nụ cười trên mặt trong thoáng chốc càng thêm rạng rỡ. Nhìn hắn cũng ngày càng thuận mắt, không hiểu sao đột nhiên buột miệng nói: “Ta cảm thấy ngươi ăn cái gì trông cũng không giống người khác.”
Mộ Dung Dục bị ép ăn thêm một miếng nữa, nghe vậy liền thuận miệng hỏi lại: “Không giống ở chỗ nào?”
“Ừm.. khá là xinh đẹp.” Bạch Chỉ thấy khóe môi hắn còn dính một chút dầu mỡ, ấy là do vừa rồi nàng quá vội vàng nên làm dính vào. Nàng bỗng cảm thấy không thuận mắt, cho rằng như vậy ảnh hưởng đến mỹ quan, bèn vươn ngón tay ra, đưa tay giúp hắn lau đi.
Sắc mặt Mộ Dung Dục khẽ cứng lại. Hắn biết bản thân mình sinh ra dung mạo không tầm thường, cũng từng nghe không ít lời khen, nhưng không hiểu vì sao, những lời này từ miệng nàng nói ra lại khiến hắn có chút không được tự nhiên, thậm chí có phần ngượng ngùng. Mà hành động của nàng lại vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có gì bất ổn, giống như đứa trẻ nhỏ gặp được món đồ mình thích thì sẽ thẳng thắn biểu đạt, chứ không phải kiểu nữ tử khen ngợi nam nhân. Nghĩ như vậy, hắn cũng dần bình tâm lại, cứ tùy nàng vậy.
Bạch Chỉ đúng thật là không cảm thấy lời nói hay hành động của mình có chỗ nào không ổn. Nàng khen hắn đẹp cũng chẳng khác gì khen hoa tươi cỏ tốt mà thôi, hoàn toàn không có tâm tư đặc biệt gì. Ngươi muốn cùng nàng nói chuyện tình yêu nam nữ, nàng cũng chẳng hiểu được. Nàng tựa hồ trời sinh đã không biết sinh ra cảm tình với bất kỳ ai, bất luận là ai, trong mắt nàng đều có thể dễ dàng buông tay, rời bỏ.
Năm nàng mười ba mười bốn tuổi, cùng đám đồng bạn từng trải qua một lần huấn luyện đặc thù. Ở cái tuổi ấy, dễ dàng nổi lên lòng xuân nhất, mà các nàng từ nhỏ đã bị nhốt trong một nơi cách biệt với thế nhân để huấn luyện, ngoài trừ huấn luyện viên và một số ít người, căn bản không hề tiếp xúc với nam nhân bên ngoài. Vì muốn thử lòng trung thành của các nàng, huấn luyện viên liền an bài một nam tử kề cận bên mỗi người.
Người được an bài bên cạnh Bạch Chỉ là một thiếu niên tên Thập Thất. Thiếu niên dung mạo tuấn tú, tựa như đóa hoa nở rộ giữa tiết xuân, trong cuộc đời chưa từng thấy ánh mặt trời của nàng lại phá lệ rực rỡ chói mắt. Lần đầu nàng gặp hắn, hắn mình đầy thương tích, hơi thở mong manh ngã trong tuyết trắng. Nàng cứu hắn, bôi thuốc cho hắn, giúp hắn chữa thương. Sau khi thương thế hồi phục, hắn liền dính lấy nàng không rời. Hắn đối với nàng rất tốt, cho nàng ăn ngon, dẫn nàng lén lút chuồn ra ngoài chơi. Khi nàng vì huấn luyện mà bị thương, hắn tỉ mỉ chăm sóc nàng. Dần dần, nàng bắt đầu có cảm giác như có người thân bên cạnh.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn ngủi, hắn rất nhanh đã để lộ thân phận. Thì ra hắn chính là quân cờ huấn luyện viên cố ý an bài bên người nàng, dùng để thử lòng nàng.
Bạch Chỉ rất tức giận. Khi nàng chất vấn hắn, hắn lại nói hắn đã đ*ng t*nh với nàng, muốn nàng phản bội tổ chức sát thủ, cùng hắn cao chạy xa bay, phiêu dạt chân trời góc bể. Nàng không đáp ứng. Nàng cho rằng hắn là kẻ dối trá, ngay từ đầu đã lừa gạt nàng, người như vậy miệng nói lời yêu thì còn có thể tin sao?
Từ đó về sau, Bạch Chỉ liền không để ý đến hắn nữa. Trong lòng nàng cũng chẳng có cảm giác khổ sở gì.
Sau lần huấn luyện đặc thù ấy, huấn luyện viên liền phá lệ coi trọng nàng. Hắn từng nói với nàng, Thập Thất là người giỏi nhất trong tổ chức, có mỹ nam kế xuất sắc bậc nhất, rất nhiều nữ tử không thể vượt qua được một cửa ải nơi hắn. Từ đó trong lòng nàng càng thêm chán ghét hắn.
“Bạch Chỉ cô nương thân cận với cô như thế, công tử nhà ngươi sẽ không nổi giận chứ?” Mộ Dung Dục cố ý nói một câu mập mờ, trong mắt thâm sâu ẩn chứa ý cười ôn nhu.
Nghe thấy hai chữ “thân cận”, lại nhìn thấy ý cười nơi khóe môi hắn, Bạch Chỉ không hiểu vì sao lại nhớ tới cái kẻ khiến người ta chán ghét kia—Thập Thất. Trong khoảnh khắc, nàng liền sinh ra chút phản cảm. Nàng chẳng qua chỉ cảm thấy buồn chán, muốn tìm người trò chuyện, ăn chút gì đó cho khuây khỏa, cớ sao lại thành thân cận rồi?
Nàng nhíu mày, đột nhiên ném món đồ trong tay vào người hắn, trừng mắt hung hăng: “Ai thân cận với ngươi? Đừng tự mình đa tình.” Kỳ thực Bạch Chỉ cũng chẳng hiểu lắm cái gọi là “tự mình đa tình” nghĩa là gì, chỉ là từng nghe Giang Hoài Cẩn và Thập Thất nói qua những lời như vậy, cảm thấy dùng vào tình cảnh lúc này cũng hợp, liền thuận miệng nói ra.
Mộ Dung Dục rũ mắt nhìn đùi ngỗng nướng vừa bị ném lên áo mình, ánh mắt trầm hẳn xuống, cuối cùng không nhịn được nữa: “Ngươi có bệnh à?”
“Ngươi mới có bệnh.” Bạch Chỉ chửi lại một câu, rồi xoay người rời đi. Đi được vài bước, nàng lại quay đầu, cúi người nhặt đùi ngỗng trên người hắn lên, không quên buông thêm một câu: “Cả nhà ngươi đều có bệnh.” Nói xong mới vừa lòng rời đi, để lại Mộ Dung Dục một mình tức đến mức không biết trút vào đâu.