Giang Hoài Cẩn trở về vào ban đêm. Bạch Chỉ vốn định báo cáo tình hình của Mộ Dung Dục, hỏi ngài ấy khi nào sẽ đến phòng tối, vì nàng có chút lo lắng ngài quên mất người kia, để mình phải hầu hạ mãi. Nhưng vừa đến cửa đã bị Vệ Vô giơ tay ngăn lại.
Vệ Vô cau mày lắc đầu, ra hiệu nàng đừng đi vào.
“Lại xảy ra chuyện gì sao?” Bạch Chỉ tò mò hỏi, “Có phải thiếu phu nhân kiên quyết muốn hòa ly, công tử sống chết không đồng ý?” Trừ chuyện này có thể khiến công tử đau đầu, nàng không thể nghĩ ra chuyện khác.
“…” Vệ Vô nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, đầu hơi đau nhức, “Ngươi nói nhỏ thôi, ngươi sợ công tử không nghe thấy sao?”
Bạch Chỉ đưa tay che miệng, cẩn thận liếc về phía cửa phòng. Bên trong lờ mờ hiện ra một bóng dáng thon dài. “Ngài ấy có hỏi về người trong phòng tối không?” Nàng hạ giọng hỏi.
Vệ Vô bất đắc dĩ: “Không có.”
Bạch Chỉ có chút bối rối: “Ngài ấy có phải đã quên mất người đó rồi không? Không thể chỉ lo bên thiếu phu nhân thôi chứ.”
Vệ Vô lẳng lặng nhìn nàng một cái: “Ngươi nhớ nhung người trong mật thất như vậy, sao không trực tiếp vào hỏi công tử đi.”
Bạch Chỉ đâu có ngốc, nàng mới không dại gì đi bẩm báo lúc Giang Hoài Cẩn đang không vui. “Sao ngươi không đi đi?”
Nàng vừa dứt lời, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp đầy áp lực của Giang Hoài Cẩn: “Bạch Chỉ, vào đi.”
Bạch Chỉ bỗng nhiên trợn tròn mắt, trong lòng lo sợ bất an. Thấy Vệ Vô định cười mà không cười, như đang xem kịch, nàng tức giận đẩy hắn một cái thật mạnh, rồi mới rón rén đẩy cửa bước vào.
Giang Hoài Cẩn đang ngồi trước án thư, cúi đầu viết gì đó. Ánh đèn lờ mờ chiếu lên mặt hắn, mang lại cảm giác tối tăm. Bạch Chỉ lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn: “Công tử có gì phân phó?”
Giang Hoài Cẩn vẫn không dừng tay, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Người kia thế nào rồi?”
Bạch Chỉ lén liếc nhìn án thư một cái, nhưng không hiểu hắn viết gì, nên cũng không tò mò nữa. Nghe vậy, nàng đáp: “Khá tốt, có ăn có uống.”
Động tác của Giang Hoài Cẩn hơi khựng lại, cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chỉ. Dù hắn vẫn như thường lệ, không có gì khác biệt, nhưng Bạch Chỉ lại không tự chủ mà đề cao tinh thần cảnh giác, đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển.
“Ta đâu có bảo ngươi chiêu đãi hắn ăn ngon uống tố đâu nhỉ?” Giang Hoài Cẩn chậm rãi nói, khóe môi thậm chí còn vương một ý cười nhẹ.
Bạch Chỉ rất sợ cái kiểu cười này của hắn. Nghĩ đến chuyện mình hôm nay còn chia sẻ ngỗng nướng với Mộ Dung Dục, nàng chột dạ cúi thấp đầu. Suy nghĩ rất lâu, nàng vẫn không biết nên nói gì. Đầu nàng càng chôn càng thấp, cho đến khi cảm thấy mình sắp hóa thành một con chim cút vùi mình vào cát, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài của Giang Hoài Cẩn.
“Lui ra đi.”
Bạch Chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Hoài Cẩn tựa lưng vào ghế, ngón tay day day giữa trán, trông có vẻ mệt mỏi. Nàng có chút nghi hoặc, có chút khó hiểu, công tử gọi nàng vào chỉ để nói hai câu này thôi sao? Nàng cũng không dám hỏi, mang theo đầy rẫy nghi hoặc lặng lẽ rời đi.
Bạch Chỉ sầu muộn vì chuyện này suốt một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, nàng liền đến sân của Giang Hoài Cẩn. Nàng không biết có nên đưa bữa sáng cho Mộ Dung Dục hay không, định bụng hỏi ngài ấy thì vừa lúc đụng phải Vệ Vô từ trong phòng Giang Hoài Cẩn bước ra.
“Mấy ngày nay ta không có ở phủ, mọi việc ngươi tự mình chú ý một chút,” Vệ Vô nhắc nhở nàng.
“Ngươi muốn đi đâu?” Bạch Chỉ dò hỏi.
“Nhận lệnh công tử, đi làm một việc.”
“Sao công tử không cho ta đi?”
“Công tử thấy ngươi vất vả, muốn ngươi nghỉ ngơi vài ngày.”
Bạch Chỉ trong lòng cực kỳ không vui. Nàng thà ra ngoài làm việc còn hơn hầu hạ Mộ Dung Dục. Quan trọng hơn lá công tử mấy ngày nay thật sự không đúng lắm, nàng luôn cảm thấy mình như làm sai chuyện mà chọc giận hắn. “Ta có thể thay ngươi đi làm việc mà.” Bạch Chỉ chớp chớp mắt, mong chờ nhìn hắn.
Vệ Vô lắc đầu, không đồng ý, rồi lập tức rời đi.
Nhìn bóng dáng Vệ Vô nghênh ngang bước đi, vẻ mặt Bạch Chỉ u sầu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Đứng ngây người một lúc lâu, nàng đột nhiên quên mất mình định làm gì. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa phòng. Có lẽ nàng nên hỏi Giang Hoài Cẩn xem hôm nay nàng cần làm gì. Nàng thà vâng theo mệnh lệnh mà hành sự, còn hơn phải động não suy nghĩ mình nên làm thế nào.
Nàng vừa mới giơ tay định mở cửa, thì cửa lại đột nhiên mở ra từ bên trong.
Giang Hoài Cẩn bước ra khỏi phòng, nét mặt đã không còn vẻ âm trầm của đêm qua, mà trở lại dáng vẻ thong dong, lịch thiệp, tao nhã thường ngày. Y phục hắn chỉnh tề, tinh tươm lạ thường, không biết là định đi đâu. “Công tử, người muốn đến mật thất sao?” Bạch Chỉ không nhịn được hỏi.
“Bên mật thất cứ để ngươi trông coi là được, không cần đối với người đó quá tốt.” Giang Hoài Cẩn hờ hững đáp một câu rồi bỏ đi.
Bạch Chỉ thầm bĩu môi. Nàng nghĩ ngài ấy chắc chắn là đi tìm Thiếu phu nhân rồi, nếu không đã chẳng chưng diện lộng lẫy đến vậy. Công tử thật sự càng ngày càng không đứng đắn, cứ thế này thì chẳng lẽ nàng phải trông chừng người kia cả đời sao? Nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ rồi.
***
Có lệnh của Giang Hoài Cẩn, Bạch Chỉ liền không còn bận tâm đến Mộ Dung Dục mấy nữa. Ngày hôm đó nàng cứ ngẩn ngơ trong phòng cả ngày, không đến mật thất xem Mộ Dung Dục. Công tử đã không cho nàng chiêu đãi hắn ăn ngon uống tốt, một nam nhân cường tráng như vậy, đói một ngày cũng không chết được. Nàng vốn định chờ đến ngày thứ hai mới mang cơm cho hắn, nhưng kết quả là sáng hôm sau nàng lại nhận lệnh Giang Hoài Cẩn đi ra ngoài làm việc. Đến khi nhớ ra Mộ Dung Dục thì đã là buổi tối. Nàng nghĩ đến hắn có bệnh tim, sợ hắn xảy ra chuyện, liền cầm bữa tối đi đến mật thất.
Mộ Dung Dục nghe thấy động tĩnh, chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt quét ánh nhìn về phía Bạch Chỉ. Trải qua nhiều ngày tra tấn, thoạt nhìn hắn đã tiều tụy mỏi mệt hơn nhiều, đôi mắt đỏ bừng, thế nhưng dẫu cho như vậy, hắn vẫn luôn giữ phong thái của bậc người trên.
“Ăn cơm.” Bạch Chỉ nhớ kỹ mệnh lệnh của Giang Hoài Cẩn, cố ý lạnh mặt nói.
Trên mặt Mộ Dung Dục không lộ ra biểu cảm gì. Nữ nhân này đầu óc tuy không tính là quá thông minh, nhưng lại cực kỳ trung thành. Bất luận hắn nói gì, đến cuối cùng nàng cũng chẳng hề lọt tai, hắn đã chẳng còn muốn nước bọt với nàng nữa.
Bạch Chỉ đặt đồ ăn xuống, trước tiên kiểm tra lại y phục của hắn, rồi còn đưa mũi lại gần người hắn ngửi ngửi. Hành động này khiến Mộ Dung Dục khẽ nhíu mày, hắn biết nàng có ý gì, trong lòng quả thật giận không nói nên lời. Bạch Chỉ kỳ thực là lo lắng hắn nhịn không được mà mất khống chế, nên mới muốn sớm giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trong suốt quá trình ấy, Mộ Dung Dục như người nửa sống nửa chết, một lời cũng không nói, bảo hắn làm gì thì làm nấy. Điều này khiến Bạch Chỉ có chút không quen, nhất thời quên cả giả vờ lạnh lùng, buột miệng hỏi: “Ngươi có phải lại đau ngực không?” Hắn đừng có mà chết thật đấy.
Mộ Dung Dục nghe vậy, đôi mắt khẽ rũ, ánh nhìn mờ mịt như sương mù giăng phủ. Nhưng khi ngẩng mắt nhìn về phía Bạch Chỉ, bên trong đôi mắt ấy lại phẳng lặng như nước, không dậy nổi chút gợn sóng: “Không có.”
Giọng hắn yếu ớt như gió thoảng, khiến Bạch Chỉ càng cảm thấy hắn giống như sắp chết đến nơi, cũng chẳng dám quá thô lỗ với hắn nữa. Nàng đem thức ăn xếp đầy lên cơm, bưng đến trước mặt Mộ Dung Dục, bắt đầu đút cho hắn ăn: “Hôm nay trong bếp có thịt kho tàu, ta thích nhất là món này đấy, ngươi có thích không a?” Ngay cả giọng nói cũng bất giác dịu xuống không ít.
Món nàng thích ăn nhất vừa khéo lại là thứ hắn ghét nhất, hai người bọn họ quả thực là trời sinh không hợp. Hắn mím môi không nói, không chịu nhận miếng thịt kho tàu Bạch Chỉ đưa tới.
“Ngươi không thích ăn à?” Bạch Chỉ cau mày, không vui, “Không được, đừng có lãng phí.” Nói xong liền mạnh tay nhét miếng thịt kho tàu vào miệng hắn. Có câu nói thế nào ấy nhỉ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Một kẻ tù nhân mà còn kén chọn, phải biết lúc nàng huấn luyện, đến cỏ dại với thịt thối cũng từng ăn qua, thứ ngon như thế này mà hắn lại còn ghét bỏ.
“……” Mộ Dung Dục vừa kinh vừa giận, nhưng không thể phát tác, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt miếng thịt kho vào bụng. Trong lòng hắn âm thầm tính toán, ngày nào đó nếu có thể thoát ra ngoài, nhất định phải giết nàng, có như thế mới trút được mối hận trong lòng.
Bạch Chỉ nào biết đâu rằng nam nhân này đang muốn lấy mạng nàng. Thấy hắn bị nàng nhét đến mức miệng đầy dầu mỡ, ảnh hưởng mỹ quan, nàng muốn tìm miếng vải lau giúp hắn, nhưng lại tìm không thấy. Thế là liền nắm lấy tay áo hắn, vén lên, dùng tạm để lau miệng cho hắn.
Lau xong, Bạch Chỉ hài lòng ném tay áo xuống, tiếp tục đút cơm. Mộ Dung Dục lúc này mới phản ứng lại, giận không thể át, sát ý trong mắt dâng trào càng thêm mãnh liệt, khiến người khác muốn làm ngơ cũng khó.
“Ngươi trừng ta làm gì thế?” Bạch Chỉ đối với nguy hiểm có cảm giác vô cùng nhạy bén, trong chớp mắt liền sinh lòng cảnh giác.
Nghĩ tới tình cảnh hiện tại, Mộ Dung Dục cưỡng ép đè nén cơn sóng giận trong lòng, rũ mắt xuống, che giấu đi sát ý trong đáy mắt. Ở trước mặt nàng, hắn sớm đã chẳng còn chút uy nghiêm gì đáng nói, hà tất phải vì chút chuyện nhỏ này mà so đo nữa.
Thấy lệ khí trên người hắn dần tan đi, Bạch Chỉ mới buông lỏng cảnh giác, lại bắt đầu đánh giá hắn. Hôm nay Mộ Dung Dục yên tĩnh đến mức khiến nàng có chút không quen. “Hôm nay sao ngươi lại không nói gì thế?” Bạch Chỉ nghi hoặc hỏi.
Mộ Dung Dục vừa hé miệng định ăn miếng cơm nàng đưa tới, kết quả nàng lại đột nhiên rụt tay về. Hắn sâu sắc liếc nhìn nàng một cái, có chút nghi ngờ nàng cố ý trêu chọc: “Ngươi hy vọng cô nói cái gì?”
Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, lại sợ hắn nói ra mấy lời ba hoa kia khiến bản thân không cẩn thận lại bị hắn mê hoặc, thế là liền lắc đầu: “Ngươi vẫn nên đừng nói gì thì hơn.”
Hai tay bị trói chặt của Mộ Dung Dục khẽ siết lại, nắm tay hơi run.
“Thịt kho tàu hôm nay ngươi nhất định phải ăn hết, đừng có mà lãng phí.” Bạch Chỉ không ưa người khác lãng phí đồ ăn, rất nghiêm túc nói với hắn.
Trải qua mấy ngày ở chung, Mộ Dung Dục cũng nhận ra Bạch Chỉ quả thực không quen thấy người khác lãng phí đồ ăn. Hắn là Thái tử cao quý, đầu bếp Đông Cung mỗi ngày đều hao tâm tổn trí nấu đủ loại mỹ thực cho hắn, một bữa cơm không biết bỏ đi bao nhiêu món, ai dám nói hắn không được lãng phí? Hắn cả ngày bận rộn chính vụ, càng không có thời gian để ý tới những chuyện nhỏ nhặt thế này.
Bạch Chỉ là người đầu tiên chỉ trích hắn lãng phí đồ ăn, còn nói nghiêm nghị đến nỗi khiến hắn cảm giác mình sẽ mang tội nếu không ăn hết vậy. Do dự một lát, hắn vẫn hé miệng, chịu đựng sự ghê tởm mà ăn hết miếng thịt kho tàu nàng đưa qua.
“Không ngon sao?” Bạch Chỉ nhìn vẻ mặt hắn nhíu mày cau có, không khỏi cũng nhíu mày theo.
“Ngon.” Mộ Dung Dục cắn răng khẽ gật đầu, trong lòng thề rằng, một ngày nào đó nếu có thể về cung, trên bàn cơm của hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện món thịt kho tàu nữa. Điều duy nhất làm hắn có chút vui mừng là đũa của Bạch Chỉ không còn chọc vào yết hầu hắn nữa.
Lúc này, Bạch Chỉ mới hết giận mà vui vẻ trở lại, đại khái cách hắn thể hiện sự yêu thích là như vậy đi. “Đầu bếp trong cung nấu ăn chắc hẳn rất ngon nhỉ?” Nàng có chút tò mò hỏi.
Bạch Chỉ làm việc cho Giang Hoài Cẩn, ngày thường phần lớn đều độc lai độc vãng, không có bạn bè hay người nào để trò chuyện. Ở chung với Mộ Dung Dục mấy ngày, nàng cũng sinh ra vài phần cảm giác quen thuộc, không tự giác liền coi hắn là đối tượng để nói chuyện phiếm. Còn những lời Giang Hoài Cẩn nói với nàng thì đã sớm bị nàng ném ra sau đầu rồi.
Mộ Dung Dục cũng không để bụng chuyện ăn uống, chỉ là đồ không thích thì một miếng cũng không chạm vào. Hắn cũng không có tâm trạng muốn trò chuyện với Bạch Chỉ, nghe vậy chỉ hờ hững đáp một câu: “Ừm.”
Bạch Chỉ không nhận ra vẻ qua loa trong lời nói của hắn. Vừa đút cơm vừa mong chờ nói: “Thật muốn vào hoàng cung ăn thử đồ ăn họ làm một lần.” Bạch Chỉ chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ là nghĩ gì nói nấy. Đối với nàng mà nói, ăn uống là chuyện lớn.
Mộ Dung Dục cười lạnh trong lòng, nàng còn muốn vào hoàng cung ư? Là không kiên nhẫn sống nữa à, muốn nếm thử mùi vị của “cơm chém đầu” là gì sao? Tuy nhiên, lời hắn nói ra lại không phải điều hắn nghĩ: “Nếu cô còn có thể sống sót, thì cũng có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện này.”
Động tác trên tay của Bạch Chỉ khựng lại một chút, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Mộ Dung Dục hồi lâu, cuối cùng chỉ cười cười, không tiếp lời hắn. Kỳ thực, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, bắt cóc Thái tử là tội lớn chu di cửu tộc, hơn nữa nàng đối xử với hắn thực ra không tốt lắm, đôi khi còn khi dễ hắn. Nếu để hắn sống sót trở về, khẳng định là muốn g**t ch*t nàng.
Sau khi hiểu rõ tính tình của nàng, các phản ứng trên mặt nàng cũng dễ hiểu hơn. Mộ Dung Dục biết nàng không tin lời mình nói, nên cũng chẳng cần nói thêm nữa. Nàng cũng không phải quá ngốc.
Hai người suốt bữa cơm không ai chủ động lên tiếng nói chuyện, rất nhanh đã ăn xong. Nhìn cái chén sạch bong không còn một hạt cơm, trong lòng Bạch Chỉ vô cùng vui vẻ. Không hiểu sao, trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh thiếu phu nhân của các nàng thường hay v**t v* bé mèo thân cận, liền theo bản năng đưa tay lên xoa nhẹ đầu Mộ Dung Dục, “Ngoan, ăn sạch sẽ thật.”
Hành động này lại lần nữa chạm vào điểm mấu chốt trong lòng Mộ Dung Dục. Nữ nhân này tựa như đang xem hắn là sủng vật của mình mà đối xử, khiến hắn cực kỳ không vui. Tuy bề ngoài hắn vẫn giữ được vẻ điềm đạm như gió thoảng mây bay, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi thêm cho nàng một khoản nợ nữa.
Lúc Bạch Chỉ chuẩn bị rời đi, chợt nghĩ đến điều gì, liền quay đầu lại hỏi: “Ngươi có muốn đi tiểu không?” Mộ Dung Dục không để ý tới nàng, chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái đầy thâm ý, rồi nhắm mắt lại.
Bạch Chỉ thấy hắn như vậy liền biết hắn không cần, yên tâm mang hộp đồ ăn rời khỏi phòng tối.