Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 6

Bạch Chỉ càng ngày càng không hiểu nổi Giang Hoài Cẩn, khổ nỗi Vệ Vô lại không có mặt, nàng cũng chẳng biết tìm ai để kể chuyện xảy ra hôm nay.

Chuyện là như thế này: hôm qua Giang Hoài Cẩn còn dặn nàng không được đối xử tử tế với người kia trong mật thất, vậy mà hôm nay đột nhiên lại đổi giọng, bảo nàng không được ngược đãi người ta nữa, còn dặn phải đổi cho hắn một nơi ở mới.

Nàng không nhịn được hoài nghi liệu công tử có bị sơn tinh quỷ mị nào đánh tráo không, khoác lên lớp da của công tử mà làm việc không giống người nữa.

Nghi ngờ ấy cũng không phải là không có căn cứ. Vừa rồi lúc nàng bước vào nhà, liền thấy công tử ngồi trên ghế, tay vừa vỗ nhẹ lên môi, vừa khẽ mỉm cười, bên cạnh chẳng có ai, cũng không biết ngài ấy đang cười với ai.

Giờ nhớ lại cảnh tượng khi ấy vẫn còn rõ mồn một trong đầu, nụ cười kia quả thực khiến người ta dựng tóc gáy, chẳng khác nào yêu tinh đầu thai, quái dị vô cùng. Nàng lúc ấy vừa nhìn thấy liền nổi da gà, suýt chút nữa đã rút kiếm theo bản năng.

Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng nàng cũng không dám thật sự rút kiếm chém hắn, vẫn phải nghe theo mệnh lệnh, tự tay dọn dẹp sạch sẽ một gian phòng cho Mộ Dung Dục ở tạm. Giang phủ không thiếu hạ nhân làm việc lặt vặt, nhưng thân phận của Mộ Dung Dục lại là bí mật, bởi vậy những việc này nàng chỉ có thể tự mình ra tay.

Người có cùng nghi ngờ với Bạch Chỉ còn có Mộ Dung Dục, có điều hắn sẽ không đem chuyện ấy ra bàn luận với nàng. Sau nhiều ngày bị trói, thân thể đã cứng đờ, đến khi hắn đứng dậy, đôi chân tê dại tựa như chẳng phải của mình nữa, nếu không có nữ tử bên cạnh kịp thời đỡ lấy, e rằng đã chật vật ngã lăn ra đất.

“Đa tạ.” Tâm tình tốt lên, Mộ Dung Dục cũng không keo kiệt lời cảm kích, đứng vững rồi liền rút tay lại khỏi sự dìu đỡ của Bạch Chỉ, không muốn tiếp tục nhận lấy trợ giúp từ nàng.

Bạch Chỉ cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, liền dẫn hắn rời khỏi mật thất. Nàng không dùng vũ lực cưỡng chế hắn, dù sao hắn đã bị hạ tán công hoàn, hơn nữa cho dù thân thể có khỏe mạnh đi nữa, cũng không thể địch lại được nàng.

Khi gió nhẹ lướt qua mặt, ánh dương xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mi mắt, Mộ Dung Dục không nhịn được mà đưa tay áo lên che mắt, sau đó khẽ thở dài một hơi. Sau mấy ngày ở trong mật thất không thấy ánh sáng mặt trời, thân thể bị giam cầm, giấc ngủ chẳng yên, lúc này lại thấy được mặt trời, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một loại ảo giác rằng cuộc sống dường như vẫn còn chút tốt đẹp.

“Sao lại không đi nữa?” Bạch Chỉ quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.

Mộ Dung Dục buông tay áo, híp mắt nhìn quanh, chợt cảm thấy cây cối xanh um trước mắt, ngay cả cỏ dại hoa dại cũng trở nên đặc biệt đáng yêu, thậm chí ngay cả nữ tử trước mặt này cũng không còn khiến người ta chán ghét đến thế.

Vì tiện cho việc giám sát, Bạch Chỉ đã sắp xếp cho hắn ở ngay cạnh phòng mình. Chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ, nàng lập tức có thể biết được. Giống như nơi ở của nàng, chỗ này cũng rất đơn sơ, kém xa so với phòng trọ hắn từng ở trước đây. Tuy nhiên, đây đã là cách sắp xếp tốt nhất nàng có thể làm. Nàng không thể công khai muốn này muốn kia từ những người khác trong phủ được, nếu để lộ hành tung của Mộ Dung Dục, cũng sẽ bất lợi cho nàng.

Mộ Dung Dục dù quen sống trong nhung lụa, nhưng cũng không hề ghét bỏ nơi này. Dù sao, so với môi trường âm u, ẩm ướt trong mật thất, nơi này quả thực là một trời một vực.

Mộ Dung Dục yêu cầu Bạch Chỉ nước để tắm gội. Bạch Chỉ không thể từ chối. Giờ đây tình thế đã khác, công tử muốn nàng đối xử với hắn cho tốt, nàng chỉ có thể làm theo. Nàng còn chu đáo lấy hai bộ quần áo sạch của Vệ Vô cho hắn thay. Đương nhiên, điều này không phải chỉ vì nghĩ cho hắn. Nhiều ngày chưa thay quần áo, người hắn đã từ thơm tho chuyển sang bốc mùi, mũi nàng khá nhạy bén, mỗi lần đến gần hắn nàng đều cảm thấy có chút ghét bỏ. Vừa rồi khi đỡ hắn, nàng đã phải nín thở liên tục, suýt nữa không thở nổi.

Khi Mộ Dung Dục chuẩn bị tắm gội, Bạch Chỉ định đứng canh bên cạnh hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn đuổi ra ngoài. Về chuyện này, Bạch Chỉ có đôi lời phê bình kín đáo. Nàng đâu phải muốn nhìn trộm hắn tắm rửa, chỉ là sợ hắn trốn thoát qua cửa sổ sau thôi. Cái gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân” của hắn là ý gì chứ? Nếu không phải công tử đã dặn dò, nàng thật muốn đánh gục hắn rồi ném vào nước dội một cái là xong, đâu để hắn tắm lâu như vậy?

Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn trời, đã hơn nửa canh giờ rồi nhỉ? Nếu không phải bên trong vẫn có tiếng nước, và cửa sổ sau cũng đã bị nàng dùng đinh đóng chặt, nàng thực sự không nhịn được mà nghi ngờ người đã chạy mất.

Đợi thêm một lát, Bạch Chỉ bắt đầu mất kiên nhẫn, đang định đá cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong. Mộ Dung Dục với một thân hơi nước xuất hiện trước mặt nàng. Tóc hắn lòa xòa, ướt sũng. Sắc mặt dù còn tái nhợt, tiều tụy, nhưng cả người trông thoải mái, tươi tắn và dễ nhìn hơn rất nhiều.

“Xin lỗi, đã để Bạch Chỉ cô nương đợi lâu rồi.”

Mộ Dung Dục rất có hàm dưỡng* mà hơi cúi người với nàng. Điều này lại khiến Bạch Chỉ ngại ngùng không dám chỉ trích hắn nữa, còn đưa cho hắn một chiếc quạt hương bồ để quạt khô tóc.

(*Có giáo dưỡng, phẩm cách được thể hiện qua hành vi, lời nói)

Mộ Dung Dục đón lấy chiếc quạt hương bồ, nhìn thoáng qua nhưng không nói gì. Trước đây, luôn có cung nữ hầu hạ hắn trong mọi sinh hoạt hàng ngày, những việc nhỏ như vậy căn bản không cần hắn tự tay làm. Giờ đây bên cạnh không có người hầu, chỉ có một nữ nhân chân tay vụng về. Dù nàng có muốn làm thay, hắn cũng sẽ không đồng ý.

Bạch Chỉ có nhiệm vụ trông coi hắn, lúc này không có việc gì làm, liền ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh hắn, nhìn hắn chậm rãi dùng quạt hương bồ quạt tóc. Nàng ngồi ở đầu gió, theo động tác của hắn, một mùi hương hoa quế nhàn nhạt, ngọt dịu bay vào chóp mũi nàng, có chút giống mùi bánh hoa quế, khá mê người.

Khối hương hoa quế này cũng là nàng lấy từ chỗ Vệ Vô về. Nàng chỉ cắt một miếng nhỏ, biết vậy đã lấy hết về rồi.

Mộ Dung Dục nhìn người càng lúc càng gần, mày kiếm khẽ nhíu, dùng quạt hương bồ chặn ngang giữa hai người, ra vẻ sợ bị “xàm sỡ”. “Bạch Chỉ cô nương đây là đang ngửi gì vậy?”

Bạch Chỉ hoàn hồn, hơi xấu hổ. Nàng giả vờ như không có chuyện gì mà ngồi trở lại, vô tội cười với hắn. “Đâu có ngửi gì đâu.”

Mộ Dung Dục không quá bận tâm chuyện này, bởi vậy cũng không vạch trần lời nói dối của nàng. Hắn dựa vào ghế, ánh mắt nhìn xa về bầu trời xanh biếc. Một con diều hâu bay lượn qua, ánh mắt hắn trở nên u trầm, trong lòng suy tư ý đồ của Giang Hoài Cẩn khi vẫn không xuất hiện là gì.

“Ngươi đói bụng sao? Buổi trưa đã qua rồi.”

Giọng nói của Bạch Chỉ vẳng bên tai hắn, khiến hắn cảm thấy hơi ồn ào. Hắn thu ánh mắt nhìn về phía nàng, kiên nhẫn đáp: “Bạch Chỉ cô nương nếu đói có thể tự mình đi ăn gì đó, không cần bận tâm đến cô.” Cuối cùng, hắn lại mỉm cười bổ sung: “Bạch Chỉ cô nương không cần lo lắng cô sẽ chạy trốn, ngươi chẳng phải đã thấy cô uống tán công hoàn rồi sao?”

Bạch Chỉ cảm thấy hắn đang oán trách mình. Suy bụng ta ra bụng người, nếu có ai ép nàng uống tán công hoàn, nàng nhất định sẽ có ý muốn giết người, tuyệt đối không chịu bỏ qua. “Ngươi cũng đừng oán trách ta, đây là mệnh lệnh của công tử mà.” Nàng biện giải cho mình.

“Cô biết rồi, Bạch Chỉ cô nương không cần nghĩ nhiều.” Nụ cười của Mộ Dung Dục ấm áp như gió xuân, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đôi mắt hắn vẫn lạnh lẽo.

Bạch Chỉ không phát hiện ra, chỉ cho rằng hắn là thật sự thật lòng mà cười với nàng, bất giác nói lời trong lòng với hắn: “Ta nói với ngươi cái này, công tử nhà ta có chút cổ quái.” Hồi tưởng lại cảnh tượng hôm nay, trong lòng Bạch Chỉ vẫn dựng cả lông tơ.

Trong lòng Mộ Dung Dục khẽ động, một tay hắn chống lên trán, cong người ngồi, dáng vẻ lười biếng không chút tinh thần: “Cổ quái như nào?” Hắn tựa như thuận miệng hỏi.

Bạch Chỉ đang chờ những lời này của hắn, nghe vậy liền lập tức tiếp lời: “Sáng nay khi ta vào phòng, ngài ấy cứ xoa xoa môi mình, rồi tự mình cười quái dị. Rõ ràng bên cạnh chẳng có ai, cũng không biết ngài ấy đang cười với ai nữa.” Nàng vốn không nên kể chuyện Giang Hoài Cẩn cho Mộ Dung Dục nghe, nhưng nàng cứ nghĩ mãi chuyện này, nghẹn trong lòng khó chịu.

Qua lời miêu tả và những động tác bắt chước cố ý của nàng, quả thật có vẻ hơi rợn người. Thế nhưng, Mộ Dung Dục tâm tư nhạy bén, chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu ra chuyện gì. Hắn vừa cạn lời vừa buồn cười, ngay sau đó lại cảm thấy vô vị. Hắn vốn tưởng có thể từ miệng Bạch Chỉ moi ra được điều gì hữu ích.

“Sao ngươi không nói gì? Cũng thấy rất quái lạ phải không?” Vẻ mặt nàng nghi hoặc nhìn hắn, biểu cảm tựa như một đứa trẻ không hiểu sự đời.

Mộ Dung Dục nhìn nàng đầy ẩn ý. Xem tuổi nàng cũng không nhỏ, cho dù chưa trải qua chuyện nam nữ, cũng nên từng có khoảnh khắc nổi lòng xuân chứ nhỉ? Thế mà lại vô tri đến vậy. Hắn khẽ lắc đầu, bớt hứng thú đi vài phần, đáp: “Hắn là hôn môi với cô nương nào đó chăng?”

Bạch Chỉ sửng sốt một lát, sau đó phủ định ngay: “Không thể nào, ngài ấy đang vì chuyện thiếu phu nhân đòi hòa ly mà phiền não kia mà, sao có thể đi hôn cô nương khác được?” Hơn nữa trước đó hắn vẫn luôn bị nhốt trong mật thất, làm sao mà biết được?

Đầu Mộ Dung Dục hơi đau, cảm giác như mình đang cùng một đứa bé vô tri bàn luận chuyện người lớn. “Có khả năng vị cô nương kia chính là thiếu phu nhân của các ngươi không?” Hắn có chút buồn ngủ, giọng nói cũng pha chút thiếu kiên nhẫn.

“Hả?” Vẻ mặt Bạch Chỉ mờ mịt. Nàng vốn định cùng hắn bàn chuyện sơn tinh quỷ mị hóa thành người, hắn lại đột nhiên nói công tử cùng thiếu phu nhân hôn môi. Sự thay đổi đột ngột này khiến nàng nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.

Chờ nàng hoàn hồn, Mộ Dung Dục đã nhắm mắt lại, chiếc quạt hương bồ chầm chậm rơi khỏi tay hắn. Bạch Chỉ theo bản năng đưa tay đỡ lấy, sau đó rón rén trở lại ghế ngồi.

“Này, ngươi ngủ rồi sao?” Bạch Chỉ nhỏ giọng hỏi, trong lòng còn nhiều nghi vấn chờ hắn giải đáp.

“Ừm.” Mộ Dung Dục chỉ đáp lại nàng một tiếng hừ gần như không thể nghe thấy. Bạch Chỉ ghé lại gần ngửi ngửi hắn. Hắn cũng không mở mắt. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt hắn, khiến làn da có vẻ hơi tái nhợt, hai quầng thâm dưới mắt đặc biệt rõ ràng. Nàng biết mấy ngày nay hắn chắc chắn không ngủ ngon, liền không quấy rầy hắn nữa.

Mộ Dung Dục ngủ giấc này hơn một canh giờ. Vừa mở mắt, hắn đã thấy khuôn mặt phóng đại của Bạch Chỉ, bất giác giật mình. Chẳng biết nàng đã ngồi xổm đây nhìn hắn bao lâu, hắn thấy không khỏe trong lòng: “Bạch Chỉ cô nương đây là đang làm gì?” Giọng hắn có chút khàn khàn, vô lực. Giấc này hắn ngủ rất sâu, nhưng tỉnh lại không những không thấy tỉnh táo mà ngược lại còn thấy mệt mỏi hơn.

“Ngươi vừa rồi nói không đúng.” Bạch Chỉ nói rất nghiêm túc, trong mắt còn có chút đắc ý.

Mộ Dung Dục khó hiểu: “Cái gì không đúng?”

Bạch Chỉ cười hì hì nói: “Công tử vừa rồi về phủ, sau đó bị phu nhân gọi đi. Ta chính tai nghe thấy công tử nói muốn hòa ly với thiếu phu nhân.”

Phản ứng của Mộ Dung Dục vẫn thờ ơ. Hắn không có tâm trạng tiếp tục bàn luận chuyện này với nàng. Bạch Chỉ thấy không được đáp lại, có chút không vui: “Này, sao ngươi không trả lời ta? Ngươi nói sai rồi mà.”

Mộ Dung Dục lười tranh cãi với nàng chuyện nhàm chán như vậy: “Ừm, cô nói sai rồi.” Hắn nhìn sắc trời, mặt trời đã hoàn toàn khuất sau đỉnh núi. Ánh mắt hắn hơi ngưng đọng. Giang Hoài Cẩn vẫn không xuất hiện trước mặt hắn, chẳng lẽ là vì một nữ nhân? Huyết mạch hoàng thất lại là kẻ si tình sao? Hắn không tin.

Bình Luận (0)
Comment