Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 7

Ngày hôm sau, khi nắng sớm còn mờ mờ, Bạch Chỉ đã đẩy cửa phòng Mộ Dung Dục ra, dọn bữa sáng lên bàn. Quay đầu nhìn lại, Mộ Dung Dục vẫn chưa tỉnh giấc. Nàng bước đến mép giường, rất không khách khí mà đẩy đẩy hắn.

Mộ Dung Dục bất đắc dĩ mở mắt. Hắn là người cảnh giác, đã sớm bừng tỉnh ngay từ khi nàng mở cửa. Từ tiếng bước chân, hắn phán đoán ra người đến là Bạch Chỉ nên không bận tâm. Chỉ là Bạch Chỉ không phải người chu đáo, cứ nhất quyết phá giấc mộng đẹp của người khác.

Mộ Dung Dục lười biếng ngồi dậy: “Bạch Chỉ cô nương sao lại dậy sớm vậy?” Hắn không thích bị người quấy rầy giấc ngủ. Khi ở trong cung, ai ai cũng biết chuyện này, chẳng ai dám giật râu hổ cả. Nhưng nữ tử trước mắt này căn bản không xem thân phận hắn ra gì, không ngừng đụng vào, còn xem hắn như mèo bệnh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi hắn đã bị Bạch Chỉ làm cho hết cả tính khí.

“Lát nữa ta phải ra ngoài làm việc đó, ngươi mau mau ăn gì đi, nếu muộn nữa là ta mặc kệ ngươi đấy.” Bạch Chỉ là người tính nóng nảy, lúc thấy hắn chậm rãi mặc quần áo, nhìn không nổi liền nhào tới giúp hắn mặc vào chỉ trong chớp mắt. Miệng nàng còn oán giận: “Ngươi sao lại lề mề hơn cả Vệ Vô vậy?”

Mộ Dung Dục phản ứng lại, hồi tưởng lời nàng nói cùng hành động, sắc mặt không được tốt. Những hành động này đặt ở nam nữ bình thường đều có vẻ quá mức ám muội, chỉ có phu thê mới có thể tự nhiên làm những việc này. Hắn biết Bạch Chỉ không có ý nghĩ gì khác, nhưng trong lòng chính là không vui, như thể bị người khác xâm phạm vào phần riêng tư nhất của mình. Ngày thường dù hắn đối xử thân thiện với người khác, chiêu hiền đãi sĩ, nhưng vì thân phận khác biệt, hắn trước sau vẫn giữ một khoảng cách vô hình với mọi người.

“Ngươi ngẩn người ra làm gì?” Bạch Chỉ vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn xuống giường. Đúng như Mộ Dung Dục nghĩ, nàng căn bản không hề nghĩ tới chuyện gì khác, chỉ một lòng muốn hoàn thành công việc của mình.

Mộ Dung Dục cụp mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy mình. Sức nàng có chút mạnh, e rằng cũng không thoát ra được. Thở dài một tiếng, đè nén sự khó chịu trong lòng, hắn làm theo ý nàng mà bước xuống giường.

“Bạch Chỉ cô nương, xin cho phép cô đi rửa mặt chải đầu trước.” Khi Mộ Dung Dục nói câu này, trên mặt hắn treo một nụ cười ấm áp.

Tục ngữ có câu, duỗi tay không đánh mặt tươi cười, Bạch Chỉ cũng ngượng ngùng không thúc giục hắn nữa. Nàng lầm bầm oán trách: “Vậy ngươi nhanh lên một chút.”

“Ừm.” Dù nói vậy, nhưng hắn đi rất chậm. Bạch Chỉ nhìn không chịu nổi lại tiến lên kéo, lần này nàng chỉ kéo tay áo hắn. Mộ Dung Dục liền tùy ý theo nàng. “Bạch Chỉ cô nương, ngươi chậm một chút, người cô có chút không khỏe.” Hắn đưa tay đỡ trán.

Bạch Chỉ bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại xem xét tình hình của hắn. Hắn khẽ rũ mắt không nhìn nàng, sắc mặt trông có vẻ tái nhợt. “Ngực ngươi lại đau sao?”

Thấy nàng lại nhắc tới chuyện này, ánh mắt Mộ Dung Dục ẩn sau hàng mi dài chợt lóe lên vẻ sắc lạnh. Hắn ngước mắt nhìn về phía Bạch Chỉ, trong mắt lại trở nên dịu dàng: “Thật ra cũng không phải, có lẽ là do tác dụng của tán công hoàn, cô cả người vô lực, đi không nhanh được.”

Bạch Chỉ cứng họng, sau đó lặng lẽ buông tay áo hắn ra.

Mộ Dung Dục khẽ mỉm cười, tiếp tục bước về phía trước: “Cô có tật tim đập nhanh, Bạch Chỉ cô nương đã nói với ai chưa?” Hắn hỏi một cách tùy ý, như thể đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường.

Bạch Chỉ lắc đầu, thành thật đáp: “Chưa a. Trừ Vệ Vô, bên cạnh nàng chẳng có ai để nói chuyện phiếm. Nếu Mộ Dung Dục không nói những lời này, Bạch Chỉ cũng chẳng suy nghĩ sâu xa về chuyện này. Chuyện này hẳn là phải bẩm báo với Giang Hoài Cẩn mới đúng chứ nhỉ?

Mộ Dung Dục chăm chú nhìn nàng một cái thật sâu. Hắn không hề nghi ngờ nàng đang nói dối, chỉ là có chút kinh ngạc. Hắn nghĩ ít nhất nàng cũng sẽ bẩm báo chuyện này với Giang Hoài Cẩn, dù sao đây cũng là một cái lợi lớn.

“Ngươi sao lại nhìn ta chằm chằm vậy?” Bạch Chỉ có chút khó hiểu, theo bản năng sờ sờ mặt.

“Không phải mặt.” Mộ Dung Dục cười cười, đưa tay về phía đầu nàng. Bạch Chỉ cẩn thận giơ tay ngăn lại, nhưng nghĩ lại thì hắn lúc này không có vẻ gì là nguy hiểm, liền muốn xem hắn định làm gì, thế là buông tay xuống. Mộ Dung Dục tươi cười rạng rỡ với nàng, sau đó tay hắn vuốt nhẹ trên tóc nàng. Khi hắn rụt tay lại, chỉ thấy ngón tay hắn vân vê hai mảnh lá khô.

Mộ Dung Dục khẽ nhướng mày, giọng điệu hài hước: “Bạch Chỉ cô nương từ đâu mà dính nhiều lá khô vậy?” Thực ra hắn đã sớm nhìn thấy rồi, chỉ là vừa nãy thấy không cần thiết nên không nhắc nhở nàng.

Bạch Chỉ sờ sờ tóc, nàng vốn không mấy để tâm đến vẻ ngoài của mình trước mặt người khác. “Ta vừa đi lấy bữa sáng thì thấy có một con chim non rơi từ trong tổ xuống nên đã đưa nó về lại tổ.”

Mộ Dung Dục mỉm cười khen: “Bạch Chỉ cô nương thật là lương thiện.”

Bạch Chỉ không nghe ra được sự giả dối trong lời nói của hắn, bị khen đến có chút đỏ mặt chột dạ. Trong mắt nàng, nàng chẳng thể tự nhận là lương thiện gì, dù sao trước kia khi đói, tay nàng dính lên không ít mạng chim. Nàng chỉ là cảm thấy con chim non bé nhỏ kia đáng yêu lại đáng thương, nên mới phát chút thiện tâm.

“Đừng nói nhảm nữa, ngươi mau rửa mặt đi.” Bạch Chỉ thúc giục, chỉ là ngữ khí dịu hơn nhiều so với trước đây, trên mặt cũng không có vẻ bất mãn.

Mộ Dung Dục biết nàng vội vàng đi làm chuyện khác, cố ý trêu chọc nàng. Khi rửa mặt, hắn cố tình lề lề mề mề. Bạch Chỉ ở một bên sốt ruột đến độ muốn dậm chân, hận không thể thay hắn lau mặt súc miệng. Mọi phản ứng của nàng hoàn toàn lọt vào mắt Mộ Dung Dục, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, không hề bận tâm.

Bạch Chỉ vất vả lắm mới đợi hắn rửa mặt xong, lập tức lôi hắn vào phòng, đặt bữa sáng trước mặt, rồi trừng mắt nhìn thẳng vào hắn. Tư thế đó như thể nàng sợ không trực tiếp nhét cơm vào miệng hắn. Nàng đã từng nghĩ đến việc làm như vậy, dù sao trước đây cũng không phải chưa từng đút cho hắn. Có điều, Mộ Dung Dục đã từ chối thẳng thừng. Công tử đã dặn dò phải đối xử tốt với hắn, nàng cũng không tiện dùng “dùng sức trâu” để cưỡng ép hắn.

Mộ Dung Dục bị nàng nhìn chằm chằm đến mức chẳng muốn ăn chút nào. Hắn khẽ thở dài, mỉm cười nói: “Bạch Chỉ cô nương, ngươi có thể đi làm việc của mình, cô sẽ tự mình ăn xong.”

“Ta phải ra ngoài một chuyến.” Nàng ngừng lại một chút, “Lát nữa ngươi sẽ không có tay để dùng đâu.” Bạch Chỉ ghét hắn chậm chạp, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa mà nắm lấy một cái bánh bao ướt nhét vào miệng hắn. Dù sao công tử cũng không nhìn thấy. Nếu hắn có oán giận với công tử rằng nàng ức h**p hắn, nàng sẽ nói hắn nói dối, xem công tử tin lời ai.

Mộ Dung Dục vừa nghe được suy nghĩ trước đó của nàng thì tâm tư vừa mới động đậy, thoáng chốc đã bị câu nói kế tiếp của nàng làm cho chùng xuống. Hắn hiểu ý nàng, hành động lúc này của nàng càng làm tâm trạng hắn tồi tệ hơn. Hắn lặng lẽ ăn xong cái bánh bao ướt, rồi mới dùng giọng điệu không mấy thiện ý nói:

“Công tử của ngươi đã muốn ngươi trông coi ta, lại còn muốn ngươi ra ngoài làm việc, hắn là không còn ai để dùng sao? Hay là xem ngươi như trâu ngựa mà sai bảo?”

Bạch Chỉ ngẩng đầu lườm hắn một cái.

Cái lườm đó khác hẳn với vẻ đờ đẫn hay ngốc nghếch thường ngày nàng nhìn hắn. Trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ âm lệ. Mộ Dung Dục biết rằng dù đầu óc nàng không mấy nhanh nhạy, nhưng nàng tuyệt đối không phải người lương thiện.

Hắn rất nhạy bén nhận ra mình đã chạm vào điểm mấu chốt của nàng, không khỏi nheo mắt lại, chờ đợi nàng phát tác.

Nhưng Bạch Chỉ chỉ cười lạnh một tiếng, không hề nổi giận với hắn: “Ta biết ngươi đang châm ngòi ly gián, ta sẽ không mắc mưu ngươi đâu. Công tử là tin tưởng ta nên mới giao ta làm chuyện này.”

Trong lòng Mộ Dung Dục không cho là đúng, thậm chí còn thấy nàng ngu ngốc vô cùng. Giang Hoài Cẩn chẳng qua xem nàng như một thanh đao có thể dùng, có hy sinh cũng chẳng sao.

“Là cô nói sai rồi.” Hắn cười cười, ngữ khí tùy ý lại lơ đãng. Giang Hoài Cẩn xem nàng là gì cũng chẳng liên quan đến hắn, không đáng để gây xung đột với nàng.

Bạch Chỉ cũng lười bận tâm câu nói kia của hắn có thật lòng hay không. Nếu để nàng biết Mộ Dung Dục nghĩ về nàng như thế nào, nàng nhất định sẽ khịt mũi coi thường.

Theo mạch não của Bạch Chỉ, nàng cũng không thấy làm một thanh đao có gì là không tốt, dù sao nàng là một thanh lưỡi dao sắc bén, không phải một thanh dao cùn, nàng rất hữu dụng.

Cho đến nay, trừ việc không đủ tự do, Bạch Chỉ cảm thấy mình sống rất vui vẻ. Đau khổ hầu như không tìm đến nàng, nàng cũng không hiểu vì sao có những người lại đau khổ khôn nguôi vì những chuyện nhỏ nhặt.

Mộ Dung Dục dùng bữa xong, Bạch Chỉ không nói hai lời liền trói hắn vào chiếc giường tre cạnh cửa sổ. Lo lắng hắn bỏ trốn, nàng còn kiểm tra đi kiểm tra lại dây thừng buộc chặt hắn, xác định không có vấn đề gì mới rời đi.

Giang Hoài Cẩn không hề ra lệnh cho Bạch Chỉ trói hắn, hành vi này thuần túy là nàng tự mình chủ trương. Công tử không lo người chạy, nhưng nàng thì lại vô cùng lo lắng.

***

Bạch Chỉ đi một chuyến đến Hoàn Tú Sơn Trang. Hoàn Tú Sơn Trang đã mở cửa đón khách, nhưng không chắc người của Mộ Dung Dục đã rời đi hay chưa. Nàng phục mình trên mái nhà, rình rập động tĩnh trong sân. Chính giữa buổi trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, nóng rát chiếu thẳng vào bộ y phục đen nhánh của Bạch Chỉ, nóng đến mức nàng như muốn bốc cháy. Nàng thầm hối hận không nên đến vào lúc này. Nàng ỷ vào võ nghệ cao cường và khả năng ẩn nấp giỏi, muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng kết quả đúng là dục tốc bất đạt.

Trên hành lang, có hai nha hoàn bưng quả và trà bánh đi ngang qua. Bạch Chỉ nhìn chằm chằm thức ăn trên tay các nàng, không khỏi l**m l**m bờ môi khô khốc. Hai người rẽ qua góc tường, biến mất khỏi tầm nhìn của Bạch Chỉ, sân viện lại trở nên vắng lặng.

Bạch Chỉ thấy bốn bề vắng vẻ, lặng lẽ không một tiếng động mà nhảy xuống. Nhanh như chớp đến phía sau căn phòng Mộ Dung Dục từng ở, ẩn mình sau cột hành lang. Lắng nghe động tĩnh một lúc, nàng mới chuyển đến sau cửa sổ. Cửa sổ mở toang, bên trong yên tĩnh không một bóng người. Giống như một chú mèo tinh nhanh, nàng nhảy vào.

Nàng nhìn quanh khắp nơi, phát hiện căn nhà vẫn y nguyên như khi nàng đến. Nàng rón rén bước đến mép giường, thấy trên giường còn đặt quần áo của Mộ Dung Dục. Hiện tại Mộ Dung Dục đang mặc quần áo của Vệ Vô, không vừa người lắm, hơn nữa nàng là lén lút lấy đi, nàng sợ Vệ Vô trở về sẽ mắng mình. Đang suy nghĩ có nên lấy đi bộ quần áo này không, đột nhiên một luồng sát khí khiến người ta không thể bỏ qua lộ ra từ gầm giường. Nàng rụt tay lại rồi đột ngột lùi về phía sau. Cùng lúc đó, ánh sáng sắc lạnh chợt lóe lên, một người bỗng nhiên chui ra từ gầm giường.

Bạch Chỉ cúi đầu, nhìn vạt váy của mình bị cắt mất một mảng, mày nhíu chặt. May mà nàng phản ứng nhanh chóng, nếu không cổ chân cũng đã bị người ta cắt mất rồi. Khi làm chính thật sự không thể lơ là, tất cả đều là tại Mộ Dung Dục mà ra.

Nàng trợn mắt nhìn kẻ vừa tới, đang định ra tay tấn công thì người kia đột nhiên thu kiếm, chạy vụt ra ngoài cửa sổ, trong chớp mắt đã biệt tăm biệt tích. Nàng đuổi theo ra ngoài cửa sổ, nhưng chẳng biết người kia đã đi hướng nào.

Ẩn ẩn cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, nàng quyết định rời đi trước, tránh cho bị người “bắt ba ba trong rọ”.

Khi nàng nhảy vào rừng thông, đi được một đoạn đường thì đột nhiên dừng bước, rồi sau đó thay đổi tuyến đường. Nàng cứ thế đi thẳng vào những nơi có nhiều bụi cây, bụi gai rậm rạp hoặc có đầm lầy. Những nơi này đối với người bình thường đã khó đi lại nguy hiểm, nhưng với Bạch Chỉ lại như giẫm trên đất bằng.

Mặt trời dần ngả về tây, tán cây trên đầu dày đặc, ánh sáng không lọt vào được, khắp nơi tối nhanh hơn bên ngoài. Nàng dừng chân lắng nghe động tĩnh xung quanh. Một bên, một tiếng gió khẽ lướt qua, nàng lập tức rút kiếm ứng đối. Là một nữ tử áo đỏ, tay cầm trường kiếm, đúng là một trong hai thị nữ kia của Mộ Dung Dục.

Bạch Chỉ cùng nàng đấu mấy chiêu, võ công bất phân thắng bại.

“Giao điện hạ nhà ta ra đây, ta tha cho ngươi khỏi chết.” Nữ tử áo đỏ nũng nịu nói. Nàng vốn định theo dõi Bạch Chỉ để tìm Mộ Dung Dục, nhưng nàng ta cứ rẽ trái rẽ phải, chỉ loanh quanh trong rừng, nàng cuối cùng cũng nhận ra hành tung của mình đã bị bại lộ, bất đắc dĩ đành phải hiện thân.

Bạch Chỉ biết võ công của nàng ta cũng không yếu, lại giỏi truy lùng, không dám khinh thường. “Ngươi tha ta khỏi chết? Chính là ta tha cho ngươi khỏi chết mới đúng.” Đối với lời khiêu khích của nữ tử áo đỏ, nàng cũng không tức giận, trên mặt vẫn giữ vẻ hờ hững.

Lần trước trên tay nàng có con tin, nữ tử áo đỏ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này chỉ có một mình nàng, liền không còn vướng bận, phi thân mà xông tới, kiếm đâm thẳng vào yếu huyệt của nàng.

Bạch Chỉ sao có thể để nàng ta thực hiện được? Bất luận chiêu thức của nàng ta có tàn nhẫn đến mấy, đều dễ dàng bị nàng cản phá. Tiếng binh khí giao đấu sắc bén cùng những trận đánh nhau kịch liệt làm kinh động chim chóc trong rừng, thú vật trên mặt đất cũng nhao nhao né tránh.

Cả hai người đều tinh thông trường kiếm, đấu mấy chục chiêu mà không vẫn thể lại gần đối phương. Cả hai đều không có một chút vết thương nào, cây cối hoa cỏ xung quanh cũng bị hai người tàn phá đến thảm không nỡ nhìn. Trời dần tối, trong rừng bao phủ một tầng sương mù. Rừng rậm ban đêm ẩn chứa nguy hiểm, Bạch Chỉ lại hao phí không ít thể lực, dần dần cảm thấy bực bội. Ý muốn thắng thua không còn, nàng định bỏ lại nàng ta mà bỏ chạy, nhưng lúc này nữ tử áo đỏ đột nhiên để lộ sơ hở. Nàng mượn cơ hội này đánh bay kiếm của nàng ta, sau đó đánh úp về phía ngực nàng.

Chiến thắng quá dễ dàng khiến nàng ngấm ngầm cảm thấy không ổn, nhưng khi nàng nhận ra thì đã không còn kịp nữa. Nữ tử áo đỏ nhanh chóng từ chiếc đai lưng màu đen vung lên người nàng. Chỉ thấy ánh sáng bạc b*n r* bốn phía, khồng ngờ lại là một thanh trường kiếm, nhưng thân kiếm mỏng như tơ, còn có thể uốn lượn ngụy trang thành đai lưng.

Đau nhói từ cánh tay bỗng truyền tới, máu tươi b*n r*, Bạch Chỉ kêu lên một tiếng, vội vàng lùi lại. May mắn nàng phản ứng nhanh, nếu không mặt nàng đã bị cắt mất một mảng, chứ không chỉ cánh tay như bây giờ. Dù nàng không để ý mặt mình có đẹp hay không, nhưng cũng không muốn bị hủy dung.

***

Bạch Chỉ phải đến canh hai hôm sau mới trở về Giang phủ. Nàng không về chỗ ở của mình mà đi thẳng đến chỗ Giang Hoài Cẩn để tạ tội. Nàng nhận lệnh của Giang Hoài Cẩn đi dò la tin tức người bên cạnh Mộ Dung Dục, kết quả không thu hoạch được gì lại còn bị thương, nàng không còn mặt mũi nào đối diện với Giang Hoài Cẩn nữa.

Giang Hoài Cẩn không trách tội nàng, bảo nàng trở về lo liệu vết thương cho tốt. Ra khỏi phòng Giang Hoài Cẩn, tâm trạng Bạch Chỉ thật không tốt. Từ miệng Giang Hoài Cẩn, nàng biết được khi nàng đi dò la tin tức, có một nhóm người khác đã cố xông vào Giang phủ để cứu Mộ Dung Dục, người dẫn đầu là một nữ tử áo xanh.

Bạch Chỉ biết nàng ta. Nàng ta và nữ tử áo đỏ là một phe. Nàng tự hỏi sao khi mình đánh nhau với nữ tử áo đỏ lại không thấy nàng ta, hóa ra họ đã sớm theo dõi Giang phủ.

Bạch Chỉ không hiểu những chuyện loanh quanh lòng vòng này. Giang Hoài Cẩn nói cho nàng biết, người của Mộ Dung Dục đã sớm nghi ngờ ngài ấy bắt cóc chủ tử của họ, nhưng lại không có cách nào xác định, cho nên mới chia thành mấy nhóm người. Nhưng giờ đây, họ đã biết rõ Mộ Dung Dục đang ở Giang phủ.

Bọn họ phải đem Mộ Dung Dục chuyển đến nơi khác.

Bạch Chỉ trở lại chỗ ở, một lần nữa băng bó miệng vết thương, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới đi về phíaphòng tối. Mộ Dung Dục thiếu chút nữa bị đám người nữ tử áo xanh cứu đi, Giang Hoài Cẩn liền đem hắn nhốt trở lại phòng tối.

Bạch Chỉ vừa bước vào phòng tối đã thấy Mộ Dung Dục đang tựa mình trên giường La Hán đặt sát tường. Y phục xộc xệch, đầu cúi gằm, bất động, trông như thể sống dở chết dở.

Nàng không hề đè nén tiếng động, thậm chí khi nàng đến gần hắn, hắn vẫn bất động.

Chẳng lẽ đã chết rồi sao? 

Bạch Chỉ khẽ nhíu mày, đặt bát cơm trên tay sang một bên, lạnh giọng mở miệng: “Ăn cơm.”

Bạch Chỉ đã khôi phục sự cẩn trọng như trước, không tiến lại gần xem xét tình hình. Nếu không phải đã cho hắn uống tán công hoàn, e rằng hôm nay hắn đã bỏ trốn rồi. Công tử quả nhiên vẫn có tầm nhìn xa.

Thân thể Mộ Dung Dục khẽ động. Một lát sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Chỉ. Trong mắt hắn không hề có bất kỳ cảm xúc nào, sâu thẳm và tĩnh lặng, khiến tim nàng bất giác đập thình thịch một cái. Nàng lùi lại một bước, im lặng nhìn chằm chằm hắn.

Mộ Dung Dục vẫn chưa bị trói lại. Hắn nâng tay, dường như cảm thấy có chút khó khăn, liền hạ xuống lại. Môi mỏng hắn thoáng cười nhạt một cái. Hắn không nói chuyện với Bạch Chỉ, cứ như thể trong mắt hắn không có sự tồn tại của nàng.

Bạch Chỉ xác định hắn không thể gây nguy hiểm cho mình nữa mới yên tâm lại gần. Nàng không sợ bị thương, nhưng cơ thể dù sao cũng không phải bằng đồng sắt đúc thành. Giống như người thường, nàng cũng cảm thấy vết thương đau nhói vô cùng, cứ nhúc nhích một chút là đau buốt. Nghĩ đến việc chính người của hắn đã gây thương tích cho mình, mà bản thân lại còn phải hầu hạ hắn ăn ăn uống uống, nàng liền tức không chịu nổi, muốn trực tiếp hất bát cơm lên đầu hắn, không cho hắn ăn một miếng nào.

“Tự mình ăn đi, đừng hòng ta đút cho ngươi.” Bạch Chỉ đưa bát cơm tới, tức giận nói.

Mộ Dung Dục thờ ơ nhìn nàng một cái rồi thu ánh mắt lại, giọng mệt mỏi nói: “Để sang một bên đi, cô sẽ tự ăn.”

Bạch Chỉ biết rõ hắn không có sức lực, nhưng trong lòng khó chịu, liền đặt mạnh bát cơm xuống bàn, ác giọng nói: “Ngươi cho rằng ở đây ngươi vẫn là Thái tử tôn quý sao? Muốn ăn lúc nào thì ăn, không nâng tay được thì bò lại đây mà ăn, không ăn thì đổ hết!”

Hàng mày kiếm của Mộ Dung Dục khẽ nhúc nhích, lại ngước mắt nhìn nàng. Hắn vừa nãy không có tâm trí để ý nàng, giờ mới chú ý thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hơn nữa tay trái nàng luôn bất động, có vẻ hơi kỳ lạ. Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng: “Ngươi bị thương?”

Bạch Chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không muốn giấu hắn. Hơn nữa nàng cũng có chút tò mò về cô thị nữ kia của hắn, liền nói: “Đây còn không phải là nhờ phúc của thị nữ nhà ngươi ban tặng sao, nàng ta thật là xảo trá.” Trong lòng Bạch Chỉ không phục lắm, xét về võ công nàng tuyệt đối không thua nàng ta, ai ngờ nàng ta lại dùng mưu hèn kế bẩn. Lần sau nếu gặp lại, nàng nhất định sẽ đòi lại gấp đôi. Nghĩ đến đây, máu toàn thân nàng bỗng chốc sôi trào.

Bình Luận (0)
Comment