“Ngươi nói là Hồng Liễu sao?” Mộ Dung Dục khẽ cựa mình, để bản thân tựa thoải mái hơn một chút, rồi mới bắt đầu đánh giá Bạch Chỉ. Có lẽ nàng không được “ăn quả ngon” từ chỗ Hồng Liễu, nên mới trút giận lên đầu hắn.
“Binh bất yếm trá, Bạch Chỉ cô nương chẳng lẽ vẫn luôn quang minh chính đại sao?” Mộ Dung Dục nhàn nhạt nói, giọng điệu ẩn chứa sự châm chọc.
Nhìn thấy vẻ mặt nàng như vừa chịu thiệt, Mộ Dung Dục trong lòng lại thấy thoải mái hơn một chút. Hai người bọn họ có lẽ là…trời sinh không đội trời chung.
Bạch Chỉ không hiểu “binh bất yếm trá” là gì, chỉ cảm thấy thần sắc hắn lúc này thật khiến người khác khó chịu. “Ngươi đừng đắc ý, nha hoàn tên Hồng Liễu của ngươi không cứu được ngươi đâu. Lần sau gặp lại nàng, ta sẽ bắt nàng quỳ gối trước mặt ta xin tha.”
Bạch Chỉ vẫn luôn nghĩ mình rất lợi hại, dù có bị người khác nói đầu óc không tốt cũng chẳng sao, nhưng nếu nói võ công nàng không bằng người, đầu óc lại không bằng người ta, nàng liền không vui. Tuy nhiên, nàng cũng không dám cuồng vọng tự đại, cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất vô địch thủ.
Nàng không thể làm cho đầu óc mình thông minh hơn, chỉ có thể chăm chỉ luyện tập, để võ công của mình cao hơn một bậc.
Mộ Dung Dục khẽ cười một tiếng, nhưng nụ cười lại không có ý trào phúng, dường như lời nói của Bạch Chỉ đã làm hắn bật cười.
Bạch Chỉ tức giận, một cái tát phách vào trán hắn. Mộ Dung Dục sững sờ, khuôn mặt sau đó trở nên âm trầm.
“Lời ta nói buồn cười lắm sao? Ngươi cười cái gì?” Bạch Chỉ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Dục hiểu rõ Bạch Chỉ. Nàng là một con chó trung thành với chủ, nhưng không phải không có tính khí. Nàng có thể tùy tiện cắn xé người ngoài, cho dù người đó là thiên hoàng lão tử*, chỉ cần chọc nàng không vui, cũng sẽ bị nàng cắn một miếng thật đau.
(*người có địa vị cao)
Thật là một con chó điên.
Thân là một người bình thường, hắn thực sự không cần phải so đo với chó điên. Đè nén ngọn lửa giận đang cuộn trào trong lòng, hắn nhắm mắt lại làm ngơ.
Bạch Chỉ thấy hắn không tức giận với mình, đột nhiên có chút hối hận vì đã đánh hắn. Nàng biết rõ mình là trút cơn giận lẽ ra dành cho thị nữ của hắn lên người hắn.
Ức h**p một nam tử yếu ớt tay trói gà không chặt, nhìn thế nào cũng như nàng vô năng vậy.
Nàng băn khoăn một lát, lặng lẽ đi cầm lấy bát cơm, múc một muỗng cơm đưa đến bên miệng hắn, hạ giọng: “Ăn đi.”
Mộ Dung Dục hơi kinh ngạc, hai mắt mở to, đối diện ánh mắt thoáng hàm vẻ áy náy của nàng. Hắn mím môi, không muốn ăn, cũng không muốn ăn cơm nàng đút. Chỉ là nàng cố ý muốn làm hòa với hắn, nếu hắn phớt lờ, nàng phỏng chừng lại gây thêm chuyện. Trong lòng thở dài, cuối cùng hắn vẫn chọn sự bình yên nhất thời, chấp nhận cơm nàng đút.
Cánh tay trái Bạch Chỉ bị thương, không cử động được, dùng tay phải cầm đũa gắp thức ăn đặt lên cơm, rồi lại buông đũa ra để lấy thìa. Muỗng cơm đưa tới bên miệng Mộ Dung Dục.
Mộ Dung Dục cố sức nâng tay: “Cô tự mình ăn.”
Hắn có thể tự mình ăn là tốt nhất, đỡ tốn sức của nàng. Đợi hắn ăn xong miếng cơm đó, Bạch Chỉ đưa tay qua đỡ hắn.
Mộ Dung Dục không quen với sự săn sóc bất ngờ của nàng, nhưng lại không tiện từ chối, trầm mặc mặc kệ nàng đỡ mình đến bên cạnh.
Bạch Chỉ đẩy bát cơm về phía hắn, dường như đột nhiên thu lại mọi mũi nhọn, thậm chí còn mang theo chút thận trọng, khiến Mộ Dung Dục cũng không còn cách nào coi nàng là một con chó điên nữa.
Không khí có chút căng cứng, vô cớ khiến người ta cảm thấy khó chịu. Mộ Dung Dục thong thả ung dung ăn cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái. Bạch Chỉ cũng không thúc giục, chỉ nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, ước gì có thể đút cơm cho hắn.
“Miệng vết thương của ngươi đã xử lý chưa?” Mộ Dung Dục không ngẩng đầu hỏi, giọng hắn bình thản, như thể thuận miệng hỏi chứ không phải quan tâm vết thương của nàng.
Bạch Chỉ cũng không nghĩ nhiều, hắn hỏi nàng thì nàng đáp: “Rồi, tự mình xử lý.” Thấy động tác hắn quá chậm chạp, nàng không nhịn được cầm lấy đũa, gắp thêm thức ăn đặt lên thìa cùng với cơm.
Động tác của Mộ Dung Dục hơi khựng lại, nhưng không nói gì.
“Ngươi có phải lại phát bệnh không, hay là do tác dụng của tán công hoàn?” Bạch Chỉ thực ra cũng không tò mò về tình trạng sức khỏe của hắn, chỉ cần hắn không chết là được. Chỉ là hắn vừa hỏi vết thương của nàng, nàng luôn cảm thấy mình cũng nên hỏi lại một câu cho phải phép. Có điều, vì ngữ khí của nàng ôn hòa hơn thường ngày, nên tạo cho người ta một loại ảo giác rằng nàng đang quan tâm hắn.
Mộ Dung Dục nhìn nàng thật sâu một cái, qua loa đáp: “Do tán công hoàn.” Rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, dáng vẻ không định nói chuyện tiếp.
Hai người bọn họ không phải là quan hệ có thể quan tâm lẫn nhau.
***
Ban đêm, giữa cơn mơ mơ màng màng, Bạch Chỉ cảm thấy cánh tay nóng bỏng vô cùng, kéo theo cả cơ thể như đang ở trong lò lửa. Đầu óc lộn xộn, nóng hừng hực, không ngừng lặp lại những cảnh tượng huấn luyện trong ngục tối, run bần bật vì lạnh trong địa lao ẩm ướt, đói đến mức phải gặm cả chuột; chém giết với đồng đội giữa núi rừng đầy đầm lầy và dã thú, nhìn những người quen biết từng bước từng bước ngã xuống trước mắt mình, máu thịt lẫn lộn, thảm khốc đáng sợ; leo lên vách núi cao vạn trượng trong tiết trời băng giá để cướp thuốc, đẩy kẻ muốn hãm hại mình xuống vực sâu vạn trượng…
Biết rõ là mơ, nhưng nàng không cách nào tỉnh lại, càng giãy dụa thân mình càng cảm thấy nặng nề, như bị tảng đá ngàn cân đè nén, sắp không thở nổi. Không biết qua bao lâu, nàng bỗng nhiên mở to đôi mắt đỏ ngầu, ngực kịch liệt phập phồng, bốn phía tối đen như mực, tiếng côn trùng kêu rả rích, nhất thời nàng quên mất mình đang ở đâu.
Hoãn một lát, đôi mắt cũng thích nghi với bóng tối, lúc này nàng mới nhớ ra mình vẫn đang ở trong phòng. Chiếc chăn mỏng ấm áp, nhưng toàn thân nàng đã ướt đẫm mồ hôi. Gian nan ngồi dậy, nàng vén chăn mỏng ra, chỉ cảm thấy hơi lạnh ập đến, không khỏi run rẩy.
Nàng rời giường, đốt sáng đèn dầu, ngồi vào ghế kiểm tra vết thương ở cánh tay. Miếng vải trắng lại rỉ ra máu tươi mới, nhưng lần này máu sẫm hơn lúc trước, sẫm đến mức chuyển sang màu đen. Bạch Chỉ cuối cùng cũng phát giác ra điều bất thường, giữa mày không khỏi nhíu chặt lại.
Nàng thận trọng cởi bỏ mảnh vải, dù động tác đã rất nhẹ nhàng, nàng vẫn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, cơ bắp trên cánh tay run rẩy, khuôn mặt đỏ au cũng lập tức trắng bệch. Nàng cắn răng chịu đựng, xem xét vết thương.
Vết thương này so với những vết thương trước đây chẳng là gì, nhưng hiện tại máu cứ chảy không ngừng, xung quanh sưng đỏ, có dấu hiệu lan rộng, màu máu cũng bất thường. Kiếm của nữ tử áo đỏ e rằng có bôi độc, chỉ là không phải loại cấp tính, nàng nhất thời sơ suất rồi.
Nàng nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi tùy tiện băng bó lại vết thương, sau đó đứng dậy, một chân đạp tung ghế, đi về phía căn phòng tối.
***
Bị người kéo dậy giữa giấc ngủ mơ màng, Mộ Dung Dục tất nhiên không vui. Nhưng nhìn vẻ mặt giận dữ của Bạch Chỉ, hắn biết không nên chọc tức nàng lúc này, kẻo nàng lại nổi điên.
“Bạch Chỉ cô nương có chuyện gì vậy?” Hắn ôn tồn hỏi, giọng mang theo chút khàn khàn lười biếng của người vừa tỉnh giấc.
Dù Mộ Dung Dục dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với nàng, nhưng cơn giận trong lòng nàng vẫn không hề giảm bớt. “Ngươi ngủ ngon lắm ha?” Nghĩ đến việc mình bị thị nữ của hắn tính kế, mà hôm nay nàng còn cảm thấy áy náy với hắn, nàng liền thấy mình thật sự ngu muốn chết rồi, Vệ Vô một chút cũng không oan uổng nàng.
Mộ Dung Dục cũng không biết nàng trúng cái tà gì, nửa đêm không ngủ được lại chạy tới quấy rầy hắn. Đè nén sự chán ghét trong lòng, hắn thở dài một hơi, “Bạch Chỉ cô nương có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Bạch Chỉ không muốn phí lời với hắn, liền hỏi thẳng: “Ta hỏi ngươi, thị nữ mặc hồng y của ngươi, kiếm của nàng có tẩm độc không?”
Mắt Mộ Dung Dục bỗng lóe lên tia sáng u ám. “Vết thương của ngươi là do kiếm nàng đeo bên hông gây ra ư?” Hắn hờ hững nhìn cánh tay trái nàng, nếu là như vậy, thì nàng cũng bị như thế, nghĩ vậy, Bạch Chỉ gật đầu.
Tâm trạng Mộ Dung Dục tức khắc tốt hơn, nhưng trên mặt không lộ ra. Trên thanh kiếm mỏng đeo bên hông Hồng Liễu có tẩm độc chiết xuất từ côn trùng. Người bị thương lúc đầu rất dễ bỏ qua, nhưng bảy ngày sau độc tố sẽ lan đến tim, khi đó dù có Hoa Đà tái thế cũng chẳng cứu được mạng nàng. Nàng phát hiện quá kịp thời, điều này khiến Mộ Dung Dục khá tiếc nuối.
“Bạch Chỉ cô nương có thể cho cô xem vết thương của ngươi không?” Mộ Dung Dục hỏi với giọng điệu quan tâm.
“À.” Bạch Chỉ sốt ruột học hỏi, chẳng nói chẳng rằng kéo áo ra, để lộ phần ngực và làn da màu lúa mạch. Sợ Mộ Dung Dục nhìn không rõ, nàng lại kéo ống tay áo xuống thêm chút nữa.
Mộ Dung Dục tuy biết nàng không kiêng dè nam nữ, nhưng trong tình huống không phòng bị mà nhìn thấy nàng cởi áo, rốt cuộc cũng có chút không quen. Đèn ở ngay bên cạnh, ánh sáng đủ rõ để nhìn thấy những nốt sần nổi lên trên da thịt nàng do đột ngột tiếp xúc với gió lạnh, cùng với đường cong lồi lõm ở trước ngực. Chỉ là liếc mắt một cái, nhưng hình ảnh đó dường như đã khắc sâu vào tâm trí hắn, khiến hắn vô cớ bực bội, nhưng lại chẳng rõ bực vì điều gì.