Bạch Chỉ cởi mảnh vải ra, ngẩng đầu thấy Mộ Dung Dục quay mặt đi, không khỏi lạ lùng hỏi: “Ngươi không phải muốn xem vết thương của ta sao?”
Mộ Dung Dục như không có chuyện gì mà quay mặt lại, ánh mắt trực tiếp dán vào vết thương của nàng. Dù hắn không xem nàng là người, nhưng dáng vẻ đặc trưng của nàng rốt cuộc vẫn là nữ tử.
“Là trúng độc phải không?” Bạch Chỉ dò hỏi, trong lòng mong hắn nói không phải, nhưng dù hắn có nói không phải, nàng chắc chắn cũng sẽ không tin, chẳng biết câu hỏi này của nàng có ý nghĩa gì nữa.
Mộ Dung Dục nhìn vết thương đáng sợ da thịt lật ra của nàng, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, ngước mắt đối diện ánh mắt đờ đẫn của Bạch Chỉ, hắn hơi chần chừ rồi gật đầu. Dù hắn có trả lời không phải, nàng chắc chắn sẽ không tin, nếu vậy, cần gì phải nói dối.
Bạch Chỉ nhận được kết quả, mặt không có biểu cảm gì: “Ngươi có giải dược không?” Đây mới là mục đích nàng đến đây.
“Không có.” Mộ Dung Dục trả lời dứt khoát, không cho người một tia hy vọng. Đừng nói hắn không có giải dược, cho dù có hắn cũng sẽ không cho nàng. Hắn vốn không có thiện cảm với nàng, nàng chết là tốt nhất, không chết hắn cũng mong nàng lột một tầng da.
Bạch Chỉ không tin, sắc mặt biến đổi, bỗng nhiên vươn tay bóp chặt cổ hắn, hung tợn uy h**p: “Đưa giải dược cho ta.”
Mộ Dung Dục lặng lẽ đối diện nàng, trong mắt không chút sợ hãi, thậm chí còn mang ý cười nhàn nhạt, phảng phất đã nhìn thấu nàng.
Mạng hắn không đến lượt nàng làm chủ, nàng chẳng làm gì được hắn, chỉ có thể giả vờ uy h**p mà thôi. Bạch Chỉ tức giận rụt tay về, không vui trừng mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Dục xoa cổ ho nhẹ vài tiếng, đôi mắt rũ xuống xẹt qua một tia khói mù, rồi lại giấu đi khi nhìn nàng. Hắn bất đắc dĩ cười với nàng: “Bạch Chỉ cô nương, trên người cô có thứ gì, ngươi rõ ràng mà. Nếu có giải dược, sao cô lại không cho ngươi chứ?”
Bạch Chỉ ngẫm nghĩ thấy lời hắn nói không sai, nàng không nên hỏi hắn giải dược. “Vậy thị nữ của ngươi nếu không cẩn thận làm người khác bị thương, mà ngươi lại không muốn người đó chết, chẳng lẽ không có cách nào sao?”
Coi như nàng còn có chút đầu óc. “Chỉ có thể xẻo bỏ toàn bộ phần thịt quanh vết thương thôi.” Hắn thong thả nói, rồi nhìn sắc mặt nàng. Sắc mặt nàng không đổi, tựa hồ cũng không thấy đây là chuyện đáng sợ gì.
“Chỉ vậy thôi sao?” Giọng nàng mang theo chút nghi ngờ, sợ hắn lừa gạt mình.
Mộ Dung Dục nhìn thấu tâm tư của nàng, không để bụng. “Bạch Chỉ cô nương nếu không tin, cô cũng không có cách nào.” Kỳ thực nàng bây giờ chết đi chẳng có lợi lộc gì cho hắn. Nàng chết rồi, Giang Hoài Cẩn cũng sẽ sắp xếp người khác trông coi hắn. Thà rằng vẫn là Bạch Chỉ còn hơn đổi một người lạ không rõ tính tình. Tuy ghét nàng, nhưng ở chung một thời gian, hắn cũng đã nắm được tính nết nàng, đối phó sẽ không quá đau đầu.
Lời hắn đã đến nước này, Bạch Chỉ không tin hắn cũng chẳng có cách nào. Nàng bỗng rút ra con dao găm bên hông, hàn quang chợt lóe, mắt Mộ Dung Dục đọng lại, liền thấy nàng đặt lưỡi dao lên ngọn đèn dầu làm nóng.
Bạch Chỉ liếc hắn một cái: “Không kịp rồi, làm ở đây đi.”
Nàng chạy về còn phải lãng phí chút thời gian, đến lúc đó còn phải xẻo nhiều thịt hơn, nàng lười phải lăn lộn. Hơn nữa Mộ Dung Dục ở đây, có chỗ nào không rõ nàng còn có thể hỏi hắn.
“Tùy ngươi.” Vẻ mặt Mộ Dung Dục mệt mỏi tựa vào tường. Quần áo bị Bạch Chỉ kéo đến xộc xệch, mái tóc dài như thác nước xõa trước ngực và lưng, hắn lại không còn sức để chỉnh sửa, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người nàng.
Dù đã chứng kiến sự tàn nhẫn của nàng, giờ phút này thấy nàng sắc mặt bình tĩnh, dùng dao dứt khoát xẻo đi phần thịt trên cánh tay mình, hắn vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hắn nhìn máu tươi từ vết thương của nàng tuôn ra xối xả, nàng cắn chặt môi dưới, gân xanh trên trán nổi rõ, từng hạt mồ hôi như hạt đậu không ngừng lăn dài. Sắc mặt nàng cũng trắng bệch đi trông thấy, hắn nhìn thôi cũng thấy đau nhói vô cùng, vậy mà nàng lại không rên một tiếng.
Lòng hắn bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp, có không đành lòng, có kính nể, và cả một chút… hối hận. Hắn rời mắt, không nhìn nữa.
Kỳ thực, ngoài việc xẻo bỏ phần thịt ở cánh tay, còn một cách khác, chỉ là cần vài loại thảo dược, lại phải ngao chế mấy canh giờ, trong đó có một vị thuốc hơi khó tìm. Hắn một là lười nói cho nàng, hai là muốn cho nàng một bài học.
Kiên trì đến cuối cùng, Bạch Chỉ đã đau đến mức gần như không nói nên lời: “Vậy… được chưa?”
Tầm mắt Mộ Dung Dục trở lại trên mặt nàng, rồi đến vết thương. Hắn cúi cằm xuống, dịch người lại gần nàng một chút. Nhưng vừa mới đến gần nàng, nàng lập tức cảnh giác lùi lại, rõ ràng là đề phòng hắn.
Hiện giờ thân thể nàng suy yếu mệt mỏi, nếu hắn đột nhiên trở mặt, nàng sẽ khó lòng chống đỡ. Nàng bất đắc dĩ mới tin cách của hắn, chứ không tin bản thân hắn.
“Cần giúp gì không?” Mộ Dung Dục hiểu rõ sự lo lắng của nàng, liền lùi lại.
“Không cần. Ngươi ngồi yên ở đó là được.” Bạch Chỉ hoãn lại, tay phải mò mẫm trên đai lưng.
Mộ Dung Dục lặng lẽ nhìn nàng lấy ra kim chỉ, mới nhận ra nàng định làm gì. Xẻo đi nhiều thịt như vậy, vết thương nếu không khâu lại sẽ rất khó lành. Nhưng nàng muốn tự mình khâu sao? Trong lòng Mộ Dung Dục lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc.
(+1 máy kinh ngạc sợ hãi từ editor=)))
Bạch Chỉ đánh một tiếng trống lấy tinh thần rồi khâu lại vết thương của mình, chỉ là tay nàng không khống chế được mà run rẩy.
Mộ Dung Dục nhìn nàng dùng kim châm vào phần thịt đẫm máu của mình, rồi lại xuyên ra, cảnh tượng ấy trông thật đáng sợ. Hắn không nhìn nổi, chuyển ánh mắt sang khuôn mặt nàng. Môi dưới đã bị nàng cắn đến rỉ máu.
Người này đối xử với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình cũng tàn nhẫn. Dù đầu óc không mấy nhanh nhạy, nhưng nàng thật sự là một sát thủ rất hữu dụng. Đáng tiếc, nàng không phải người của hắn.
Mọi chuyện kết thúc, Bạch Chỉ đau đến suýt nữa ngất đi, tay chân nhũn ra, như thể không còn là của mình. Nhưng nàng không hề để lộ vẻ yếu ớt bất kham trước mặt Mộ Dung Dục. Nàng qua loa thu dọn một phen, rồi chống đỡ thân thể đã đến cực hạn rời khỏi phòng tối.
Bạch Chỉ cầm đèn rời đi, căn phòng tối cũng trở nên đen kịt, chẳng nhìn thấy gì. Mộ Dung Dục dựa vào tường, đã chẳng còn chút buồn ngủ nào. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh Bạch Chỉ xử lý vết thương đẫm máu vừa rồi, thật khiến người ta buồn nôn. Hắn nhắm hai mắt lại, chậm rãi đưa tay xoa xoa giữa trán, bất giác thở dài một hơi.
Bạch Chỉ vừa về đến phòng, liền ngã xuống giường, suýt nữa ngất xỉu. Nàng không muốn ngày mai thức dậy biến thành một khối thi thể, liền gian nan ngồi dậy, tìm được thuốc cầm máu, rắc lên vết thương, rồi băng bó qua loa. Lúc này nàng mới yên tâm mà ngất đi.
Bạch Chỉ đến trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại. Nàng ngẩn người một lát rồi bò dậy kiểm tra vết thương. Máu đã ngừng chảy, vết thương cũng không có dấu hiệu lan rộng, hẳn là không sao.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, bước xuống giường, uống cạn một ấm nước lạnh. Thân thể nàng vốn cường tráng, chỉ cần không phải trúng độc, vết thương nhỏ này dưỡng vài ngày sẽ nhanh chóng lành, nàng cũng không lo lắng.
Trước khi đến phòng tối, Bạch Chỉ ghé qua chỗ Giang Hoài Cẩn. Nàng ngủ quên mất những chuyện Giang Hoài Cẩn đã dặn dò.
Đến chỗ hắn, thấy cửa phòng đóng chặt, nàng liền gõ cửa: “Công tử, là ta.”
Một lát sau, hai cánh cửa mở ra. Là Vệ Vô.
“Ngươi đã về rồi.” Mắt Bạch Chỉ sáng lên, vẻ vui sướng khó nén trên mặt. Không phải nàng mừng vì gặp hắn, chỉ là không có hắn ở đây, thiếu người giúp đỡ, nàng sắp không chống đỡ nổi. Chuyện hầu hạ người, nàng thực sự không giỏi.
Vệ Vô liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, không hỏi nàng sao lại ra nông nỗi này, chỉ nói: “Vào trước đã rồi nói.”
Bạch Chỉ và Vệ Vô ở trong phòng Giang Hoài Cẩn hơn nửa canh giờ mới ra ngoài.
“Ngươi bị thương sao?” Vừa rồi trong phòng, Vệ Vô nhận thấy cánh tay trái của nàng cứng đờ, sắc mặt luôn không được tốt.
Bạch Chỉ kể lại ngọn ngành mọi chuyện cho hắn. Vệ Vô không biết nói gì nàng cho phải, chỉ bảo nàng để hắn kiểm tra vết thương, tránh việc xử lý không kỹ mà nhiễm trùng. Bạch Chỉ dứt khoát từ chối.
“Sẽ không sao đâu, trước đây đâu phải chưa từng bị thương, ta vẫn luôn tự xử lý như vậy.”
Vệ Vô thấy giọng nàng kiên quyết, liền không khuyên nữa. Hắn phong trần mệt mỏi gấp rút trở về, chưa kịp nghỉ ngơi chút nào nên giờ đã về phòng mình.
Khi Bạch Chỉ bước vào phòng tối, Mộ Dung Dục vẫn tựa vào tường ngồi trên giường, tư thế không khác gì đêm qua. Hắn sẽ không cứ thế mà ngồi suốt đêm đó chứ?
Bạch Chỉ sờ sờ con dao găm bên hông, rồi mới yên tâm bước tới. Trên sập vẫn còn vương lại vết máu của nàng. Nàng liếc mắt một cái rồi lập tức dời đi, không muốn nhớ lại tình cảnh bi thảm đêm qua.
Mộ Dung Dục lười nhác ngước mắt nhìn nàng một cái. Sắc mặt nàng không được tốt, nhưng tinh thần thì vẫn đủ. “Ăn cơm.” Nàng nói chuyện vô cùng mạnh mẽ dứt khoát.
Dáng vẻ này của nàng khiến Mộ Dung Dục không khỏi nghĩ đến những cây cỏ dại đầy khắp núi đồi, dù bị tàn phá đến mấy vẫn kiên cường tràn đầy sức sống.
Hắn vốn tưởng nàng đêm qua không chịu nổi mà đi tìm cái chết, nên mới chậm chạp không đến. Trong khoảng thời gian khô khan nhàm chán này, hắn thậm chí từng tự hỏi liệu mình có mong nàng chết hay không.
Cuối cùng, kết quả là: nửa này nửa kia.
“Bạch Chỉ cô nương, vết thương đã khá hơn chưa?” Hắn hỏi, dù trong lòng chẳng bận tâm, nhưng ngoài mặt vẫn làm tròn “bổn phận”. Phòng tối âm lãnh ẩm ướt khiến tâm tình hắn bực bội, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ lạc quan rộng rãi của Bạch Chỉ, tâm cảnh hắn hơi thay đổi. So với tình cảnh trước đây, thế này còn xem như tốt, dù sao tay chân vẫn còn tự do. Hắn trong lòng cười khổ, không ngờ mình trong tình huống như vậy cũng có thể sinh ra vài phần “thấy đủ”.
“Để vài bữa là tốt thôi, vết thương nhỏ này chẳng tính là gì, giống như bị kiến cắn một cái vậy.” Bạch Chỉ dõng dạc đáp.
Kiến cắn một cái? Dáng vẻ nàng đêm qua đau đến mồ hôi chảy ròng, run rẩy vẫn khắc sâu trong đầu Mộ Dung Dục. Hắn đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó bật cười: “Bạch Chỉ cô nương quả là thần nhân.” Hắn cảm khái một câu ý vị thâm sâu, trong đó lại mang chút chế nhạo.
“Đa tạ khích lệ.” Xẻo thịt đương nhiên đau, nhưng Bạch Chỉ không muốn để hắn nhìn ra mình yếu đuối. Nàng muốn phô bày sự mạnh mẽ trước mặt hắn, tránh cho hắn nảy sinh ý đồ xấu. Người này đừng nhìn hắn đối xử với nàng lúc thì cười đón, lúc lại ôn tồn quan tâm, kỳ thực trong bụng có đến mấy trăm cái tâm nhãn đấy.
Nhìn dáng vẻ đắc ý dào dạt của nàng, Mộ Dung Dục không thể khen thêm được nữa. Hắn đã quên mất, đầu óc nàng không nhanh nhạy, không phân biệt được lời thật lời dối.