Mấy ngày sau.
Mộ Dung Dục tỉnh lại sau cơn hôn mê. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, gió nhẹ hiu hiu, bên tai là tiếng chim sẻ ríu rít.
Ngoài cửa sổ là một cây ngô đồng cao lớn, xa xa là dãy núi trập trùng liên miên, nối liền với bầu trời xanh thẳm rộng lớn.
Xem ra bọn họ đã rời xa trấn nhỏ. Kể từ khi người của hắn xông vào Giang phủ định cứu người, hắn đã biết Giang Hoài Cẩn sẽ chuyển hắn đến nơi khác.
Nơi này đúng là tốt hơn phòng tối rất nhiều.
Hắn cười khổ một tiếng, chưa kịp nhìn kỹ khung cảnh trong phòng, thì cửa đã bị đẩy từ bên ngoài vào. Bạch Chỉ đi vào, cười toe toét mở miệng: “Ngươi tỉnh rồi.”
Mấy ngày nay vì tác dụng của tán công hoàn, hắn đã gần như phế nhân, dù có thể đi cũng chẳng được vài bước, nên Bạch Chỉ không lo lắng hắn sẽ chạy trốn.
Mộ Dung Dục nhìn thấy Bạch Chỉ, gáy lại âm ỉ đau. Lúc trước, nàng đã cho hắn một đòn nặng vào sau gáy khi hắn không hề phòng bị, khiến hắn hôn mê. Trên mặt nàng không có chút vẻ hổ thẹn nào, Mộ Dung Dục hơi trầm mặt, không đáp lời nàng.
Phải nói, thân thể nàng quả thật cường tráng, chỉ mới mấy ngày, nàng đã lại trở nên tràn đầy sức sống.
Bạch Chỉ xếp đồ ăn lên bàn, quay đầu lại đã thấy Mộ Dung Dục chỉ yên lặng dựa vào giường chăm chú nhìn nàng, ánh mắt u ám, vô cớ khiến người ta có chút kinh sợ.
“Ngươi sao lại không nói lời nào thế?” Bạch Chỉ bước đến gần, rất tự nhiên kéo kéo hắn, ý bảo hắn đứng dậy.
Nàng sao lại không biết xấu hổ mà nói ra loại lời này? Mộ Dung Dục tránh khỏi sự đụng chạm của nàng, chỉ cần thấy mặt nàng là tâm tình liền không tốt, không cách nào cho nàng sắc mặt dễ coi, hắn vừa mới đứng dậy, hai chân liền bất giác mềm nhũn, Bạch Chỉ mắt nhanh tay lẹ liền kịp thời duỗi tay đỡ lấy hắn.
“Ngươi xem ngươi kìa, yếu đuối thành thế này rồi, còn bày đặt mạnh mẽ cái gì chứ?” Bạch Chỉ tức giận mà trách mắng.
Khuôn mặt tuấn tú Mộ Dung Dục ẩn ẩn sắc hồng, thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn nàng: “Buông ra.” Đường đường là nam tử tám thước, lại bị người nói là “yếu đuối”, ai có thể nhịn?
“Buông ra thì ngươi liền ngã.” Bạch Chỉ chỉ thuật lại sự thật, tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay và vòng eo hắn, nàng cảm thấy eo hắn có chút thon, dường như còn thon hơn eo mình một chút, lòng hiếu kỳ nổi lên, không khỏi lần mò bên hông hắn một lát, muốn xác nhận thử xem.
Hành động của nàng rất tự nhiên, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn “xàm sỡ” hắn, nhưng Mộ Dung Dục lại không nghĩ vậy. Cơ thể hắn hơi cứng lại, má đỏ ửng dần lan đến tận tai.
“Bạch Chỉ cô nương, mong cô tự trọng.” Hắn nén giận, lạnh lùng nói.
Tự trọng? Bạch Chỉ sững người một lúc lâu mới phản ứng lại, nàng kinh ngạc đối diện với đôi mắt ẩn chứa sự nhẫn nhục và sỉ nhục của hắn.
Hắn nghĩ nàng đang trêu đùa hắn ư? Nàng đột nhiên rụt tay lại như chạm phải củ khoai nóng bỏng tay, còn chán ghét chùi tay lên quần áo mình. Nàng chỉ sờ sờ hắn thôi mà hắn đã tự mình miên man suy nghĩ rồi.
Mộ Dung Dục tức giận vì thái độ tránh hắn như tránh tà của nàng, hắn mím chặt môi, cố gắng gượng chống đỡ cơ thể đi về phía bàn.
Bạch Chỉ đi theo sau, cảm thấy hắn nổi giận chủ yếu là vì nàng đã đánh hắn bất tỉnh. Để hai người khôi phục lại không khí hòa hoãn trước kia, tránh những rắc rối không cần thiết, nàng chủ động giải thích: “Ngươi đang trách ta đã đánh ngươi đúng không?”
Mộ Dung Dục không quay đầu lại, dường như không nghe thấy lời nàng nói. Bạch Chỉ dịch ghế cho hắn, mời hắn ngồi xuống, rồi chính mình cũng ngồi bên cạnh hắn, tiếp tục nói:
“Ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi. Nếu ta báo trước cho ngươi rằng ta sẽ đánh ngất ngươi, có phải ngươi sẽ lo lắng sợ hãi không? Đánh ngươi trong lúc ngươi không kịp phòng bị, ngươi cùng lắm chỉ đau có một chút thôi á.”
Mộ Dung Dục tức đến bật cười, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia tối tăm. “Vậy nên, cô còn phải cảm ơn ngươi sao?”
Bạch Chỉ ngượng ngùng gãi cổ, cười hì hì nói: “Cái này thì cũng không cần đâu.”
Mộ Dung Dục thấy nàng không phân tốt xấu, lười dây dưa thêm chuyện này. “Đây là đâu?” Hắn hờ hững hỏi.
“Đây là…” Bạch Chỉ hơi hé miệng định trả lời, nhưng kịp thời ngậm miệng lại. Suýt nữa thì phạm sai lầm rồi. Ở chung với hắn lâu, thêm vào việc người này không hề có ý thức rằng mình đang là cá nằm trên thớt, thường xuyên nói cười với nàng, khiến nàng thả lỏng cảnh giác.
Mộ Dung Dục nhìn thấu tâm tư của nàng, cảm thấy vô vị, liền không mở miệng nữa.
***
Vài ngày sau, từ khi Vệ Vô trở về, Bạch Chỉ không còn cần phải một tấc cũng không rời để giám sát Mộ Dung Dục. Đôi khi nàng còn được Giang Hoài Cẩn phái đi trang viên phía bắc để đưa đồ cho Tô Linh Quân.
Bạch Chỉ không biết Giang Hoài Cẩn và Tô Linh Quân làm lành từ lúc nào. Hai người này trước kia là một đôi phu thê “bằng mặt không bằng lòng”, còn luôn tính kế lẫn nhau. Nhưng gần đây lại đột nhiên trở nên vô cùng thân mật. Đôi lúc nàng vô tình bắt gặp hai người “câu kết làm bậy”, đặc biệt là công tử nhà nàng, cứ như thay đổi thành người khác vậy, chỉ thiếu điều dính chặt lấy người ta thôi.
Bạch Chỉ không hiểu những chuyện tình cảm loanh quanh lòng vòng của bọn họ, nhưng đêm qua nàng vô tình nghe được một bí mật.
Đây là một bí mật rất lớn. Hóa ra Mộ Dung Dục và công tử là huynh đệ cùng cha khác mẹ! Còn về mối quan hệ giữa mẫu thân của công tử và phụ thân của Mộ Dung Dục, tức là đương kim hoàng thượng… ừm, có vẻ hơi loạn, kiểu như quân đoạt thần thê gì gì đó.
Hoàng thượng tuy yêu mẫu thân của công tử, nhưng trước sau không cho bà danh phận, dẫn đến bà uất ức mà qua đời. Hơn nữa, vị Hoàng thượng này cũng không thừa nhận thân phận của công tử, ngược lại còn gửi hắn cho cha mẹ Giang gia, từ đó hắn mới trở thành Giang Hoài Cẩn.
Bạch Chỉ cảm thấy vị Hoàng thượng này thật không làm chuyện gì ra hồn, hại người thảm đến mức này.
Còn Mộ Dung Dục, sau khi biết chuyện này, liền muốn diệt trừ công tử, tránh để hắn uy h**p địa vị thái tử của mình.
Nhưng công tử lại không định giết hắn, một là toàn bộ Giang gia sẽ bị liên lụy, hai là vì Tô Linh Quân.
Nghe xong bí mật này, tâm trạng Bạch Chỉ trở nên vô cùng nặng nề. Nàng không nên nghe bí mật này.
Khi Vệ Vô đi tới, Bạch Chỉ đang ngồi trên bậc thang hành lang, thở ngắn than dài. Nhìn thấy hắn, nàng hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không chào hỏi.
Đêm qua nàng còn biết thêm một chuyện nữa, hóa ra Vệ Vô là người của Hoàng thượng, hắn được phái đến để bảo vệ công tử, cho nên Vệ Vô ngay từ đầu đã không cùng phe với nàng. Vậy mà uổng công nàng còn xem hắn là người một nhà.
Vệ Vô có chút kinh ngạc, nghĩ ngợi rồi ngồi xuống bên cạnh nàng: “Sao lại ở đây mà thở ngắn than dài vậy? Chuyện này không giống ngươi chút nào.”
Bạch Chỉ lại hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng không giống ngươi.”
Vệ Vô khó hiểu, không khỏi sờ sờ mặt mình: “Ta làm sao không giống ta?”
Trước đây, Bạch Chỉ luôn có gì nói đó trước mặt hắn, nhưng giờ nàng đang giữ một bí mật lớn. Tuy bí mật này có lẽ hắn đã sớm biết, nhưng hắn không phải người cùng phe với mình, nên nàng quyết định giữ kín như bưng.
“Chính ngươi trong lòng rõ ràng.” Bạch Chỉ liếc nhìn hắn một cái đầy u uất, bỗng nhiên đứng dậy nghênh ngang bỏ đi, để lại Vệ Vô với vẻ mặt mờ mịt.
Vệ Vô ngây người nhìn bóng lưng tiêu sái của Bạch Chỉ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết rốt cuộc trong lòng mình rõ ràng chuyện gì.
* * *
Mộ Dung Dục cũng không muốn phí tâm tư lên người Bạch Chỉ. Nếu có thể, hắn sẽ coi như nàng không tồn tại, nhưng người này từ khi xuất hiện trước mặt hắn đã luôn ủ rũ mặt mày, thường xuyên thở ngắn than dài, chẳng hợp với phong cách trước nay của nàng chút nào, khiến người ta không để ý cũng khó.
“Bạch Chỉ cô nương có phiền muộn gì ư?” Mộ Dung Dục thực sự không muốn để ý đến nàng, nhưng nề hà nàng cứ chướng mắt như thế. Giờ phút này cũng không phải lúc ăn cơm hay rửa mặt, nàng vốn không nên xuất hiện trước mặt hắn.
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Dục. Hắn tựa mình trên chiếc giường tre đặt trước cửa sổ, biểu cảm vốn lạnh lùng, nhưng ánh hoàng hôn ngoài kia chiếu vào lại phủ lên mặt hắn một tầng ánh sáng ấm áp, dịu dàng.
Bạch Chỉ bỗng thấy gương mặt này của hắn thật vừa mắt, so với mặt Vệ Vô vừa mắt hơn nhiều. Nàng chợt nhớ lại, lần đầu tiên thấy hắn, cô gái bên cạnh đã khen gương mặt này rất đẹp. Cụ thể là hình dung hắn thế nào nhỉ?
Bạch Chỉ nhìn chằm chằm mặt hắn suy nghĩ một lúc lâu, rồi chợt bừng tỉnh, kinh ngạc nói: “À… ngọc thụ lâm phong mỹ thiếu niên.”
Nhớ lại lời nàng kia nói một chuỗi từ dài, có từ nàng không hiểu, nhưng đại ý chính là thế này.
Mộ Dung Dục đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, lồng ngực vô cớ run lên. Hắn không muốn tự khen mình, nhưng trong phòng này ngoài hắn ra cũng không có nam tử nào khác. Hắn nhíu mày, không biết nàng đột nhiên trúng cái tà gì.
Bạch Chỉ cũng không muốn khen hắn, chỉ là trong đầu rẽ trái rẽ phải mà đột nhiên nghĩ đến chuyện này, rồi lại nhớ ra một chuyện khác. “Ngươi sẽ không chết đâu.” Nàng nói rất nghiêm túc.
Khóe môi Mộ Dung Dục hơi mím lại, hắn nhìn nàng thật sâu, trong lòng đột nhiên muốn biết đầu óc nàng có khác người thường nhiều không. “Bạch Chỉ cô nương làm sao biết được?” Hắn hỏi, kỳ thực trong lòng sớm đã đoán Giang Hoài Cẩn sẽ không giết hắn, hắn giờ chỉ muốn biết Giang Hoài Cẩn định thả hắn hay giam cầm hắn mãi.
“Dù sao ta cũng biết, ngươi đừng có thăm dò ta.” Bạch Chỉ không vui nói, bí mật của nàng vốn là nghe lỏm được, tiết lộ quá nhiều không có lợi cho bản thân.
Mộ Dung Dục biết miệng nàng đã bịt kín, liền không truy hỏi nữa, quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
Hắn cả ngày bị nhốt trong phòng, chán chết, chỉ có thể ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhưng nhìn lâu cũng thấy vô vị. Thân hắn ở đây, nhưng tâm lại không ở đây. Mộ Dung Dục đang nghĩ đến chính sự trong kinh thành, thì bên tai lại vang lên giọng nói phiền phức của Bạch Chỉ:
“Này, ngươi có thê tử chưa?”
Bạch Chỉ hỏi vậy vì nàng nghĩ đến Giang Hoài Cẩn và Tô Linh Quân, rồi lại nghĩ đến quan hệ của hắn và Giang Hoài Cẩn, cảm thấy hai người trông tuổi tác xấp xỉ nhau nên mới đột nhiên nảy ra câu hỏi này.
Đầu óc Bạch Chỉ quả thật khác người thường, những thứ như rụt rè, e thẹn nàng không hề có. Mộ Dung Dục tuy không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng trong lòng lại có chút không vui, không muốn trả lời, vì thế giả vờ như không nghe thấy.
Bạch Chỉ hậm hực đứng dậy đi được vài bước, nhưng lại không cam lòng quay đầu nhìn Mộ Dung Dục một cái, thấy hắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề quay đầu lại, nàng chợt thở dài rồi quay lưng rời đi.
Một người có thể cùng nàng nói chuyện cũng không có, Bạch Chỉ bỗng cảm thấy mình có chút đáng thương.