Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 15

Ánh sáng mờ ảo từ xa lóe lên, nhưng vẫn chưa hướng về phía này. Cẩn thận, Bạch Chỉ chuẩn bị đợi thêm một lát.

Mộ Dung Dục bị Bạch Chỉ đẩy ra phía sau. Ánh trăng chiếu vào, tạo ra một chút ánh sáng. Ánh mắt hắn dừng lại trên bóng dáng nàng, trầm tư.

Nàng tuy võ công cao cường nhưng lại l* m*ng. Lần trước nàng bắt cóc hắn đã kinh động không ít người.

Một lát sau, xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh.

“Họ không đi hướng này, chúng ta đi thôi.” Bạch Chỉ đưa tay kéo ống tay áo Mộ Dung Dục, nhưng không kéo được hắn. Nàng quay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn: “Sao vậy, không muốn đi nữa à?”

Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm gương mặt nàng, chậm rãi hỏi: “Ngươi đã lên kế hoạch đi từ đâu chưa?”

Bạch Chỉ bị hắn hỏi làm cho nghẹn lời, khựng lại một lát, đang định trả lời thì hắn lại nói: “Ngươi có biết trong trại này có bao nhiêu người không? Cách canh gác như thế nào?”

Sắc mặt hắn có chút nghiêm túc, giọng điệu cũng hơi gắt gao, như thể không tin tưởng nàng.

“Ta sợ ngươi bị mụ trại chủ kia tra tấn chết, trong lúc vội vàng thì làm sao lo được nhiều thế?” Bạch Chỉ có chút chột dạ, nhưng rất nhanh lại ngẩng cằm lên, giận dỗi nói: “Thật đấy, dọc đường đi ta nghe thủ hạ của bà trại chủ kia nói… Ngươi đừng thấy nàng ta là phụ nữ, nhưng nàng có rất nhiều sức lực và thủ đoạn. Những người đàn ông bị bắt đều bị nàng ta đùa bỡn đến chết. Thân thể ngươi giờ yếu ớt như vậy, ta sợ ngươi sớm muộn gì cũng bị tra tấn mà mất mạng.”

Mộ Dung Dục nghe nàng nói đông nói tây, ngực không khỏi phập phồng kịch liệt, sắc mặt xanh mét, trong lòng lại vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Hắn khi nào thân thể lại “yếu ớt” như vậy?

“Ngươi rốt cuộc có đi hay không, không đi thì cứ ở lại đây đi.” Bạch Chỉ thấp giọng đe dọa hắn.

Mộ Dung Dục tự nhủ, lúc này không phải là lúc để cãi nhau với nàng. Hơn nữa, hắn quả thực không thể nhẹ nhàng vượt nóc băng tường như nàng.

Bạch Chỉ nói nhiều như vậy mà không nhận được một câu đáp lại, vẻ mặt không được vui, nhưng thực ra trong lòng nàng cũng hiểu rõ mình hành động có chút l* m*ng.

“Được rồi…” Giọng nàng nhỏ dần, thành thật nói: “Một mình ta thì muốn đi đâu cũng được, nhưng mang theo ngươi thì…”

Bạch Chỉ liếc hắn một cái. Nàng không hoàn toàn chắc chắn, lần này nàng chuẩn bị quả thật không đủ đầy đủ. “Nhưng mà, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ liều chết bảo vệ ngươi.” Giọng nói của nàng vô cùng kiên định.

Mộ Dung Dục nhìn vào ánh mắt kiên nghị của nàng, lồng ngực khẽ run lên. Hắn luôn cảm thấy cụm từ “liều chết bảo vệ hắn” từ miệng nàng nói ra có một sự kỳ quái khó tả. Nhưng cũng chính vì câu nói đó, hắn không tiện tiếp tục lạnh nhạt với nàng. Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ than một tiếng: “Cái dũng của thất phu*.”

(*liều lĩnh thiếu suy nghĩ)

Bạch Chỉ ngẩn ra, không nhịn được hỏi: “Cái gì là cái dũng của thất phu?”

Nàng chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Dục, trong mắt tràn đầy sự hiếu học.

Mộ Dung Dục nghẹn lời. Đôi khi hắn thật sự muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong có thiếu thứ gì không.

“Trên đường tới An Dương thành, cô từng nghe nói, vùng núi Hắc Hổ Sơn tụ tập một đám thổ phỉ giảo hoạt như sói, ước chừng vài trăm người, trong đó phần lớn là nữ tử. Quan phủ nhiều lần phái người đến dẹp loạn, nhưng vì cứ điểm này địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, nên đều bị bọn họ đánh bại, còn tổn thất không ít binh lính.” Mộ Dung Dục trầm tĩnh nói.

“Bọn thổ phỉ trong miệng ngươi nói sẽ không phải là nhóm người chúng ta đang gặp phải bây giờ đấy chứ?” Bạch Chỉ kinh ngạc nói. Nếu đúng vậy thì thật phiền phức.

Mộ Dung Dục thở dài trong lòng, rồi nói: “Chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.”

Bạch Chỉ không chút suy nghĩ liền hỏi: “Bàn bạc kỹ hơn? Bàn bạc thế nào?”

Mộ Dung Dục nhìn vẻ mặt nôn nóng của nàng, lắc đầu lại thở dài.

***

“Phanh” một tiếng, Viên Yến Tử cầm trong tay cây thương hoa lê đẩy cửa bước vào. Nàng ta thấy Mộ Dung Dục đang ngồi trên ghế với vẻ mặt thản nhiên. Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, lập tức làm mềm đi gương mặt tuấn tú, sâu thẳm kia.

Vẻ sắc bén trên gương mặt Viên Yến Tử lập tức tan biến, thay vào đó là sự vui mừng. Có điều, khi thoáng thấy sợi dây thừng dùng để trói hắn nằm dưới đất, ánh mắt nàng lại ngưng tụ lại.

Nàng quay đầu nhìn người đang canh gác bên ngoài, người đó sợ hãi đáp: “Trại chủ, ta vẫn luôn canh gác bên ngoài, chưa từng rời đi, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên trong.”

Viên Yến Tử phất tay, sau đó đóng cửa lại.

Sở dĩ nàng ta quay trở lại là vì lo lắng mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn. Nhìn thấy bộ dạng của Mộ Dung Dục, nàng vừa nghi hoặc lại không khỏi dâng lên sự cảnh giác. Nàng ta không vội vàng hỏi chuyện, đi đến bên cửa sổ, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người hắn.

Mộ Dung Dục cũng quay lại nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng khác hẳn lúc trước khiến lòng nàng có chút ngứa ngáy, như có thứ gì đó đang gãi nhẹ qua, nhưng nàng vẫn không hành động gì với hắn. Nàng kiểm tra kỹ lưỡng ô cửa sổ, rồi phát hiện trên chốt cửa có vài vết cạy. Nếu nàng đoán không sai, hẳn là có người đã dùng dao nhỏ cạy chốt cửa, lẻn vào trong, ý đồ cứu người.

Viên Yến Tử chuyển ánh mắt về phía Mộ Dung Dục. Vì sao hắn không đi cùng, mà vẫn ung dung tự tại ở lại đây? Nghĩ đến đây, nàng ta cất lời: “Đồng bạn của ngươi quả nhiên đã đến, vì sao ngươi không đi?” Thần sắc của Mộ Dung Dục khiến lòng nàng dấy lên chút mong đợi.

Mộ Dung Dục chờ đợi chính là những lời này của nàng. Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười như gió xuân ấm áp: “Bởi vì không muốn đi.”

Lòng Viên Yến Tử khẽ động, nàng theo bản năng hỏi: “Vì sao?”

Mộ Dung Dục nhìn nàng thật sâu, ánh mắt sáng rực rỡ, dù không nói gì cũng đủ khiến người ta hiểu được ý tứ trong đó.

Viên Yến Tử bất giác mỉm cười, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, tay nắm lấy bàn tay đặt trên mặt bàn của hắn: “Chỉ cần ngươi nghe lời, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Dù trong lòng nàng vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng vẻ đẹp này thật sự khiến người ta yêu thích không nỡ rời.

Mộ Dung Dục lại không đáp lời nàng, chỉ hỏi: “Các ngươi có bắt được nàng không?”

Viên Yến Tử biết hắn đang nói về đồng bạn của mình, hắn dùng từ “nàng” nên hẳn là chỉ có một.

Một người thì chẳng đáng lo ngại.

Hắn đã không đi theo người nọ, một cơ hội hiếm có như vậy mà hắn lại từ bỏ, hẳn là đã thật sự thay đổi chủ ý.

Viên Yến Tử luôn tự phụ về dung mạo của mình, những nam nhân trước đây phần lớn đều đã khuất phục dưới váy nàng, cho nên việc hắn để ý đến nàng cũng là lẽ thường tình.

“Sao nào, ngươi lo lắng cho đồng bạn của ngươi lắm à? Là nữ nhân sao?” Nàng cười hì hì hỏi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự tàn khốc.

Mộ Dung Dục khẽ mỉm cười: “Dẫu sao cũng là đồng bạn, lo lắng cho sự an nguy của nàng chẳng phải rất đỗi bình thường sao? Tại hạ đâu phải người sắt đá vô tình.” Ngữ khí của hắn bình thản, không lộ vẻ lo lắng, tựa hồ chỉ là sự quan tâm thông thường dành cho đồng bạn.

Sự tàn khốc trong mắt Viên Yến Tử tan biến, khóe môi và ánh mắt đều tràn ngập ý cười: “Nếu nàng không đối địch với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không làm khó nàng.”

Mộ Dung Dục nghe vậy khẽ gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Viên Yến Tử nóng lòng cùng hắn sớm thành chuyện tốt, vui mừng hắn không còn nhắc đến những chuyện không đâu, nàng cứ thế nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, cười khiêu khích: “Chính cái gọi là đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta chẳng lẽ không nên làm gì đó sao?” Vừa nói nàng đã định chủ động ghé môi hôn lên, nhưng ngay khi nàng sắp chạm vào môi Mộ Dung Dục, ngón tay thon dài của hắn bỗng nhiên đặt lên môi nàng.

Viên Yến Tử bất mãn nhìn hắn, Mộ Dung Dục lại nở một nụ cười khiến người ta động lòng…

***

Ngày hôm sau.

Tiếng sột soạt vang lên khiến hai nữ tử canh gác ở ngoài chỗ ở của Mộ Dung Dục lập tức cảnh giác. Hai người liếc nhìn nhau, một người đi theo hướng tiếng động để xem xét, người còn lại vẫn canh gác ở cửa, cảnh giác tuần tra xung quanh.

“A da.” Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, khiến người thủ vệ giật mình. Nàng ta quay đầu nhìn về hướng đồng bạn vừa đi, hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Nàng đứng nguyên tại chỗ, không dám rời đi.

Ngay khoảnh khắc nàng ta quay đầu, một bóng người lướt nhanh qua cửa sổ phía trước, lẻn vào trong.

“Không có gì, là một con mèo hoang, ta định đuổi nó đi, bị con súc sinh này cào một cái.” Giọng của đồng bạn truyền đến, làm nàng ta thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Chỉ đứng trong phòng, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, rồi sau đó không khỏi tấm tắc ngợi khen. Mới có một ngày, căn phòng này đã trở nên lộng lẫy hẳn lên, muốn gì có nấy. Chiếc giường nhìn vừa mềm vừa thoải mái, trên bàn còn bày rất nhiều điểm tâm tinh xảo mê người.

Nghĩ đến cảnh tượng thê thảm của chính mình đêm qua phải ăn sương nằm gió, còn bị muỗi đốt, nàng lại nhìn Mộ Dung Dục đang ngồi trên ghế ung dung uống trà, liền tức đến nghiến răng. Nàng bước qua, không chút khách khí ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, vươn tay lấy một miếng điểm tâm như để trút giận mà ăn ngấu nghiến, ánh mắt liếc về phía ô cửa sổ phía sau.

Căn phòng này có hai ô cửa sổ, một trước một sau. Nàng thấy ô cửa sổ phía sau đã bị người ta đóng đinh kín mít. May mắn phía trước không bị đóng, nếu không nàng làm sao có thể lọt vào được.

Mộ Dung Dục thoáng thấy trên mu bàn tay nàng có thêm mấy vết thương, có một vết khá sâu, nhìn có vẻ chưa được bôi thuốc, nhưng nàng lại tỏ vẻ chẳng hề bận tâm. Chắc là ăn quá vội nên bị nghẹn, nàng không dám phát ra tiếng động, vội véo cổ mình, nhanh chóng giật lấy chén trà trên tay Mộ Dung Dục, ừng ực uống cạn một hơi. Nàng đưa mu bàn tay lên lau miệng, không cẩn thận chạm phải vết thương, lập tức đau đến nhăn cả mặt.

Động tác của nàng quả thực thô lỗ. Mộ Dung Dục gần như không nỡ nhìn, đứng dậy, bước về phía giường.

Bạch Chỉ cũng chẳng bận tâm đến hắn, vừa cẩn thận nhìn về phía cửa, vừa tiếp tục ăn điểm tâm. Giờ đây, việc quan trọng nhất với nàng là ăn uống no say, mọi thứ khác đều xếp sau.

Chẳng mấy chốc, Mộ Dung Dục quay trở lại. “Đưa tay đây.” Hắn hạ giọng, chỉ đủ hai người nghe thấy.

Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn hắn, nghĩ ngợi rồi đưa bàn tay đang cầm nửa miếng điểm tâm qua, có chút bực bội: “Ta chẳng qua là ăn một miếng điểm tâm của ngươi thôi mà? Ta đã ăn được một nửa rồi, ngươi còn muốn sao?” Nàng cũng hạ thấp giọng.

Trán Mộ Dung Dục giật giật, suýt nữa thì muốn mặc kệ nàng luôn. “Tay kia.”

Lúc này Bạch Chỉ mới hiểu ra hắn không muốn miếng điểm tâm trên tay nàng. Nàng lập tức rụt tay về, vội vàng nhét nốt nửa miếng điểm tâm vào miệng, bộ dạng hấp tấp như thể Mộ Dung Dục sẽ giành mất của nàng vậy.

Mộ Dung Dục lại một lần nữa cạn lời. Hắn nắm lấy bàn tay còn lại nàng đưa ra, xem xét một lượt, sau đó lấy thuốc mỡ từ một chiếc lọ đã chuẩn bị sẵn bôi lên vết thương của nàng.

Bạch Chỉ cảm thấy tay mình đau nhói, theo bản năng rụt lại, nhưng lại bị Mộ Dung Dục nắm chặt. “Đừng nhúc nhích.” Hắn khẽ trách mắng.

“Chỗ này sẽ không có độc dược chứ?” Bạch Chỉ cảnh giác nhìn hắn.

Mộ Dung Dục bật cười vì tức: “Phải đó, có độc đấy, độc chết ngươi.”

Bạch Chỉ mở to hai mắt, trong lòng nửa tin nửa ngờ, đang định lau đi thì cơn đau trên vết thương bỗng nhiên tan biến, thay vào đó là cảm giác mát lạnh, thật dễ chịu. Mộ Dung Dục hẳn là đang lừa nàng, dù sao thì hắn bây giờ còn cần nàng cứu, sẽ không ngốc đến mức muốn lấy mạng nàng. Nghĩ vậy, Bạch Chỉ từ bỏ ý định kia, cười hì hì nói với Mộ Dung Dục: “Bôi thêm chút nữa, bôi thêm chút nữa đi, độc dược này ngươi lấy ở đâu ra vậy?”

Nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của nàng, Mộ Dung Dục lại thấy ngứa răng, hắn rũ mắt xuống, vờ như không nghe thấy lời nàng nói, im lặng tiếp tục bôi thuốc cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment