Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 16

Bạch Chỉ im lặng nhìn Mộ Dung Dục, không rõ vì sao lại cảm thấy dáng vẻ hắn băng bó vết thương cho mình có chút thuận mắt, bất mãn trong lòng dành cho hắn cũng vơi đi đôi chút.

Nàng thu tầm mắt lại, nhàm chán đánh giá xung quanh, ngắm nhìn những đồ đạc bài trí mới trong phòng và thức ăn tinh mỹ. Cũng chẳng biết hắn đã dùng kế sách gì mà khiến nữ trại chủ kia lại đối đãi tử tế, cung phụng cho hắn đồ ăn thức uống ngon lành đến thế?

Bạch Chỉ vốn không giấu được điều gì trong lòng, bèn hỏi: “Ngươi đã làm gì vậy, mà trại chủ kia lại cung phụng ngươi đồ ăn thức uống thịnh soạn đến thế?”

Động tác trên tay Mộ Dung Dục khựng lại, đôi mắt rũ xuống không thể nhìn rõ cảm xúc, hắn lạnh giọng đáp: “Nói ra ngươi cũng không hiểu.”

Bạch Chỉ ghét nhất bị người khác coi thường như kẻ ngốc, giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Sao ta lại không hiểu được? Ngươi nói ta liền hiểu.”

Mộ Dung Dục không nói gì, chỉ bỗng nhiên nâng mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, rồi khẽ mỉm cười.

Bạch Chỉ ngẩn ra, cảm thấy nụ cười kia thật kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến nàng nổi hết da gà. Nàng có chút ghét bỏ nói: “Ngươi làm gì mà cười với ta như vậy? Có phải là đang có âm mưu gì không?”

Mộ Dung Dục cười lắc đầu. Nàng không hiểu lại tốt, nếu đã hiểu rồi sẽ khiến người ta phải dè chừng vài việc. Hiện giờ hai người ở chung như thế này cũng có vẻ bình thường, sẽ không khiến người ta suy nghĩ nhiều. Mộ Dung Dục thắt nút miếng vải trong tay, hắn cũng chẳng am hiểu làm việc này, nên trông bộ dạng băng bó có vẻ hơi tùy tiện.

Bạch Chỉ cũng chẳng bận tâm, nàng giơ tay lên nhìn qua loa, lẩm bẩm một câu: “Một chút xây xát nhỏ nhặt cũng đáng để phí công băng bó đến thế sao…”

Mộ Dung Dục nghe xong cũng coi như không nghe thấy. Nếu hắn cứ để tâm những lời nàng nói, thật không biết đã bị nàng chọc tức đến chết bao nhiêu lần rồi. “Nói chuyện chính đi.”

Bạch Chỉ liếc nhìn hai bóng người ngoài cửa, vội vàng gật đầu, đúng là nên nói chuyện chính.

Nàng đã mất hơn nửa ngày để thăm dò đại khái địa hình và cách bố phòng nơi này. Tình hình không mấy lạc quan, để vạn phần chắc chắn, nàng còn cần tiếp tục điều tra cẩn thận thêm. Nàng đem chuyện này nói với Mộ Dung Dục, hắn chỉ trầm mặc suy tư, sau đó cũng nói ra kế hoạch tiếp theo của mình.

“A? Chuyện này làm được ư?” Bạch Chỉ có chút kinh ngạc, rồi sau đó không khỏi đầy ẩn ý đánh giá hắn một cái, “Ngươi không phải là muốn diễn giả thành thật đấy chứ?”

Mộ Dung Dục đối diện với ánh mắt ái muội của nàng, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn biết từ ‘diễn giả thành thật’ này sao? Đồ nha đầu ngốc nghếch chẳng hiểu gì cả.” Ngữ khí hắn đầy châm chọc.

Những lời này của hắn chọc đến Bạch Chỉ đau điếng, đôi mắt nàng trợn trừng như muốn cắn đứt một miếng thịt của nam nhân trước mặt. “Ngươi nói ta là nha đầu ngốc, ngươi lớn hơn ta bao nhiêu chứ? Ngươi…”

Lời nàng còn chưa dứt đã bị bàn tay to của Mộ Dung Dục bịt kín miệng.

“Nói nhỏ thôi, muốn bị người bên ngoài phát hiện sao?” Mộ Dung Dục bất đắc dĩ trách mắng, hối hận vì lúc này lại đi chọc nàng. Hắn thật ra biết nàng rất kỵ việc người khác nói nàng vụng về. Thực ra Bạch Chỉ cũng không phải thật sự vụng về, nàng chỉ là không giống người bình thường, dường như trong tình cảm tồn tại một chướng ngại nào đó, hoặc có thể nói là thiếu hụt một loại cảm giác lực nào đó, nếu không Giang Hoài Cẩn cũng sẽ không giao phó một số nhiệm vụ quan trọng cho nàng. Nha đầu này đại khái vì sự thiếu hụt hay chướng ngại này mà sinh ra tâm lý tự ti, cho rằng mình ngốc, có một số mặt không bằng người khác, cho nên khi ai đó chế nhạo nàng vụng về, nàng sẽ phản ứng rất dữ dội.

Bạch Chỉ chớp chớp mắt với hắn, ánh mắt chân thành, tỏ vẻ mình sai rồi. Hơi thở ấm áp của nàng phả vào lòng bàn tay hắn, như có sợi lông chim nhẹ nhàng gãi vào, trong lòng hắn có chút không tự nhiên, song vẫn ung dung bình tĩnh mà buông tay ra.

“Hãy nhớ kỹ lời ta nói. Ngươi cần phải đi.” Không biết từ lúc nào, Mộ Dung Dục trước mặt nàng cũng không còn tự xưng là “cô”, nhưng Bạch Chỉ không hề để ý. Nàng chưa bao giờ để tâm Mộ Dung Dục là người nào, mặc kệ là Thái tử điện hạ cao cao tại thượng, hay một tù nhân bị người khác khống chế, trong mắt nàng đều chỉ là một nhiệm vụ của nàng, hoặc có lẽ một vài điều gì đó đã âm thầm thay đổi, chỉ là nàng vẫn chưa nhận ra.

Bạch Chỉ thừa lúc Mộ Dung Dục mở cửa ra để thu hút sự chú ý của hai người thủ vệ, nhanh chóng từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Ra khỏi trại, Bạch Chỉ bất giác giơ tay nhìn cổ tay mình, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ. Đầu óc bất giác hồi tưởng lại cảnh Mộ Dung Dục đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng lúc sắp đi, dặn nàng chú ý an toàn.

Vệ Vô cùng công tử cũng từng dặn nàng chú ý an toàn, nhưng bọn họ sẽ không đột nhiên nắm lấy tay nàng. Nàng cảm thấy hành động này có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ kỳ chỗ nào. Hơn nữa, tâm trạng của nàng cũng có chút khác biệt. Khi Vệ Vô hay công tử dặn dò nàng, nàng không có cảm giác gì, chỉ thấy rất bình thường. Còn Mộ Dung Dục dặn dò nàng, nàng lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Bạch Chỉ không hiểu vì sao mình lại vui, nàng lắc lắc đầu rũ bỏ những ý nghĩ lung tung hỗn độn ra, đẩy nhanh bước chân chạy xuống chân núi, chuẩn bị những thứ Mộ Dung Dục yêu cầu.

***

Bạch Chỉ xuống núi, đi đến trấn thành gần đó. Thị trấn này không phồn hoa như thành An Dương, khi màn đêm buông xuống rất đỗi yên tĩnh. Các cửa hàng trên đường gần như đều đã đóng cửa, chỉ còn một vài kẻ ăn mày nhàn rỗi, quần áo rách rưới vẫn còn lang thang trên phố. Khi Bạch Chỉ đi ngang qua, bọn họ đều trừng mắt nhìn nàng, như chó hoang thấy được một khối thịt mỡ, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm bên hông Bạch Chỉ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bạch Chỉ cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tiếp tục tìm kiếm khách đ**m lữ xá, tối nay nàng không muốn lại phải ăn ngủ đầu đường nữa.

Có kẻ trợn mắt tiến lại gần, cười cợt hỏi: “Tiểu mỹ nhân, đây là muốn đi đâu a?”

Bạch Chỉ lần đầu tiên nghe có người gọi mình là mỹ nhân, trong lòng có chút mới lạ, ánh mắt vốn đờ đẫn cũng theo đó trở nên sáng rỡ hẳn lên, nàng quay đầu nhìn người nọ, “Ta thật sự đẹp sao?” Bạch Chỉ tự thấy dung mạo mình hẳn cũng không đến mức xấu xí, nhưng gọi là đẹp thì chắc cũng chưa tới mức ấy? Mộ Dung Dục liệu có cảm thấy nàng đẹp không nhỉ? Trong đầu nàng không hiểu sao lại thoáng hiện lên câu hỏi này.

Người nọ không ngờ Bạch Chỉ sẽ hỏi như thế, mà không phải bị dọa chạy, trong lòng hắn có chút mừng rỡ, chỉ cho là Bạch Chỉ đang cùng hắn tán tỉnh, lập tức có cảm giác như bánh từ trên trời rơi xuống, cười hì hì: “Đương nhiên là đẹp rồi, cô nương thật sự đẹp như thiên tiên vậy.”

Đẹp như thiên tiên? Bạch Chỉ nghe thấy lời này, lập tức nhíu mày, chớp mắt đã hiểu ra mình bị trêu ghẹo, nàng tuy chưa thể phân biệt rõ ràng thế nào là xấu đẹp, nhưng cũng không ngây ngô tới mức cho rằng mình đẹp đến độ như thiên tiên, “Cút, ngươi chướng mắt ta.”

Bạch Chỉ lại trở về dáng vẻ đờ đẫn, tiếp tục đi về phía trước, người nọ mặt dày bám theo, còn duỗi tay định kéo nàng lại, song còn chưa chạm được vào vạt áo nàng, ngón tay đã bị bẻ gãy, ngay sau đó liền bị một cước đá văng ra xa, ngã vật xuống đất, rên la không dứt.

Những kẻ khác nhìn thấy cảnh tượng này, ý đồ rục rịch trong lòng gần như nguội lạnh đi một nửa. Có điều, cũng có kẻ không tin xui xẻo, ỷ vào chút quyền cước của mình mà xông lên dây dưa. Tay hắn vừa chạm vào cổ tay nàng, liền cảm thấy một luồng hơi thở đáng sợ ập đến, bất giác ngẩn người.

Bạch Chỉ nhìn bàn tay xa lạ với móng tay đen sì kia, rồi ngẩng mắt nhìn kẻ mặt đầy hung tợn. Nàng bỗng nhiên có chút tức giận, cảm giác như hắn đã làm bẩn mình, rõ ràng nàng cũng không có thói sạch sẽ như công tử, nhưng nàng đột nhiên chính là thật sự nổi giận. Nàng nhanh chóng ra quyền, đánh hắn chảy máu mũi, ngay sau đó lại là mấy quyền nữa, đánh hắn bể đầu sứt trán, kêu cha gọi mẹ mới chịu bỏ qua.

Từ chỗ tối, một người bước ra, nhìn theo bóng Bạch Chỉ đi xa, rồi lặng lẽ đi theo.

Bạch Chỉ đi hồi lâu vẫn không thấy nơi dừng chân, đang định bỏ cuộc thì chợt thấy ánh đèn dầu lờ mờ từ xa. Đến gần nhìn kỹ, đó là một khách đ**m nhỏ ẩn mình sau bức tường.

Trên tấm biển trước cửa khách đ**m có viết mấy chữ, nhìn không rõ lắm, Bạch Chỉ lười phân biệt. Biết đó là nơi dừng chân, nàng liền một bước bước vào đại sảnh.

Trước quầy đứng một tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật. Bước chân Bạch Chỉ nhẹ nhàng, đến trước mặt hắn mà hắn vẫn không hề hay biết.

Bạch Chỉ gõ gõ mặt bàn, hắn giật mình nhảy dựng lên, vừa định chửi mắng thì thấy một nữ tử mặt lạnh như băng, tay còn cầm kiếm. Lời tục tĩu đến bên miệng lập tức nuốt ngược vào, hắn vội vàng nở nụ cười: “Cô nương muốn dừng chân ạ?”

Bạch Chỉ gật đầu: “Muốn một gian phòng tốt.”

Tiểu nhị kia cầm một cuốn sổ mỏng đưa cho Bạch Chỉ, bảo nàng đăng ký.

“Còn có đồ ăn không?” Bạch Chỉ vừa điền vừa hỏi.

“Bếp lửa đã nghỉ rồi, chỉ còn chút món lạnh và rượu thôi, cô nương dùng được không ạ?”

“Có thể lấp đầy bụng là được.” Bạch Chỉ cũng không kén chọn. Đăng ký xong, nộp tiền phòng, liền theo tiểu nhị lên lầu hai.

Căn phòng ở cuối hành lang, rất đỗi u tĩnh. Đẩy cửa ra, có chút ẩm thấp, nhưng vẫn coi như sạch sẽ, ngăn nắp.

“Cô nương xuống lầu dùng bữa, hay dùng tại phòng ạ?” Tiểu nhị hỏi.

“Ở trong phòng đi. Còn nữa, mang chậu nước lên đây.” Bạch Chỉ có chút mệt mỏi, lười xuống lầu.

“Dạ, được ạ.” Tiểu nhị vâng lời đi.

Bạch Chỉ ở trong phòng một lát, tiểu nhị liền mang nước và thức ăn đến. Bạch Chỉ ăn uống no đủ, tắm rửa sơ qua rồi lên giường nghỉ ngơi. Nhưng nàng còn chưa ngủ thì đã nghe thấy tiếng loảng xoảng loảng xoảng từ gian phòng bên cạnh, nàng bỗng nhiên mở choàng mắt. Trong đêm tĩnh mịch, tiếng động ấy đặc biệt chói tai.

Thính giác của Bạch Chỉ vốn nhạy bén, nàng dựng tai im lặng lắng nghe, đó là tiếng ván giường bên cạnh đang lay động. Một lát sau, có tiếng nữ tử a a thét lên chói tai.

Bạch Chỉ nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt trở nên cảnh giác. Nghe những tiếng động đó, một hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu nàng, một tên đạo tặc đang bóp cổ nữ tử, nữ tử giãy giụa dữ dội, khiến ván giường rung lắc.

“Đừng… Cầu xin ngươi…” Giọng nói yếu ớt của nữ tử truyền đến.

Nữ tử đáng thương kia đang cầu cứu!

Bình Luận (0)
Comment