Bạch Chỉ và Mộ Dung Dục cũng không ngờ Viên Yến Tử muộn thế này còn đến. Chạy ra ngoài thì không còn kịp nữa. Không đợi Mộ Dung Dục mở miệng, Bạch Chỉ liền nhanh như chớp trốn xuống gầm giường.
Dáng vẻ thuần thục đó như thể đã làm vô số lần. Mộ Dung Dục nhìn thật sâu xuống gầm giường, xác định nàng đã ẩn mình kỹ càng rồi mới đi đến mở cửa.
Cửa vừa mở, một làn hương thơm đã ập tới. Viên Yến Tử vận bộ váy màu đỏ, thoa phấn tô son, yểu điệu dựa vào khung cửa mà đứng, đôi mắt lẳng lặng nhìn Mộ Dung Dục, tình ý miên man.
“Giờ đã không còn sớm, sao còn chưa nghỉ ngơi?” Mộ Dung Dục không mời nàng vào, chỉ ôn nhã, có lễ hỏi.
“Tối nay không hiểu sao lại không ngủ được, đến tìm chàng nói chuyện đôi lời.” Vừa nói, một bàn tay nàng ta đặt lên cánh tay Mộ Dung Dục, cả người nghiêng đổ về phía hắn.
Mộ Dung Dục lại bất động thanh sắc nghiêng người, mời nàng vào phòng. Tay Viên Yến Tử hụt hẫng trong không trung, cũng không nghĩ nhiều, khẽ vuốt tóc mai, cười duyên bước vào.
Bạch Chỉ trốn dưới gầm giường, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy vạt áo và chân của hai người. Nàng thấy hai người đi đến trước bàn ngồi xuống.
Mộ Dung Dục rót trà cho nàng ta.
Viên Yến Tử nâng trà lên, mở lời nói: “Những thứ cần cho hôn lễ đã sắp sửa chuẩn bị thỏa đáng. Muộn nhất là ngày sau, chàng và ta có thể thành thân.”
Thành thân ư? Mộ Dung Dục và Viên Yến Tử muốn thành thân? Trong lòng Bạch Chỉ có chút kinh ngạc. Ngay từ đầu Mộ Dung Dục nói với nàng rằng hắn sẽ bám lấy Viên Yến Tử để nàng làm quen với địa hình, cách bố trí người ở đây, nhưng lại chưa từng nói đến kiểu kéo dài như thế này.
Hắn không phải là đang lừa nàng đó chứ? Ý nghĩ đầu tiên của Bạch Chỉ chính là điều này, bởi lẽ người này vốn âm hiểm xảo trá, lại nhiều lần tính kế nàng, toàn thân không có một ý niệm tốt lành nào.
“Ừm.” Mộ Dung Dục chỉ đơn giản đáp lại một câu.
Sau đó hai người liền không nói gì nữa, nhưng cũng không có động tĩnh gì. Không nhìn thấy tình hình bên trên, Bạch Chỉ có chút bất an, nàng cảnh giác vươn tay nắm lấy bội kiếm bên hông. Nàng thật sự không thể tin tưởng Mộ Dung Dục. Nếu hắn đột nhiên thay đổi chủ ý muốn hợp tác với Viên Yến Tử, vậy thì tình cảnh của nàng sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
“Mộ lang, tuy rằng thiếp đã đồng ý sau khi thành thân mới cùng chàng làm chuyện phu thê, nhưng chàng không thể không cho thiếp nếm chút ngọt ngào nào chứ. Thiếp chính là vì chàng mà đã cho những nam nhân kia đi hết rồi, chỉ vì chàng nói chàng chỉ nguyện một đời một kiếp một đôi người thôi mà.” Viên Yến Tử nhìn bàn tay mình vừa hụt hẫng, sau đó ngước mắt bất mãn lườm hắn một cái.
Mộ Dung Dục dùng ánh mắt liếc qua giường. Có một người chẳng hiểu gì đang nghe lén cuộc đối thoại của họ, hắn không thể tùy tiện như trước mà giả vờ ân ái với Viên Yến Tử, lợi dụng dung mạo của mình để đạt được mục đích nữa.
Sự do dự cùng ánh mắt của Mộ Dung Dục khiến thần sắc Viên Yến Tử thay đổi, chuyển giận thành vui: “Mộ lang đang thẹn thùng sao?” Nói rồi nàng đứng dậy đi về phía giường.
Bạch Chỉ thấy nàng hướng về phía mình, lập tức nín thở, dồn hết tinh thần cảnh giác.
Đôi giày của Viên Yến Tử đã ở gần ngay trước mắt, ánh mắt Bạch Chỉ chợt ngưng lại, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm. Bỗng nhiên chiếc giường lún xuống, là Viên Yến Tử đã ngồi xuống giường.
Bạch Chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe Viên Yến Tử mở miệng nói: “Mộ lang, lại đây nào…”
Giọng nói kia như được tẩm mật đường, vừa ngọt vừa ngấy, giống như do một người khác phát ra vậy. Sao một người lại có thể có giọng nói khác biệt lớn đến vậy? Bạch Chỉ thầm nghĩ, sau đó nhìn thấy Mộ Dung Dục cũng đi về phía này.
Hai người này muốn làm gì? Chẳng lẽ lại làm chuyện đó sao? Bạch Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đôi nam nữ quấn quýt bên nhau mà nàng đã thấy đêm qua, đầu óc tức khắc lại rối bời. Nàng chỉ mong Mộ Dung Dục vẫn còn nhớ nàng đang ở đây, nàng không muốn phải chịu thêm một lần “tội” nữa đâu.
Mộ Dung Dục ngồi xuống cạnh Viên Yến Tử chưa được bao lâu, liền cảm thấy có thứ gì đó chọc vào cẳng chân mình, trán hắn căng chặt.
Bạch Chỉ muốn nhắc nhở hắn đừng làm bậy, nhưng hắn lại dịch chân ra xa nàng một chút.
“Mộ lang, chàng nói chàng tâm duyệt thiếp, nhưng lại chẳng chủ động gần gũi thiếp, đây có phải là cái gọi là tâm duyệt trong miệng chàng không?”
Cẳng chân lại bị chọc vài cái, Mộ Dung Dục dù muốn cũng khó mà bỏ qua người dưới gầm giường. Hắn bất động thanh sắc khẽ mỉm cười với Viên Yến Tử: “Yến nương, nàng đừng suy nghĩ miên man. Ta cho rằng thật lòng tâm duyệt một người không phải vội vã gần gũi đối phương, mà là nhẫn nại, tôn trọng đối phương.”
Viên Yến Tử khẽ cười duyên: “Vậy Mộ lang đang nhẫn nại chính mình sao?”
Đầu ngón tay Mộ Dung Dục khẽ động, do dự một chút, cuối cùng vẫn không vươn tay nắm lấy tay nàng ta, chỉ thâm tình nhìn nàng: “Ta hy vọng giữ khoảnh khắc tốt đẹp nhất này cho đêm tân hôn, nàng hiểu ta không? Yến nương.”
Bạch Chỉ chưa từng nghe Mộ Dung Dục dùng ngữ khí mềm mỏng như vậy nói chuyện với ai. Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, lại vô cớ mà có chút bất bình. Hắn đối với mình thì luôn giữ vẻ mặt lạnh tanh, nói chuyện cũng đầy giận dữ. Kẻ này nhất định muốn làm phản, cho nên mới đi lấy lòng Viên Yến Tử. Đường đường một Thái tử thế mà lại đi lấy lòng một đạo tặc, đồ hèn hạ! Bạch Chỉ vươn tay hung hăng nhéo mạnh vào cẳng chân hắn.
Lực đạo của Bạch Chỉ rất mạnh, Mộ Dung Dục đau đến thân thể bất giác căng cứng, trong lòng bất đắc dĩ vô cùng. Giờ phút này lại không thể làm gì nàng, còn phải ở trước mặt Viên Yến Tử mà giữ vẻ mặt bất biến.
Viên Yến Tử không hiểu hắn. Nàng ta thích một người liền muốn lập tức chiếm hữu hắn, dục hỏa trong lòng nàng lúc này đang bừng cháy. Thôi, nhưng vì để Mộ Dung Dục vui lòng, nàng vẫn vờ như đã hiểu: “Thiếp hiểu mà, Mộ lang.”
***
Mộ Dung Dục tốn một phen công phu mới dỗ Viên Yến Tử đi, rồi cài chốt cửa phòng, quay đầu lại với khuôn mặt lạnh lùng nhìn Bạch Chỉ đang vắt chéo chân, ung dung ngồi trên giường.
“Ngươi làm gì vậy?” Hắn tiến đến gần, trầm giọng hỏi, ngữ khí thật không tốt, là chỉ việc nàng nhéo hắn.
“Ta còn chưa hỏi ngươi làm gì đó?” Bạch Chỉ rút kiếm ra, một bên lạnh giọng nói, một bên vươn tay v**t v* thân kiếm.
Mộ Dung Dục liếc nhìn về phía cửa, “Ngươi bình tĩnh một chút.” Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của nàng.
Bạch Chỉ lại dùng một chút xảo kính tránh thoát hắn, rồi đặt kiếm lên cổ hắn. Không khí trong chốc lát trở nên căng thẳng như dây cung sắp đứt.
“Ngươi muốn phản bội ta sao?” Bạch Chỉ ánh mắt lạnh lùng chất vấn. Nếu hắn định đầu quân cho Viên Yến Tử, nàng chỉ có thể ngay lập tức mang hắn đi. Nàng giờ đây vô cùng không tin tưởng hắn, thậm chí bắt đầu hoài nghi hắn muốn những thứ nàng đã chuẩn bị để dùng lên người nàng.
Mộ Dung Dục cảm thấy từ “phản bội” trong miệng nàng thật buồn cười. Hai người họ chẳng qua là bị buộc phải tạm thời đứng cùng chiến tuyến, nói gì đến phản bội? Có điều, hắn vẫn không biểu lộ suy nghĩ trong lòng, ôn tồn nói: “Bạch Chỉ cô nương, hẳn là cô biết đây là kế hoãn binh mà hai ta đã thương nghị từ trước.”
Bạch Chỉ không hề dao động: “Thật sao? Ngươi gọi nàng Yến nương, gọi ta Bạch Chỉ cô nương. Ai thân ai lạ vừa nhìn đã rõ, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.” Bạch Chỉ thoáng thấy trên mặt hắn có một vết phấn mờ nhạt không rõ lắm, thần sắc càng thêm lạnh lùng: “Các ngươi còn hôn môi ư?” Hai người đã thân mật đến thế, điều này càng khiến nàng không thể tin tưởng.
Mộ Dung Dục hiểu rằng với suy nghĩ của Bạch Chỉ, việc phân rõ phải trái là không thể nói thông. Giờ phút này nàng đã sinh nghi với hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông thanh đao đang đặt trên cổ hắn. Hắn do dự liếc môi nàng một cái.
“Sao không nói gì? Ngươi có phải chột dạ không?” Ánh mắt Bạch Chỉ trở nên lạnh lẽo hơn.
Cảm giác đau đớn truyền đến từ cổ, ánh mắt Mộ Dung Dục khẽ ngưng lại, rồi sau đó bật cười nhẹ: “Ta đâu có hôn môi nàng ta.” Nói xong liền ghé sát lại, dưới ánh mắt khó hiểu của Bạch Chỉ, hôn lên cánh môi nàng.