Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 19

Mộ Dung Dục biết Bạch Chỉ sẽ không lấy mạng hắn, nhưng hành động này vẫn có chút mạo hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là cổ đã có thể thấy máu.

Môi hắn dừng trên môi Bạch Chỉ không lâu cũng không ngắn, điều lo lắng đã không xảy ra.

Bạch Chỉ chỉ trừng mắt ngây người nhìn hắn, tựa hồ tò mò hắn đang làm gì.

Mộ Dung Dục rời môi nàng ra, Bạch Chỉ vẫn cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đã không còn sự thẹn thùng, tức giận hay bất kỳ cảm xúc nào khác.

Thanh kiếm đặt trên cổ hắn từ từ hạ xuống. “Ngươi vì sao đột nhiên hôn ta?” Nàng khẽ nhíu mày, rất khó hiểu với tình huống bất ngờ này, rõ ràng vừa rồi hai người còn đang đối chọi gay gắt. Với nụ hôn đó, nàng dù không ghét bỏ nhưng cũng không có cảm giác yêu thích, chỉ thấy môi hắn mềm mại và ấm áp, hơi thở hắn dễ chịu, đó cũng là một trong những lý do nàng không đẩy hắn ra.

“Ngươi chẳng phải cảm thấy ta gọi Viên trại chủ là Yến nương, gọi ngươi là Bạch Chỉ cô nương, liền cho rằng ta thân mật với nàng mà xa lạ với ngươi sao? Giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Mộ Dung Dục mỉm cười nói. Trên thực tế, hai người cũng không hẳn là hôn môi, chỉ có thể nói là môi hai người chạm vào nhau. Đối với đôi mắt thuần túy như trẻ sơ sinh kia, hắn không thể làm ra hành động thân mật hơn, điều đó sẽ khiến hắn có một cảm giác tội lỗi khó tả.

Bạch Chỉ ngẩn ra một thoáng, sau đó lặng lẽ thu kiếm vào vỏ, không kịp phản bác Mộ Dung Dục ngay lập tức. Nàng có chút bực bội, khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng hậu tri hậu giác giận dữ nói: “Ngươi thật sự thích tùy tiện hôn người khác như vậy sao? Nếu là như thế, ngươi vẫn không thể tin được, hôn môi đối phương chỉ là thủ đoạn để ngươi đạt được mục đích mà thôi.”

Mộ Dung Dục bị nàng nói nghẹn họng, sau đó bật cười vì tức. Nếu không phải đầu óc nàng quá ‘thông minh’, hắn đâu đến nỗi này. “Nếu ta đã không thể tin như thế, tùy ngươi vậy.” Trong lòng Mộ Dung Dục không khỏi hiện lên một cảm giác bất đắc dĩ của tú tài gặp phải binh lính, có lý cũng không thể nói rõ.

Bạch Chỉ thấy hắn không có lời nào phản bác mình, lại còn tỏ vẻ bất đắc dĩ, tâm trạng nàng tốt hơn, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Nói về kế hoạch tiếp theo của ngươi đi, có tin được hay không thì nghe xong rồi hãy nói.”

Trán Mộ Dung Dục giật giật, bỗng nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt này chính là phái tới để hành hạ hắn. Hắn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, lo lắng Bạch Chỉ ở lâu sẽ xảy ra chuyện, liền ngắn gọn, rõ ràng mà nói ra kế hoạch của mình.

Trong suốt quá trình ngắn ngủi đó, biến hóa biểu cảm của Bạch Chỉ có thể nói là xuất sắc. Chốc lát phấn khích, chốc lát nghi hoặc, chốc lát lại trở nên cảnh giác, từ đầu đến cuối không hề che giấu một mảy may cảm xúc nào.

Hoàn cảnh mà Mộ Dung Dục đang ở đã định đoạt rằng những người hắn gặp đều không hề đơn thuần. Hoặc vì danh lợi, hoặc vì bảo vệ bản thân không bị người khác bắt thóp sai lầm, họ che giấu tâm tư riêng, khoác lên mình chiếc mặt nạ giả dối. Giao thiệp với những người như vậy, Mộ Dung Dục tự nhiên cũng quen với việc ngụy trang. Ôn tồn lễ độ, chiêu hiền đãi sĩ, hậu đức tái vật… Ở kinh thành, hắn nghe được nhiều nhất chính là những lời tán dương như vậy. Có lẽ trên đời thực sự có người hoàn mỹ không tì vết, nhưng đó nhất định không phải là hắn.

Trước mặt Bạch Chỉ, hắn đã bộc lộ rất nhiều lần cảm xúc chân thật của mình. Từ lúc ban đầu còn giả vờ đối phó với nàng, đến sau này khi đã hiểu rõ con người nàng, hắn lười không còn giả bộ hiền lành nữa. Quá trình này tuy nhiều lần bị nàng chọc tức đến nổi trận lôi đình, nhưng hắn cũng đã lâu rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm, tự tại đến vậy.

Bạch Chỉ nghe xong kế hoạch tiếp theo của hắn, trầm mặc hồi lâu, rồi bỗng nhiên u uất liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi không gạt ta đó chứ?”

Mộ Dung Dục nói đến khô cả miệng, kết quả đổi lại vẫn là sự không tin tưởng của nàng, tức đến mức muốn gõ vào đầu nàng. Hắn nhịn xuống xúc động đó: “Ta lừa ngươi thì có ích lợi gì?”

Bạch Chỉ hừ nhẹ một tiếng: “Ta đâu có quên ngươi đã bày kế hãm hại ta vào bẫy rập như thế nào. Nếu không phải ta võ công cao cường, thân thể đã sớm bị đâm mấy cái lỗ máu, làm gì còn mệnh mà đứng ở đây?”

Lời Bạch Chỉ vừa thốt ra, không khí giữa hai người bỗng nhiên thay đổi, không còn sự nhẹ nhàng, bình thản như lúc trước. Hai người vốn là quan hệ đối địch, sự hòa hoãn chỉ là tạm thời. Chờ khi rời khỏi nơi này, lưỡi dao sắc bén trên tay hai người sẽ lại một lần nữa chỉa vào đối phương.

“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Dục nhàn nhạt liếc nàng một cái, ngữ khí lạnh lẽo hơn bất kỳ lúc nào trước đây.

Bạch Chỉ từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình màu đỏ, từ bên trong đổ ra một viên thuốc màu xanh lục, đưa cho hắn: “Ăn xong cái này, ta liền tin ngươi.”

Ánh mắt Mộ Dung Dục khẽ ngưng lại: “Đây là cái gì?”

“Ngươi không cần hỏi, dù sao cũng sẽ không lấy mạng ngươi. Ngươi yên tâm, công tử muốn ta bảo hộ an nguy của ngươi, ta nhất định sẽ không hại ngươi.” Bạch Chỉ thề thốt.

Mộ Dung Dục im lặng nhìn nàng một lát, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên, mặt không đổi sắc tiếp nhận viên thuốc nuốt xuống. Bạch Chỉ thấy hắn dứt khoát như vậy, gật đầu thập phần vừa lòng. Còn việc Mộ Dung Dục sẽ nghĩ gì về nàng, nàng lại không mấy để tâm, hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất.

Viên thuốc cho Mộ Dung Dục không có độc, đó là do Bạch Chỉ khi nhàm chán đã dùng thảo dược chế ra. Đối với cơ thể người không những không hại, có lẽ còn có thể cường thân kiện thể nữa là. Có điều, chuyện này cứ chờ khi mang hắn về chỗ công tử rồi nói cũng không muộn. Nàng hiện tại cần hắn ngoan ngoãn nghe lời.

Khi Bạch Chỉ rời khỏi trại, nàng lơ đễnh suýt nữa bị phát hiện. May mắn nàng phản ứng nhanh, ẩn mình trên một cây ăn quả cành lá sum suê, nếu không thì hỏng việc rồi. Nhóm đạo phỉ này do một nữ tử cầm đầu, mỗi người đều được huấn luyện bài bản, khó đối phó hơn những kẻ ăn bám trong quan phủ nhiều. Nghe nói các nàng còn làm không ít chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo, một số dân thường dưới chân núi khi nhắc đến các nàng đều không tiếc lời khen ngợi.

Nếu không phải do mấy người đó đã bắt người của bên nàng, Bạch Chỉ cũng chẳng muốn đối đầu với mấy người bọn họ. Có thể đoạt lại Mộ Dung Dục mà không đổ một giọt máu nào thì đương nhiên là tốt nhất, chỉ mong kế hoạch của Mộ Dung Dục có thể thuận lợi thực thi.

Ngày hôm sau, trại giăng đèn kết hoa khắp nơi, người ra kẻ vào, vô cùng náo nhiệt. Bạch Chỉ đã nhiều ngày liền ẩn mình trong bóng tối, gần như đã thăm dò toàn bộ kết cấu và tình hình phòng thủ của trại, mặt của người bên trong cũng gần như đã nhận rõ. Hôm nay nàng thấy không ít gương mặt lạ, hẳn là những người đến tham dự hôn lễ. Xem ra Viên Yến Tử rất coi trọng Mộ Dung Dục.

Bạch Chỉ nấp trên cây, trong miệng ngậm một cọng cỏ dại, ánh mắt đờ đẫn nhìn những người qua lại, tấm tắc hai tiếng, tự lẩm bẩm: “Cũng chẳng biết tên Mộ Dung Dục kia có gì tốt, tính tình không tốt lại dễ giận, âm hiểm xảo trá, bụng dạ hẹp hòi, sợ công tử đoạt ngôi trữ quân của hắn mà còn giết đến An Dương…”.

Nếu Mộ Dung Dục mà nghe được những lời này, e rằng lại sẽ bị nàng chọc tức đến nổi trận lôi đình.

Ban ngày đông người, Bạch Chỉ lo lắng bị phát hiện, đến tận đêm khuya mới tìm đến Mộ Dung Dục.

Mộ Dung Dục đang ngồi trên ghế, thần sắc chuyên chú cầm bút lông viết gì đó trên giấy, dường như không hề hay biết nàng đã đến.

Cho đến khi Bạch Chỉ đứng ngay trước mặt, không thể lờ đi được nữa, Mộ Dung Dục mới hơi ngước mắt lạnh lùng bố thí cho nàng một cái nhìn. “Người đông mắt tạp, trước hôn lễ ngươi không cần xuất hiện nữa.” Lời cần nói đã nói, Mộ Dung Dục và nàng đã không còn gì để nói, nhìn thấy mặt nàng là hắn thấy phiền rồi.

Bạch Chỉ luôn cảm thấy hắn như đang giận dỗi mình, có phải vì nàng đã ép hắn uống thuốc không? Nàng bĩu môi không đáp lời, tùy ý lật vài bộ lễ phục đỏ thẫm trên bàn, rồi lại cầm quả táo đỏ trên bàn lên ăn. “Tân lang quan, chúc ngươi sớm sinh quý tử.” Bạch Chỉ nhón một quả táo đỏ lắc lư trước mắt hắn.

Ngòi bút của Mộ Dung Dục khựng lại, hắn bất đắc dĩ thở dài, buông bút xuống, cố gắng duy trì vẻ ngoài ôn tồn lễ độ. “Hóa ra ngươi cũng biết ngụ ý của quả táo này sao?” Khóe môi hắn khẽ nhếch, mang theo ý cười trào phúng.

Bạch Chỉ trừng mắt nhìn hắn không vui. “Sao ta lại không biết chứ? Coi thường ai đó?” Nàng ít nhiều cũng từng chứng kiến hôn lễ của công tử và thiếu phu nhân rồi đó.

Mộ Dung Dục biết cách khơi dậy sự bất mãn của Bạch Chỉ. Rõ ràng biết không nên hành động trẻ con, nhưng hắn lại không nhịn được cười lạnh tiếp tục trào phúng nàng: “Ngươi biết tình yêu là gì sao, biết nam nhân nữ nhân sinh hài tử như thế nào sao? Đúng là đứa trẻ miệng còn hôi sữa.”

Đứa trẻ miệng còn hôi sữa? Nàng sống ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên có người nói nàng là “đứa trẻ miệng còn hôi sữa”.

Đứa trẻ thì nàng hiểu, nhưng miệng còn hôi sữa là ý gì?

Bạch Chỉ không hiểu, nhưng bản năng cảm thấy đây nhất định là một câu cực kỳ sỉ nhục người khác, nàng giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, thế nhưng lại chẳng nghĩ ra được lời nào để phản bác hắn, cứng họng một lúc, cuối cùng nàng cắn răng nói: “Ta đương nhiên là hiểu, ngươi mới không hiểu, ngươi cái gì cũng đều không hiểu!”

Bạch Chỉ tức giận đến cực điểm, rõ ràng tranh lý cãi lẽ không lại hắn, lại còn phải cố đè thấp giọng để người bên ngoài không nghe thấy, ngay cả giọng nói của nàng lúc này cũng chẳng còn chút uy lực nào, nhẹ như đang kề tai hắn thì thầm, lời thì thầm ấy khiến nàng càng thêm tức tối, vành mắt cũng vì giận quá mà đỏ lên.

Đôi mắt Bạch Chỉ ngày thường nhìn người luôn đờ đẫn như một pho tượng đất không mang theo cảm xúc, chỉ khi thật sự sinh ra cảm xúc, toàn thân nàng mới trở nên sinh động có sức sống. Giờ phút này, đôi mắt ấy lại rực sáng kinh người, hai má ửng đỏ vì tức giận, điều đó lại càng khơi dậy trong lòng Mộ Dung Dục một tia tà ý sâu xa, hắn lạnh lùng cười nói: “Ngươi hiểu? Ngươi ngay cả hôn môi là chuyện thế nào cũng không rõ……”

Lời của Mộ Dung Dục còn chưa dứt, gương mặt đã bị một đôi tay bất ngờ giữ chặt, còn chưa kịp phản ứng, hai cánh môi mềm mại kia đã bất ngờ áp lên.

Hắn vốn chỉ định châm chọc nàng, nào ngờ nàng lại dùng hành động để phản bác. Mãi đến khi Bạch Chỉ buông hắn ra, vẻ mặt khiêu khích mà mỉm cười nhìn hắn, hắn mới lấy lại tinh thần, hai tai bất giác nóng lên, vô thức lui về sau hai bước, hơi thở có phần dồn dập, cũng không rõ là do tức giận hay do nàng khiến hắn nghẹn lời.

Hắn cúi người xuống, đưa tay chống trán, cố nhịn nhưng vẫn cảm thấy một hơi nghẹn nơi ngực, hít thở không thông, quay đầu lại bực bội thấp giọng quát: “Ngươi… ngươi rốt cuộc có phải là nữ nhân hay không hả?”

Bạch Chỉ thấy hắn đưa tay xoa xoa môi, trên mặt ẩn hiện sắc hồng, tựa hồ mang theo vài phần thẹn quá hóa giận, nụ cười nơi khóe môi nàng càng không nhịn được mà đậm thêm. Nàng rất thích nhìn bộ dáng hắn bị mình làm cho tức mà không có cách gì phản bác, “Ta là nữ nhân, chỉ là không biết ngươi có phải là nam nhân hay không á.”

Mộ Dung Dục tức đến mức hai bên thái dương cũng bắt đầu nhức, hắn đưa tay day day, cố gắng tự nhủ với bản thân rằng không đáng vì nàng mà tức giận, đem những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cưỡng ép đè xuống, sau đó nở một nụ cười giả tạo đến cực điểm: “Bạch Chỉ cô nương, canh giờ không còn sớm, ngươi nên rời đi thôi.”

Đi thì đi, ở đây đấu võ mồm với hắn cũng không thể thống khoái, lại còn phải đề phòng người bên ngoài phát hiện ra nàng. “Mới đó đã đuổi người, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi.” Nàng lẩm bẩm một tiếng, nói rồi đưa tay cầm lấy quả táo nhét vào trong ngực, thấy chưa đủ, lại quay sang cầm thêm đậu phộng.

Mộ Dung Dục nhìn nàng, vừa buồn cười lại vừa tức, đúng lúc nàng chuẩn bị rời đi thì mở miệng gọi lại: “Đợi đã.”

“Làm cái gì?” Bạch Chỉ quay đầu trừng mắt nhìn hắn, chẳng lẽ người này lại keo kiệt đến mức ngay cả quả táo với đậu phộng cũng không cho nàng mang theo?

Mộ Dung Dục nhìn thấu tâm tư của nàng, cũng lười để tâm, xoay người đi đến trước tủ gỗ chạm khắc hoa văn. Bạch Chỉ cũng không biết hắn đang tìm gì, kiên nhẫn chờ một lát, thấy hắn cầm một túi vải thêu hoa sen nhỏ bước đến trước mặt nàng, “Dùng cái này đựng đi.” Mộ Dung Dục cũng chẳng phải vì săn sóc nàng, chỉ là lo nếu nàng cầm tay không tiện, lỡ rơi ra một hai hạt, e rằng còn chuốc thêm phiền phức.

Tính tình Bạch Chỉ đến nhanh đi cũng nhanh, vừa thấy túi vải kia, mặt mày lập tức rạng rỡ nụ cười, nỗi bất mãn với hắn phút chốc đã quăng ra sau đầu, dường như chẳng còn nhớ gì nữa. Nàng đem đậu phộng trong tay cùng quả táo trong ngực bỏ vào túi, cho hết mới đầy được một nửa, nàng có chút do dự.

Mộ Dung Dục không nói lời nào, lặng lẽ quay vào trong lấy thêm một ít quả khô khác, nụ cười trên mặt Bạch Chỉ càng thêm rạng rỡ, khóe môi dường như sắp cong lên tận trời, nàng ghé lại gần: “Cho thêm chút nữa đi, thêm chút nữa thôi.”

Mộ Dung Dục tức đến nỗi lườm nàng một cái, đem túi vải nhét đầy đến không còn một khe hở, rồi mới siết chặt dây rút lại, đưa cho nàng. Bạch Chỉ hớn hở nhận lấy, ánh mắt nhìn hắn cũng dịu dàng đi không ít.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nàng, tâm tình bực bội trong lòng Mộ Dung Dục cũng thoáng dịu đi. Dù sao đi nữa, trước khi rời khỏi trại này, cả hai vẫn nên giữ được mối giao hảo yên ổn mới là ổn thỏa, hắn nghĩ như vậy, lại chưa từng đào sâu suy xét đến nguyên nhân thật sự khiến tâm tình hắn đổi khác.

Bình Luận (0)
Comment