Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 20

Viên Yến Tử đối với cái gọi là hôn lễ thế tục không hề hứng thú, chỉ cảm thấy phiền hà rắc rối. Nếu không phải Mộ Dung Dục yêu cầu, nàng chỉ muốn ôm lấy hắn lăn một vòng trên giường là xem như đã thành phu thê. Để Mộ Dung Dục vui lòng, nàng vẫn đáp ứng mọi yêu cầu. Hắn muốn hôn lễ cử hành lúc hoàng hôn thì hoàng hôn cử hành, muốn làm thật náo nhiệt thì liền làm thật náo nhiệt, ai bảo hắn có một gương mặt ai nhìn cũng yêu chứ? May là hắn không đòi hỏi thập lí hồng trang, cũng chẳng muốn sao trời trăng sáng làm của hồi môn, bằng không nàng đã đau đầu rồi.

Nghĩ đến dáng vẻ hắn khi nãy, khoác lên mình lễ phục đỏ thẫm, vai rộng eo thon, anh tuấn tiêu sái, Viên Yến Tử đắc ý, tim lại ngứa ran khó nhịn. Nàng ta một bên ý cười rạng rỡ hàn huyên cùng khách nhân, một bên mong mỏi hoàng hôn mau chóng buông xuống trên đỉnh núi.

So với sự náo nhiệt hỉ nhạc ở sảnh ngoài, tân phòng giờ phút này có vẻ cô quạnh lạ thường. Dù vẫn còn người canh gác bên ngoài cho Mộ Dung Dục, nhưng tinh thần của hai tên lính gác đã lơi lỏng đi nhiều, không còn cảnh giác như lúc đầu.

“Trại chủ các nàng đều ở sảnh ngoài vui vẻ, chỉ có chúng ta khổ sở canh giữ ở đây, đến một chén rượu cũng chưa được uống.”

“Đừng than thở nữa, canh xong đêm nay là chúng ta được thảnh thơi rồi.”

“Lúc nãy khi trại chủ đến, ta thấy ánh mắt của tân lang quan gần như muốn dính chặt vào người trại chủ rồi, chúng ta còn có cần phải canh gác nữa à?”

“Đây không phải là để đề phòng lỡ như sao.”

“Đề phòng cái gì lỡ như chứ, tân lang không phải tự mình muốn ở lại sao.”

“Đề phòng có kẻ đến cướp hắn đi chứ.”

“Tân lang không muốn đi, còn ai có thể cướp hắn đi được nữa? Hơn nữa, thủ vệ trại của chúng ta là đồ bỏ sao? Kể cả một con chim còn chưa chắc đã bay ra ngoài được…”

“Thôi được rồi được rồi, nói nhiều thế làm gì, chẳng phải ngươi muốn uống một ngụm rượu sao? Ngươi xem… Đây là cái gì?”

“Ta bảo sao trong lòng ngực ngươi cứ phình phình, hóa ra là giấu cái này, ha ha ha…”

Mộ Dung Dục cảm thấy lá gan Bạch Chỉ thật sự quá lớn, trời còn chưa tối hẳn, người qua lại đông đúc như vậy mà nàng cũng dám lẻn vào, phải chăng tự phụ võ công cao cường? Thái dương hắn ẩn ẩn nhức nhối, có chút lo lắng kế hoạch của mình bị sự thô ý của nàng phá hỏng trong chốc lát.

“Ngươi không thể đến muộn hơn một chút sao?” Mộ Dung Dục hơi muốn vỗ trán, nhưng tay đưa đến thái dương thì lại đột ngột dừng lại, chỉ vì Bạch Chỉ bỗng nhiên tiến đến trước mặt hắn, ánh mắt tò mò đánh giá tới lui, cứ như nhìn thấy món đồ gì mới mẻ thú vị.

“Hai người bên ngoài vẫn luôn cằn nhằn không ngừng, còn uống rượu nữa, sẽ không chú ý đến trong phòng đâu. Huống hồ ta đến nhiều lần như vậy rồi, sớm đã ngựa quen đường cũ rồi.” Bạch Chỉ cười hì hì nói, nói xong nàng bỗng nhiên có chút đắc ý, nàng thế mà lại biết dùng từ “ngựa quen đường cũ” này.

Mộ Dung Dục buông tay, ánh mắt lạnh lẽo đối diện với nàng.

“Hôm nay ngươi dù sao cũng là tân lang quan, đừng có cái vẻ mặt cau có như thế, cười một cái đi, vui vẻ một chút mà.” Bạch Chỉ lúc này tâm trạng tốt, cũng chẳng muốn đấu võ mồm với hắn, còn không tiếc lời khen: “Ngươi mặc đồ đỏ trông cũng khá đẹp đó.”

Bạch Chỉ thực sự cảm thấy như vậy, nhưng cái đẹp nàng thấy khác với cái đẹp Viên Yến Tử cảm nhận. Nàng nhìn Mộ Dung Dục như nhìn cỏ cây hoa lá, càng rực rỡ càng đẹp. Hắn khoác lên mình bộ y phục diễm lệ này, tựa như đóa đỗ quyên nở rộ khắp núi đồi mà nàng vẫn thường thấy, nhìn vào khiến lòng người thoải mái.

Mộ Dung Dục không thích nghe những lời khen như vậy, nghe cứ như một lời châm chọc. Mấy ngày nay hắn lợi dụng dung mạo của mình để chu toàn với Viên Yến Tử, trong lòng hơi chút căm ghét những từ ngữ như “đẹp” này, chỉ là lười tranh cãi với nàng. Hắn xoay người đi đến ghế giữa ngồi xuống, đề bút viết chữ. Mấy ngày nay bị nhốt trong phòng, không có việc gì làm, hắn mượn cớ luyện chữ để xin Viên Yến Tử giấy bút mực.

Khi tâm tình hắn bực bội, viết chữ có thể giúp hắn khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên. Không biết có phải vì ở cùng Bạch Chỉ lâu rồi, bị nàng ảnh hưởng mà đôi khi hắn lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

Bạch Chỉ bị hắn lạnh nhạt, tâm trạng bỗng nhiên chùng xuống, nhưng cảm xúc đó chỉ duy trì một lát rồi biến mất không còn dấu vết. Nàng đi đến đối diện hắn ngồi xuống, hai tay chống cằm chăm chú nhìn hắn.

Bạch Chỉ nhìn hắn chuyên chú đến mức không coi ai ra gì, trong lòng có vài phần không dễ chịu, “Nếu để người ta biết Thái tử điện hạ thiếu chút nữa làm áp trại phu quân, hơn nữa lại còn là tự mình dâng tới cửa, ngươi nói người khác sẽ nghĩ thế nào đây.” Bạch Chỉ như thường lệ cố ý chọc tức hắn.

Nhưng mà, người nói vô tình, người nghe hữu ý. Điều Mộ Dung Dục không muốn ai biết nhất chính là đoạn thời gian khuất nhục này của hắn. Ngay từ đầu, hắn đã tính toán nếu trở lại kinh thành, nhất định phải diệt trừ những kẻ tham gia vào chuyện này, mà Bạch Chỉ chính là một trong số đó. Nàng đã từng thấy hắn trong bộ dạng chật vật, thê thảm nhất, cũng đã sỉ nhục hắn nhiều nhất. Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lẽo chợt lóe qua, chỉ còn lại nụ cười ôn hòa, ấm áp, “Ngươi cảm thấy người khác sẽ nghĩ như thế nào?” Hắn dừng bút, dò hỏi.

Bạch Chỉ đương nhiên không hiểu những suy nghĩ sâu xa, quanh co trong lòng kẻ tâm cơ như Mộ Dung Dục, cũng không hiểu rằng mình vô tình đã chọc giận hắn. Thấy hắn cười, nàng cũng cười theo, “Bọn họ nhất định sẽ chê cười ngươi.”

“Đúng vậy.” Mộ Dung Dục ngữ khí sâu kín, ánh mắt ý vị sâu xa liếc nhìn nàng một cái, “Tựa như ngươi vậy.”

Bạch Chỉ ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên có chút rờn rợn, “Ta đâu có chê cười ngươi.” Nàng ngừng lại một chút, đột nhiên có chút không chắc chắn, hình như nàng đúng là đang chê cười hắn… Nàng ngượng ngùng sờ sờ gò má, rồi lại lặng lẽ nhìn hắn một hồi lâu, “Ngươi giận hả?”

“Không có.” Mộ Dung Dục đáp lời dứt khoát, nụ cười vẫn ấm áp như cũ.

Bạch Chỉ lần này không cười, cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo phản ứng thường ngày của hắn, lẽ ra lúc này hắn phải nổi nóng với nàng, nhưng hắn lại vẫn cười với nàng hiền hòa đến vậy. Nàng luôn cảm thấy hắn lại đang mưu tính điều gì để đối phó nàng.

Nàng ngậm miệng lại, quyết định tạm thời không chọc hắn nữa.

*

Màn đêm buông xuống, không đợi Mộ Dung Dục nhắc nhở, Bạch Chỉ đã rất tự giác trốn xuống gầm giường. Bên ngoài pháo hoa cùng pháo trúc nổ vang, nghe thật sự náo nhiệt. Bạch Chỉ có chút hâm mộ những người đang uống rượu ngắm pháo hoa bên ngoài, còn mình thì chỉ có thể trốn dưới gầm giường dơ bẩn gặm quả táo khô khan.

Mộ Dung Dục ngồi ở mép giường, nghe tiếng sột soạt truyền đến từ phía dưới, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vừa thấy buồn cười vừa tức giận, đến lúc nào rồi mà nàng còn cố ăn nữa. Dù không nói nên lời, nhưng tâm tình bực bội nặng nề của hắn chợt nhẹ nhõm đi không ít nhờ chút bất ngờ này.

Tiếng bước chân cùng tiếng hoan thanh tiếu ngữ vang lên, là Viên Yến Tử đang bị một đám người vây quanh đi tới. Bạch Chỉ lập tức ngừng ăn, nín thở chờ đợi.

Viên Yến Tử đã uống không ít rượu, sắc mặt ửng hồng, x**n t*nh phơi phới. Phía sau nàng là một nhóm phụ nữ có cử chỉ hào sảng, ai nấy bước chân phù phiếm, ngả ngả nghiêng nghiêng, trông cũng đã ngấm kha khá men say. Tới cửa phòng, họ cứ thế túm chặt lấy khung cửa, nhất quyết không chịu rời đi, đòi vào xem tân lang quan.

Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, Viên Yến Tử sớm đã không kiềm được mà muốn cùng Mộ Dung Dục sung sướng một phen, nào chịu để bọn họ vào. Nàng ta ra hiệu cho hai tên lính gác, hai người đó lập tức chặn đường bọn họ. Viên Yến Tử cười lấy lòng: “Thật sự xin lỗi, tân lang quan da mặt mỏng ngại gặp người, đợi ngày mai ta nhất định sẽ dẫn hắn ra cho các ngươi xem.”

“Chúng ta chỉ xem một cái thôi, xem một cái là được rồi.”

“Một đại nam nhân có gì mà phải thẹn thùng chứ, Viên trại chủ sợ chúng ta để mắt tới hắn mà cướp đi à?”

“Chắc chắn là vậy rồi! Hôm nay ta nghe nói, tân lang quan này sinh ra tuấn tú vô cùng, không chỉ thế gian hiếm có, mà trên trời cũng khó tìm!”

Những người này đã uống rượu say, đầu óc mơ hồ, đâu phải dễ dàng mà tống cổ đi được.

Bạch Chỉ nghe động tĩnh bên ngoài, thầm bật cười. Ba chân cóc khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì chỗ nào cũng có, nàng thấy Mộ Dung Dục có khác gì đàn ông khác đâu mà lại “thế gian hiếm có, trên trời khó tìm” như vậy.

Viên Yến Tử tốn một hồi công phu mới đuổi được đám người la hét đòi phá động phòng đi. Nàng ta đóng chặt cửa phòng lại, sợ có kẻ khác đến quấy rầy nên còn cài chốt.

Mộ Dung Dục đứng dậy đi đến bên bàn, cầm lấy bầu rượu, rót hai ly.

Viên Yến Tử bước tới bên hắn, nắm lấy tay hắn, cười duyên dáng nói: “Để chàng chờ lâu rồi.” Nàng ta uống mấy chén nên có chút say, dung nhan kiều diễm dưới ánh nhìn của người trước mắt càng rực rỡ như ngọc, luồng nhiệt ý trong lòng nàng trong khoảnh khắc lan tỏa khắp toàn thân.

Viên Yến Tử cũng mặc một thân đồ đỏ tươi tắn, nhưng trên người và đầu không có phụ kiện rườm rà, trông có vẻ gọn gàng, nhanh nhẹn. Nếu bỏ qua vẻ phù phiếm không thể che giấu trong ánh mắt thì nàng ta thì đúng là một nữ tử xinh đẹp.

“Không sao.” Mộ Dung Dục bất động thanh sắc rút tay về, cầm một chén rượu đưa cho nàng, ôn nhu nói: “Đến lúc uống rượu hợp cẩn rồi.”

Viên Yến Tử có chút say, lo lắng hỏng việc. Nàng nhận lấy chén rượu rồi lại đặt xuống, cười nói: “Ly rượu hợp cẩn này uống hay không đâu có sao, thời gian không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm thôi.” Nói rồi, nàng ta kéo ống tay áo Mộ Dung Dục đi về phía giường.

Trốn dưới gầm giường, Bạch Chỉ nghe Viên Yến Tử nói mà có chút sốt ruột. Nàng ta nếu không uống ly rượu kia thì phải làm sao bây giờ? Nàng xông ra đánh ngất Viên Yến Tử sao? Nhưng nếu kinh động những người khác thì phải làm sao?

“Yến nương, uống rượu hợp cẩn này, chúng ta mới thực sự là phu thê.” So với sự sốt ruột của Bạch Chỉ, Mộ Dung Dục vẫn bình tĩnh thoải mái.

Viên Yến Tử cười hì hì nói: “Lên giường rồi chúng ta chính là phu thê.”

Bạch Chỉ nghe mà lòng nóng như lửa đốt, xem ra vẫn là phải đánh ngất nàng ta thôi.

“Yến nương sao lại sốt ruột như vậy? Đây là phần cuối cùng của hôn lễ, nếu bỏ qua e rằng sẽ không may mắn, ta cũng không muốn sau này vợ chồng chúng ta ly tâm.” Mộ Dung Dục mỉm cười nói.

Bạch Chỉ nghe ra từ giọng điệu của Mộ Dung Dục rằng hắn vô cùng bình tĩnh tự nhiên.

Dù nàng cũng chẳng hứng thú gì chuyện thành thân, nhưng người đời chẳng vẫn nói thành thân là đại sự trong đời sao? Hắn thế mà lại có thể lợi dụng cả chuyện bái đường thành thân, lòng dạ thật sự sâu không lường được. Nàng rất bội phục Viên Yến Tử, đáng tiếc nàng ta bị sắc đẹp mê hoặc, dễ dàng tin lời Mộ Dung Dục – kẻ phụ bạc này.

“Được được được, uống thì uống.” Viên Yến Tử bị hắn nói đến nỗi lòng hoa nở rộ, cùng hắn quay lại bên bàn, ánh mắt khẽ lóe lên khi nàng bưng ly rượu bên cạnh hắn.

Mộ Dung Dục nắm tay nàng ta ngăn lại, rồi cười nói: “Yến nương, ly này là của ta.”

Viên Yến Tử giật giật đầu ngón tay, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhướng mày: “Rượu cũng còn phân ra của chàng của thiếp sao?” Tuy nói vậy, nàng ta vẫn rút tay về.

“Nàng có chút say, uống ít một chút thôi.” Mộ Dung Dục giải thích.

Viên Yến Tử lúc này mới để ý thấy ly của hắn khá đầy, còn ly của nàng chỉ đổ nửa, không khỏi cảm kích hắn hiểu ý mình. Nàng chần chừ nhìn ly rượu đầy đó một cái, rồi sau đó cười thu hồi ánh mắt, bưng ly rượu bên cạnh mình lên, cùng hắn vai kề vai uống cạn ly rượu kia.

Đặt chén rượu xuống, đầu Viên Yến Tử có chút choáng váng, tay bất giác căng chặt cạnh bàn. Ly rượu này rất mạnh, dù chỉ nửa ly nhưng lại nặng đô hơn mấy ly trước đó. Nàng ta không biết kẻ nào không có mắt lại mang rượu mạnh đến đây.

“Yến nương say rồi sao?”

Bên tai truyền đến giọng quan tâm của Mộ Dung Dục. Viên Yến Tử lấy lại bình tĩnh, ghé sát vào khoác tay hắn, “Không có say, uống rượu xong rồi, chúng ta đi ngủ đi.” Nàng ta đã nhịn nhiều ngày rồi, tối nay tuyệt đối không thể để phí hoài, dù có say đến bất tỉnh nhân sự cũng được.

Ánh mắt Mộ Dung Dục trầm xuống, khẽ liếc về phía Bạch Chỉ đang trốn. Nàng chẳng phải nói mê dược này cực mạnh, uống vào là đổ gục ngay, sét đánh cũng không tỉnh sao? Vì sao Viên Yến Tử nhìn lại phấn chấn đến vậy?

Hai người đã đi tới bên giường, Viên Yến Tử không đợi Mộ Dung Dục mở lời, liền vội vàng đẩy hắn ngã xuống giường, tay vươn ra kéo quần áo của hắn.

Thái dương Mộ Dung Dục giật giật, đau nhói, “Yến nương, khoan đã.” Hắn cắn răng mỉm cười, trong lòng lại oán trách Bạch Chỉ.

“Khoan cái gì mà khoan, chậm nữa thì trời sáng mất.” Viên Yến Tử chu đôi môi đỏ mọng, đang định ghé sát vào hôn hắn, bỗng nhiên một trận choáng váng mãnh liệt ập tới. Nàng lắc lắc đầu, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đã hôn mê bất tỉnh.

Mộ Dung Dục thầm thở phào nhẹ nhõm, đẩy Viên Yến Tử ra, đứng dậy chỉnh sửa lại y phục xộc xệch, lạnh lùng nói: “Có thể ra ngoài rồi.”

Bạch Chỉ nhanh chóng từ gầm giường bò ra, đầu tiên là nhìn Viên Yến Tử đang nằm bất tỉnh trên giường, rồi sau đó mới là Mộ Dung Dục. Mặt hắn hình như có chút đen lại, nhưng Bạch Chỉ mặc kệ hắn, “Đừng động quần áo của ngươi, lát nữa có loạn thì vẫn sẽ loạn thôi, mau hành động đi.”

Khóe môi Mộ Dung Dục khẽ run rẩy, u ám liếc nhìn nàng một cái, rồi như không có chuyện gì mà đứng dậy, thầm thề về sau sẽ không bao giờ làm loại chuyện hoang đường này nữa. Cũng không biết có phải do ly rượu lúc nãy quá mạnh không, tim hắn đập nhanh hơn, trong cơ thể tựa hồ có một ngọn lửa đang dần bùng lên.

Hai người vừa định đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng r*n r* yếu ớt. Bạch Chỉ và Mộ Dung Dục chợt thấy không ổn, vừa quay đầu lại đã thấy Viên Yến Tử mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn về phía bọn họ.

“Các ngươi……” Trong mắt Viên Yến Tử lộ ra vẻ kinh ngạc, chờ đến khi phản ứng lại, ánh mắt nàng chợt sắc lạnh, định cao giọng hô to.

Bạch Chỉ phản ứng nhanh chóng, một bước dài tiến lên trực tiếp một chưởng đánh ngất nàng ta.

Bạch Chỉ đắc ý liếc nhìn Mộ Dung Dục, hừ một tiếng: “Sớm biết tốn công sức lớn như vậy, chi bằng ngay từ đầu cứ để ta đánh ngất nàng ta là được rồi.”

Mộ Dung Dục không muốn thừa nhận nàng nói đúng, liền chỉ mỉm cười. Hắn đi tới cửa, ra hiệu cho Bạch Chỉ. Bạch Chỉ lập tức hiểu ý mà né người sang một bên.

Mộ Dung Dục mở cửa gọi hai tên lính gác.

“Công tử có chuyện gì?”

Hai người đã có chút buồn ngủ, trong mắt không còn vẻ cảnh giác.

“Trại chủ của các ngươi uống say, nôn ra khắp người, các ngươi vào trong thay cho nàng một bộ xiêm y sạch sẽ đi.”

Hai người lính gác liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chút bất mãn với thái độ thờ ơ của Mộ Dung Dục, nhưng cũng không dám nói gì. Ai bảo hiện giờ hắn lại được trại chủ yêu thích đến vậy.

Hai người vừa bước vào trong phòng đã bị Bạch Chỉ đột ngột xuất hiện từ phía sau, mỗi người một chưởng chụp cho hôn mê.

Mộ Dung Dục nhìn hai người ngã vật xuống đất, cổ họng ẩn ẩn đau. May mà người bị đánh không phải hắn, sức lực khủng khiếp của Bạch Chỉ hắn đã sớm cảm nhận được rồi.

Năng lực của Bạch Chỉ tuyệt đối không thua kém Hồng Liễu Lục Phù. Nếu nàng có thể vì hắn mà cống hiến, hắn sẽ có thêm một tướng tài đắc lực. Có điều, kể từ khi hiểu rõ tính khí của Bạch Chỉ, hắn đã không còn ý nghĩ này nữa.

Vì Viên Yến Tử đại hôn, gần như tất cả mọi người trong trại đều đã uống rượu. Có kẻ say mèm ngủ li bì, có kẻ vẫn đang cùng những người khác uống rượu vui chơi. Lực lượng phòng vệ nhất thời lơi lỏng đi rất nhiều, Bạch Chỉ cũng đã nắm rõ bố cục của trại. Bởi vậy, hai người chạy trốn không tốn nhiều thời gian. Trên đường, họ chỉ đánh ngất vài tên lính trực đêm đang say khướt, đối với Bạch Chỉ mà nói, điều này chẳng tốn mấy sức lực.

Chuyến này không lấy đi một mạng người nào, Bạch Chỉ có chút bội phục mưu kế của Mộ Dung Dục. Nếu đổi lại là nàng, nhất định phải mở một đường máu mà đi. Bạch Chỉ tuy xuất thân là sát thủ, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn giết người. Dù sao, con người đến thế gian một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì.

Ra khỏi trại, Bạch Chỉ dẫn Mộ Dung Dục đi về phía sơn động nơi mình tạm trú. Lúc này trăng đã lên cao, ánh sáng ảm đạm, chỉ ẩn hiện soi rõ đường núi. Đường núi dốc đứng khó đi, muốn xuống núi quả thực không dễ dàng.

“Này, ngươi với Viên trại chủ đã uống rượu hợp cẩn, hẳn là xem như phu thê rồi chứ. Ngươi làm vậy có tính là bội tình bạc nghĩa không?” Bạch Chỉ là người lảm nhảm, thoát khỏi nguy hiểm xong, nàng thấy hơi nhàm chán, lại thấy Mộ Dung Dục trước sau trầm mặc không nói, liền không kìm được dùng lời lẽ trêu chọc hắn.

Mộ Dung Dục cau mày kiếm, ánh mắt u trầm liếc nhìn. Thân thể hắn có chút không thoải mái, cũng không muốn để ý tới nàng.

Bạch Chỉ không nhận được lời đáp lại, hết sức không vui, hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy chính là bội tình bạc nghĩa.”

Mộ Dung Dục trong lòng bực bội không thôi, biết không đáp lại thì nàng quyết không chịu buông tha. Vì thế, hắn cười lạnh một tiếng: “Không có tam thư lục lễ, việc tối nay cùng lắm chỉ là trò đùa một hồi, không tính là gì.”

Bạch Chỉ không quan tâm hắn đáp lại cái gì, chỉ cần có đáp lại là được. Nàng cười hì hì vỗ vỗ vai hắn: “Lời ngươi vừa nói nghe như lời của tên chuyên đi phụ lòng vậy?”

Thân thể Mộ Dung Dục khẽ cứng đờ. Không biết vì sao, hắn cảm thấy thân thể mình tối nay đặc biệt mẫn cảm. Bạch Chỉ chỉ chạm vào hắn một cái, hắn liền có một cảm giác kỳ lạ khó tả. Điều này khiến hắn lập tức biến sắc, “Đừng chạm vào ta.” Hắn đẩy tay nàng ra, lạnh lùng nói.

Bạch Chỉ đột nhiên bị hắn đẩy ra, không kịp đề phòng, lảo đảo một phen mới đứng vững, sau khi ổn định lại thân hình, tâm tình nàng lập tức trở nên có chút phức tạp. Thầm nghĩ Viên Yến Tử chạm vào hắn thì hắn liền cười tươi đón tiếp, còn nàng chẳng qua chỉ vỗ vỗ một cái, lại bị đối xử như vậy, đúng thật là người so với người tức đến chết.

Không cam lòng, nàng tiến lên nhéo lấy cánh tay hắn, “Ta cứ chạm vào ngươi đấy, thì làm sao? Có bản lĩnh thì đánh ta đi.” Nàng giống như đang phát tiết, cố ý cọ sát trên người hắn.

Mộ Dung Dục đẩy vài lần mà không đẩy ra nổi, chỉ cảm thấy đau đầu, bất ngờ ôm lấy eo nàng kéo cả người vào lòng. Có lẽ bị hành động bất thình lình của hắn làm cho sửng sốt, Bạch Chỉ cũng lập tức ngưng lại động tác.

Mộ Dung Dục cũng cảm thấy có chút không ổn, b* ng*c m*m m** không giống với thân thể nam nhân, mùi hương nữ tử gần sát bên người khiến một luồng khô nóng khó hiểu bỗng dâng lên trong cơ thể hắn. Hắn càng lúc càng cảm thấy chính mình có chút không thích hợp — trước kia hắn chưa từng xem người trong lòng mình là một nữ nhân, tự nhiên cũng không sinh ra tâm tư khác, nhưng giờ phút này…

Bạch Chỉ lại cho rằng Mộ Dung Dục là đang dỗ dành nàng, nên cũng yên tĩnh trở lại, chỉ là qua một lúc, nàng càng lúc càng cảm thấy tư thế hiện tại của hai người thực sự quá kỳ lạ, trong lòng bắt đầu thấy ngượng ngùng. Nếu không phải do nàng cố tình chạm vào hắn mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ, e rằng nàng đã sớm một cước đá bay hắn ra ngoài.

“Này, người ngươi nóng quá, nóng đến mức ta chịu không nổi, buông ta ra đi, ta không chạm vào ngươi nữa.” Bạch Chỉ tìm cho mình một cái cớ thoái lui.

Mộ Dung Dục nghe nàng nói thì phục hồi tinh thần, bỗng nhiên buông nàng ra, ổn định lại tâm tư nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạch Chỉ. Nàng biểu cảm đờ đẫn, hai mắt vô thần, toàn thân không tìm thấy chút phong tình kiều mị của con gái. Hắn không thể nghĩ ra nguyên do mình đột nhiên có phản ứng với nàng, nhưng đối mặt với nàng như vậy, sự khác thường của thân thể hắn không những không tan biến mà ngược lại càng lúc càng khô nóng. Chẳng lẽ là ly rượu kia…

Mộ Dung Dục rùng mình trong lòng, nhớ tới Viên Yến Tử đã chạm vào ly rượu của hắn. Chẳng lẽ chính là lúc đó nàng ta đã hạ thuốc?

Chẳng bao lâu, hắn liền xác nhận sự thật này. Lúc này, Bạch Chỉ bên cạnh tựa như hồng thủy mãnh thú khiến hắn tránh còn không kịp. Hắn sầm mặt, không rên một tiếng mà bước nhanh đi về phía trước, cố gắng phớt lờ sự tồn tại của Bạch Chỉ.

Nhưng Bạch Chỉ không phải là sự tồn tại mà hắn muốn phớt lờ là được. “Ngươi lại làm sao vậy? Đi nhanh thế vội vàng đầu thai à? Ngươi biết đường không? Đừng có ngã xuống vách đá đấy, ta không cứu được ngươi đâu.” Bạch Chỉ cảm thấy hắn kỳ quái, chốc lát lạnh chốc lát nóng, khiến người ta không thể nắm bắt được.

Bên tai truyền đến tiếng cằn nhằn bất mãn của Bạch Chỉ, Mộ Dung Dục đau đầu muốn chết, bước chân khựng lại. Bạch Chỉ suýt nữa đụng phải lưng hắn.

Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng: “Từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất hãy tránh xa cô một chút.” Giọng Mộ Dung Dục có chút gay gắt, ngữ khí lạnh băng, cứng rắn.

Bạch Chỉ trong khoảnh khắc bị hắn dọa sợ, nhưng rất nhanh nàng nhận ra khí thế của hắn dù hung hăng mạnh mẽ đến mấy thì dưới tay nàng cũng chẳng qua được mấy chiêu. Hắn cũng chỉ có thể lấy thân phận để hù dọa người ta, nhưng ở nơi núi hoang rừng vắng này, thân phận thái tử của hắn có ích lợi gì đâu.

“Tránh ngươi xa một chút?” Bạch Chỉ hừ một tiếng, “Ngươi có phải cho rằng ra được rồi là có thể bỏ ta lại mà tự mình rời đi không?” Nàng suýt chút nữa quên mất, trước khi thoát khỏi Viên Yến Tử, hắn từng tính kế nàng. Lúc này cuối cùng nàng cũng nhớ ra, đối với hắn cũng dâng lên vài phần cảnh giác.

Hai người vẫn chưa nghĩ đến sẽ đi cùng một nơi. Đối mặt với lời châm chọc mỉa mai của Bạch Chỉ, Mộ Dung Dục rất bất đắc dĩ, tâm tình càng thêm bực bội. “Ly rượu của Viên trại chủ đưa có khả năng đã bị hạ thuốc.” Hắn đơn giản nói thẳng, bằng không nàng cứ dây dưa mãi, khiến hắn thực sự khó chịu.

“Hả?” Bạch Chỉ giật mình, bỗng nhiên túm lấy ống tay áo của hắn, liền muốn kiểm tra ngũ quan cùng thân thể hắn, “Ta xem nào, nàng ta hạ thuốc gì cho ngươi? Ngươi cảm thấy không thoải mái chỗ nào?”

Mộ Dung Dục phục sự nóng nảy của nàng rồi, hơi hé miệng, chợt thấy khó có thể mở lời.

Bình Luận (0)
Comment