Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 21

“Ngươi là người câm à? Viên trại chủ rốt cuộc hạ thuốc gì cho ngươi?”

Đứng trước mặt hắn rốt cuộc vẫn là một nữ tử, Mộ Dung Dục có chút khó mở miệng.

Bạch Chỉ tính tình nóng nảy, thấy hắn không đáp lại, chỉ đành tự mình suy đoán: “Viên trại chủ không phải rất thích ngươi sao? Tại sao lại phải hạ thuốc cho ngươi? À… Chẳng lẽ là thuốc nghe lời? Hay là…” Bạch Chỉ nghĩ tới viên thảo dược giả mà mình từng ép hắn uống, dù là giả nhưng có thể dọa người. Viên Yến Tử có khả năng cũng không tin tưởng Mộ Dung Dục, sợ hắn chạy trốn, nên đã làm điều tương tự như nàng, nhưng thuốc của nàng ta có khả năng là thật.

Bạch Chỉ tức khắc cảm thấy lo lắng sốt ruột: “Nói vậy chúng ta chẳng phải còn phải quay về lấy thuốc giải sao…” Giờ không biết Viên Yến Tử đã cho hắn uống loại thuốc gì, nếu nàng cứ tùy tiện đưa Mộ Dung Dục đi, hắn phát độc thì phải làm sao? Nàng cần phải đảm bảo an toàn tính mạng của hắn.

Mộ Dung Dục thấy nàng đang tự mình suy đoán lung tung, mà “bệnh” trên cơ thể hắn cũng ngày càng nghiêm trọng, không khỏi thở dài một hơi, đau đầu nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu.”

“Vậy là thế nào?” Bạch Chỉ tức giận quát vào hắn.

Mộ Dung Dục bị giọng nàng làm tai ù đi, bất đắc dĩ chỉ đành thành thật trả lời:

“Là loại thuốc khiến nam nhân khởi tình.” Mộ Dung Dục nói xong không khỏi đỏ mặt, đưa tay che môi ho nhẹ một tiếng, như thể làm vậy có thể che đi vệt hồng nhạt trên mặt.

Bạch Chỉ giật mình, nhất thời không phản ứng kịp, “Cái gì là loại thuốc khiến nam nhân khởi tình…” Vừa dứt lời, trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng đêm đó ở lữ quán, tức khắc tỉnh ngộ ra, “Ngươi là nói xuân dược à!”

Giọng Bạch Chỉ ở núi rừng u ám tĩnh lặng nghe rõ mồn một đến chói tai, Mộ Dung Dục cau mày, trong lòng bất giác thấy cực kỳ khó chịu. “Vậy ngươi có hiểu lời cô nói không, đừng lại gần cô.” Hắn thấp giọng cảnh cáo. Dù thế nào, hắn cũng không muốn xảy ra chuyện gì với Bạch Chỉ, nhưng hắn cũng lo lắng không khống chế được mình, thuốc trong cơ thể dường như đang dần phát tác.

Bạch Chỉ biết được hắn trúng phải xuân dược xong thì không còn lo lắng nữa, nghe lời cảnh cáo của hắn cũng chẳng để tâm.

“Ta tuy chưa từng dùng thứ như xuân dược này bao giờ, nhưng cũng ít nhiều hiểu biết một chút. Loại này cũng chia ra dược tính mạnh và dược tính không mạnh, lại còn có loại thấy hiệu quả tức thì và loại dần dần thấy hiệu quả. Ta thấy ngươi thế này hẳn là loại dần dần thấy hiệu quả, cũng không biết dược tính có mạnh hay không…”

Bạch Chỉ bình tĩnh đưa ra phán đoán, còn Mộ Dung Dục lại không còn tâm trí cùng nàng phân tích ở đây, chỉ muốn cách xa nàng một chút.

Bạch Chỉ cũng không hề ý thức được điểm này, trước sau vẫn theo sát bên cạnh hắn. Đúng như nàng đã nói trước đó, đường núi dốc đứng, chỉ cần lơ đễnh một chút là sẽ gặp nguy hiểm. Nàng ở bên cạnh hắn mới có thể bảo vệ hắn chu toàn, cho nên việc cách xa hắn là không thể.

Mộ Dung Dục không nói một lời đi về phía trước, cố gắng phớt lờ sự tồn tại của người bên cạnh. Bạch Chỉ cũng im lặng, chỉ tùy thời âm thầm quan sát tình hình của hắn.

Thị lực của Bạch Chỉ trong đêm vẫn rất tốt. Ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt hắn, thấy mặt hắn đỏ ửng một cách bất thường. Tầm mắt nàng hạ xuống, lồng ngực hắn phập phồng không ngừng, có thể khẳng định đó không phải dấu hiệu mệt mỏi mà là biểu hiện của việc cực lực ẩn nhẫn.

Mộ Dung Dục một lòng đối kháng với dược tính. Vừa lơ đễnh dẫm phải một viên đá trơn, dưới chân hắn lảo đảo suýt ngã. Bạch Chỉ mắt nhanh tay lẹ lập tức đưa tay đỡ lấy hắn. Mộ Dung Dục lại như bị lửa nóng bỏng rát chạm vào, bỗng nhiên đẩy nàng ra. Ánh mắt hắn u ám liếc nhìn Bạch Chỉ một cái, rồi nhanh chóng thu về, tựa hồ có chút ý oán giận.

Bạch Chỉ vẫn không để ý hành động của hắn, như cũ bình tĩnh đưa ra phán đoán. Bước chân hắn phù phiếm, ánh mắt thâm thúy nhưng lại tan rã, có dấu hiệu tinh thần mê loạn. Hơi không ổn rồi, nàng thầm nghĩ.

Mộ Dung Dục có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của Bạch Chỉ. Nếu là bình thường, hắn sẽ bày tỏ sự bất mãn của mình, nhưng giờ phút này lại không có tâm tư để ý tới.

Đến được sơn động mà Bạch Chỉ đã nói, hắn gần như sắp đổ gục xuống đất, nhưng vẫn lấy ý chí kiên cường chịu đựng, như không có chuyện gì mà ngồi lên một tảng đá.

Tuy nhiên, mọi phản ứng bản năng trên người hắn lại không thể giấu được Bạch Chỉ. Nàng tiếp tục thầm ghi nhận trong lòng: Thân thể mềm nhũn, toàn thân đầm đìa mồ hôi, tình huống rất nghiêm trọng.

Trong tình huống này, hắn có thể tự mình giải quyết được không? Bạch Chỉ dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng một số việc vẫn hiểu rõ, dù sao nàng cũng từng lén xem Vệ Vô tự mình giải quyết.

(??????? Một ngàn dấu ? hiện lên trong đầu editor=)))

Sơn động không lớn, miệng động rủ xuống những cành lá sum xuê che phủ, từ bên ngoài nhìn nếu không cẩn thận thì tuyệt đối không thể phát hiện ra. Bạch Chỉ quay lại bên cạnh Mộ Dung Dục, s* s**ng châm lửa. Nàng trước đây đã ở đây mấy đêm, củi lửa và thức ăn đều đủ dùng, căn bản không cần lo lắng đêm lạnh hay đói bụng. Hiện tại nàng chỉ cần lo lắng tình huống của Mộ Dung Dục. Nếu cuối cùng hắn mất trí, liệu có lao về phía nàng, cưỡng ép làm chuyện đó với nàng không?

Bạch Chỉ không thích bị tấn công, muốn hay không thì phải do nàng chủ động tấn công hắn mới tính, phải nắm quyền kiểm soát chặt chẽ trong tay nàng mới an tâm.

Nghĩ là như vậy, nhưng nàng lại không hành động, chỉ vì nàng căn bản không biết phải làm thế nào. So với sự bài xích kháng cự của Mộ Dung Dục, Bạch Chỉ lại không bận tâm.

Hiện tại trong sơn động này, trừ hắn ra, chỉ còn lại nàng là người sống duy nhất, trong tình huống như vậy, nàng nếu không lên thì còn ai lên?

Thế nhân coi trọng trinh tiết nữ tử, đối với nàng mà nói, lại còn không bằng một bữa cơm thiết thực, chẳng có chút tác dụng gì, nàng thậm chí cảm thấy loại chuyện này muốn làm thì làm, căn bản không liên quan gì đến sạch sẽ hay không sạch sẽ, nàng không hiểu vì sao người đời cứ phải hình dung nó như vậy — chẳng lẽ nữ nhân cùng nam nhân làm loại chuyện kia, liền giống như người thanh tịnh bị làm cho ô uế? Nếu vậy thì nam nhân rốt cuộc dơ bẩn đến cỡ nào?

Sơn động chật hẹp u ám, âm thanh khó truyền ra bên ngoài, cho nên tiếng th* d*c của Mộ Dung Dục lại trở nên đặc biệt rõ ràng, rõ ràng Bạch Chỉ cách hắn cũng không gần, vậy mà vẫn cảm thấy thanh âm ấy như thể đang thì thầm bên tai, khiến nàng có chút không được tự nhiên. Nàng đột nhiên đứng bật dậy, bắt đầu bước đi quanh quẩn trong động, đi tới đi lui, nàng thường ngày chưa từng gặp qua tình cảnh như thế này, đến lúc thật sự thực thi chỉ e là khó mà không chần chừ.

Mộ Dung Dục lúc này đã không còn dư lực đi để ý đến hành động của Bạch Chỉ, hắn nhìn chằm chằm vào ánh lửa trước mặt, chỉ cảm thấy nó như thiêu đốt cả thân thể mình, khô nóng đến cực điểm, khó mà chịu đựng nổi.

Bạch Chỉ trong sơn động giống như ruồi không đầu xoay vòng một trận, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mộ Dung Dục, tựa như đã hạ quyết tâm, bước từng bước đến gần, nàng đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn: “Này, còn tỉnh táo không?”

Mộ Dung Dục nghe rõ giọng nói của Bạch Chỉ, chỉ là bị d*c v*ng dày vò đến mức đôi mắt lóe ra một tầng lệ quang, bóng dáng nàng trước mắt hắn cũng đã trở nên mơ hồ, hắn nghiến răng cố nhịn: “Cô còn chịu đựng được.”

Chịu nổi? Chịu nổi cái con khỉ… Thật muốn cho hắn một cái gương để hắn xem, hắn hiện tại chẳng khác gì con dã thú đang phát điên bị nhốt trong nhà giam, khác ở chỗ cái nhà giam kia là do chính hắn tự tạo ra.

Mộ Dung Dục bỗng nhiên bị nắm lấy cổ tay, sau đó được đặt lên một n** m*m m**. Trong màn nước mắt mờ ảo, hắn căn bản không biết đó là gì, chỉ bản năng muốn ôm chặt lấy người đang ở ngay gần mình, nhưng tư tưởng lại đang đấu tranh kịch liệt. Thế nên thân thể hắn chỉ cứng đờ, không có bất kỳ hành động nào.

Người đàn ông này quả thật có thể nhẫn nhịn, nhưng hắn có thể nhịn đến bao giờ đây? Bạch Chỉ đã lười chờ hắn không thể nhịn được nữa, vì thế nàng nhào lên, trực tiếp ấn hắn ngã xuống đất.

Mộ Dung Dục bị hành động này của nàng làm cho sợ hãi, trong đầu óc hỗn loạn hiếm hoi lóe lên chút tỉnh táo, kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi… Ngươi làm cái gì? Cô… là Thái tử, ngươi làm càn!”

Bởi vì ảnh hưởng của dược vật, hắn sớm đã mất đi vẻ uy nghiêm đó, lời uy h**p yếu ớt, vô lực kia lại mang vẻ kỳ dị như muốn cự tuyệt nhưng lại đón mời.

Bạch Chỉ nhìn cái dáng vẻ như bị người khác bắt nạt của hắn, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Rõ ràng là không nên, nhưng nàng vẫn cứ cười: “Thái tử điện hạ, ngươi dài dòng làm cái gì chứ? Ta còn không thấy có gì đâu, hay là ngươi cảm thấy ta đang chiếm hời của ngươi?”

“Ở đây trừ ta ra đâu còn ai khác. Hơn nữa, ngươi đừng uổng phí sức lực đẩy ta, ta có rất nhiều sức trâu để chế phục ngươi.”

Bạch Chỉ nói một tràng dài, rõ ràng là Mộ Dung Dục có khả năng mất kiểm soát vì thú tính bất cứ lúc nào, nhưng hiện tại hai người lại như đổi chỗ cho nhau vậy.

Làm gì có nữ tử nào lại vô liêm sỉ như nàng? Hắn không muốn, nàng lại cứ mạnh mẽ cùng hắn làm chuyện đó, như vậy thì khác gì Viên Yến Tử hay những người khác chứ?

Nếu Bạch Chỉ biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chắc chắn nàng sẽ phản bác hắn, khác ở chỗ hắn có bị thiệt thòi hay không thì nàng không biết, dù sao nàng là người bị thiệt. Rốt cuộc, nàng bỏ sức ra mà có khi chẳng được sung sướng gì, hắn tưởng nàng rất muốn sao?

“Ngươi mà còn không biết điều, ta liền trói ngươi lại, đến lúc đó ta cứ xem ngươi làm trò cười.” Bạch Chỉ nói hết sức nghiêm túc, một chút cũng không giống đang nói đùa.

Thế nhưng Mộ Dung Dục không biết đã mắc phải cái tà gì, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn nàng, một bộ dạng thề sống thề chết không khuất phục, trinh tiết không lay chuyển: “Ngươi cứ trói cô lại đi.”

Khóe môi Bạch Chỉ giật giật. Nếu nàng biết cách làm, đâu còn quản hắn có bằng lòng hay không, cứ thế mà làm thôi. Đáng tiếc nàng không hiểu. “Thôi, mặc kệ ngươi, ngươi sống chết tự chịu lấy đi.” Bạch Chỉ định rời khỏi người hắn, chợt thấy khác lạ. “Có thứ gì đó đang chọc ta.” Thần sắc Bạch Chỉ chợt ngưng trọng, trong khoảnh khắc cho rằng hắn dùng “dao găm” chống lại mình, nhưng rất nhanh nàng nhận ra hai tay hắn đã bị nàng kiềm chế. Vậy thì chính là… Nàng rũ mắt xuống, nhíu mày.

Mộ Dung Dục không còn ý định tránh thoát nàng nữa, khi ánh mắt Bạch Chỉ một lần nữa trở lại trên mặt hắn, hắn lại quay đầu sang chỗ khác, tựa hồ có chút thẹn thùng, lại như mang theo ẩn nhẫn và sỉ nhục to lớn, so với gương mặt ngày thường luôn lạnh lùng như băng kia, biểu cảm lúc này quả thực vô cùng lạ lẫm. 

Chỉ là hiếm khi hắn có thể an tĩnh như vậy, Bạch Chỉ cũng không nỡ bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn đưa tay khẽ vuốt mặt hắn, ý đồ trấn an cảm xúc nơi hắn.

Một động tác này khiến toàn thân Mộ Dung Dục không thể khống chế mà run lên, đôi mắt thâm thúy ngày thường luôn xa cách lạnh lùng lúc này phủ mờ một tầng hơi nước, khóe mắt phảng phất như mang theo nước mắt, nếu không phải đang chịu ảnh hưởng của dược vật, Mộ Dung Dục tuyệt sẽ không để lộ ra thần sắc như vậy.

Lần đầu tiên, Bạch Chỉ cảm thấy người nam nhân này dường như cũng khiến người ta sinh lòng thương xót, trong lòng có đôi phần không đành, liền cúi người ôm lấy hắn, giọng nói hiếm khi mang theo dịu dàng: “Ngươi cũng đừng cố chịu nữa.”

Hơi thở nóng rực phả bên tai hắn, khiến tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu Mộ Dung Dục hoàn toàn tan biến, d*c v*ng bùng lên cùng với nỗi khuất nhục trong lòng đan xen thành sức mạnh, trong khoảnh khắc hắn phản áp Bạch Chỉ xuống dưới, đem nàng đè dưới thân mình.

Như vậy mới phải, cố chịu làm gì chứ? Bạch Chỉ cũng không phải không có sức chống lại hắn, chỉ là nàng cảm thấy không cần thiết — dù sao nàng cũng chẳng rõ phải làm như thế nào, chi bằng đơn giản buông lỏng thân mình, tùy hắn định đoạt.

Bình Luận (0)
Comment