Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 22

Vì tác dụng của dược tính, Mộ Dung Dục đã làm rất lâu, lâu đến mức Bạch Chỉ không kiên nhẫn nổi, lại cảm thấy vô cùng chịu đựng, chỉ muốn đá bay người này. Đến khi hắn rời đi, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đẩy Mộ Dung Dục ra, sau một hồi tay chân bận rộn, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức đứng dậy chạy thẳng ra ngoài động, như thể phía sau có ác quỷ đang đuổi theo vậy.

Mộ Dung Dục chưa bao giờ nghĩ rằng nữ tử sau khi trải qua chuyện này lại có phản ứng khác thường đến mức ấy, trong phút chốc có chút mờ mịt, không biết phải làm sao.

Khi định thần lại, cửa động đã trống rỗng, chỉ có một làn gió mát thổi vào, cơ thể ẩm ướt chợt cảm thấy một trận lạnh lẽo. Hắn trấn tĩnh lại, tay run rẩy sửa sang quần áo xộc xệch, trong đầu bất giác hồi tưởng lại những việc xảy ra khi thần trí còn hỗn loạn, trong lòng vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.

Hắn đợi một lát, không thấy Bạch Chỉ quay lại, thầm nghĩ nàng có phải đã bị hắn dọa chạy không, nhưng nghĩ lại thì thấy không thể nào, nàng đâu phải loại nhát gan chuột nhắt đó… Nếu nói là thẹn thùng ngượng ngùng không muốn gặp hắn thì càng không thể, thần sắc nàng thống khổ dày vò, không kiên nhẫn cùng với vẻ như trút được gánh nặng sau khi kết thúc, hắn vẫn còn mơ hồ nhớ rõ.

Mộ Dung Dục muốn ra ngoài tìm nàng, nhưng lại cảm thấy không ổn, nên chỉ ngồi bên đống lửa chờ Bạch Chỉ quay về.

Bạch Chỉ từ trong nước bước ra, chỉ cảm thấy toàn thân sạch sẽ, thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mộ Dung Dục từng chê cười nàng không hiểu chuyện nam nữ sinh con thế nào, nhưng Bạch Chỉ lại không cho là đúng. Nàng biết đàn ông làm thế nào để truyền hạt giống vào cơ thể phụ nữ, thế mà Mộ Dung Dục cũng đã làm như vậy.

Nghĩ đến việc có khả năng có thêm thứ gì đó trong bụng sau này, Bạch Chỉ liền hoảng sợ. Chính vì vậy nàng mới vội vã chạy đi tắm rửa sạch sẽ, tiện thể ép thứ kia ra ngoài.

Hóa ra chuyện nam nữ cũng chẳng khác gì đánh nhau giết người, ngoài việc dao nhỏ đâm vào làm cho đau đớn, mệt mỏi, căn bản không có cảm giác gì khác.

Lúc quay về, Bạch Chỉ bắt được một con gà rừng đang ngủ gật trong bụi rậm. Hôm nay nàng chưa ăn tối, trong sơn động tuy có lương khô nhưng miệng lại không có chút thức ăn mặn nào, luôn cảm thấy dạ dày không yên. Hơn nữa, nàng vừa tiêu hao thể lực, vừa mệt vừa đói, nên lập tức xách gà rừng quay lại suối để làm lông và loại bỏ nội tạng, rồi mới một lần nữa trở về sơn động.

Nghe thấy tiếng động, Mộ Dung Dục hơi cứng người, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì mà quay đầu nhìn sang, thấy Bạch Chỉ một thân thoải mái, tươi mới bước vào, trong tay xách theo một con gà đã được xiên vào gậy gỗ, trơ trụi không còn lông.

Mộ Dung Dục cho rằng trên mặt nàng ít nhất cũng phải có vài phần xấu hổ hoặc tức giận, nhưng thực tế nàng chỉ bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái, rồi tùy tiện ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt con gà rừng đã được làm sạch lên lửa nướng.

Hắn vạn lần không ngờ, nàng ra ngoài lâu như vậy là để bắt gà rừng. Nếu có rượu, có phải nàng còn muốn uống mấy chén không?

“Giúp thêm chút củi đi, nếu không gà nướng sẽ không có phần của ngươi đâu.” Bạch Chỉ không rảnh tay, thấy Mộ Dung Dục chỉ lo ngồi đó, sắc mặt khó lường nhìn chằm chằm nàng, chẳng giúp đỡ chút nào, trong lòng có chút không vui. Đúng là chủ nhân được một đám người hầu hạ mà.

Mộ Dung Dục cứng họng, nếu là trước kia hắn quả quyết sẽ không nhịn được mà nói vài lời lạnh nhạt, nhưng giờ phút này hắn lại không cách nào lạnh mặt với nàng, trầm mặc nhặt hai cành củi ném vào đống lửa. Hắn hiểu rõ thái độ của Bạch Chỉ, nàng không cần hắn chịu trách nhiệm, cũng không cần hắn bày tỏ áy náy hay đưa ra bồi thường. Trong lòng hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại sinh ra vài phần không vui. Còn về việc không vui điều gì, hắn cũng không nói rõ được.

Gà nướng chưa được bao lâu, đã bắt đầu xèo xèo chảy mỡ, mùi hương phảng phất khiến người ta tinh thần phấn chấn. Lúc này trên mặt Bạch Chỉ mới có tươi cười, những khó chịu, dày vò trước đó dường như chẳng đáng kể chút nào.

Quá trình chờ đợi gà nướng chín có chút nhàm chán, Bạch Chỉ đành trò chuyện với Mộ Dung Dục:

“Làm cái chuyện này thật sự là chịu đựng, ngươi nói tại sao những người đó lại thích như vậy nhỉ?” Bạch Chỉ không hề kiêng dè nhắc đến chuyện này, nói ra còn mặt không đỏ, tim không đập. Nàng suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: “Chắc không phải vì thích đâu, nếu không phải muốn nối dõi tông đường, ai thèm chịu cái tội này chứ.” Lần này nàng nói một cách vô cùng chắc chắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Dục tối sầm lại. Hắn biết rõ nàng không phải chỉ trích kỹ thuật của mình không tốt, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu không tự nhiên. Hắn vừa rồi bị dược tính khống chế nên đã không màng đến nàng, vì vậy nàng cảm thấy như chịu tội cũng không có gì lạ, cũng không cần thiết phải giải thích nhiều với nàng, chỉ thêm xấu hổ mà thôi.

Bạch Chỉ không nhận được hồi đáp, liền nghiêng mắt đánh giá hắn một cái. Kỳ thật nói nàng trong lòng một chút xấu hổ cũng không có thì cũng không phải, cho dù nàng không để ý đến chuyện đã xảy ra với hắn, nàng cũng hiểu rõ chuyện này chỉ có hai người có quan hệ thân mật mới làm. Vì vậy, từ lúc vào sơn động, nàng rất ít khi trực diện nhìn hắn, vừa nhìn thấy hắn liền không nhịn được nhớ lại đủ loại hành động và thần sắc khác thường khi hắn đè lên người nàng lúc nãy, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, còn có chút khó chịu không tự nhiên.

“Ngươi cảm thấy không sao rồi chứ?” Bạch Chỉ hỏi, không hiểu sao, có chút không chịu nổi không khí im lặng này, không nói gì thì cả người đều không thoải mái.

Quần áo Mộ Dung Dục chỉnh tề, sắc mặt nhìn qua đã trở lại bình thường. Bạch Chỉ thật ra cảm thấy dáng vẻ đáng thương của hắn vừa nãy trông dễ chịu hơn một chút, còn cái bộ dạng lạnh lùng như nàng thiếu nợ hắn này thì thật sự không đáng yêu chút nào.

“Ừm.” Mộ Dung Dục khẽ đáp, khuôn mặt đã hết nóng lại một lần nữa ửng lên. Hắn không muốn nhắc đến chuyện này, liền mở miệng đánh lạc hướng chú ý của nàng: “Gà sắp cháy rồi.”

Bạch Chỉ vừa nãy còn đang mơ màng, nghe lời hắn vội vàng lật mặt con gà quay, rồi mới nhìn hắn. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt hắn, lập lòe không ngừng, giống như ánh mắt hắn lúc này vậy. Nàng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại không biết nói gì, thế mà lại không còn vẻ tự nhiên, tùy ý như ngày xưa nữa. Nàng bực bội sờ sờ mặt mình, thấy lạ với phản ứng của bản thân. Phát hiện không nghĩ ra được, nàng cũng lười nghĩ tiếp, thu lại tầm mắt, tiếp tục lật gà quay. Mùi thịt thơm lừng xộc vào mũi, khiến tâm trạng nàng lập tức vui vẻ hẳn lên, những cảm xúc hỗn độn kia cũng bị nàng vứt bỏ hoàn toàn.

Khi phát hiện ánh mắt nàng không còn đặt trên người mình, Mộ Dung Dục mới liếc nhìn nàng. Đôi mắt nàng nhìn con gà quay sáng ngời và đầy sức sống. Hắn chợt thấy mình trong mắt nàng đại khái không có sức hấp dẫn bằng một con gà quay, ý nghĩ vừa nhen nhóm, không khỏi cảm thấy buồn cười lại khó hiểu khi mình lại làm ra sự so sánh như vậy.

Gà nướng chín, Bạch Chỉ vô cùng hào phóng bẻ một nửa đưa cho Mộ Dung Dục. Mộ Dung Dục lắc đầu, hắn không muốn ăn, nhưng nhìn nàng ăn uống ngon lành vui vẻ, tâm trạng vốn hơi nặng nề cũng phần nào giảm bớt. Đợi nàng ăn xong, lau khô tay, hắn rốt cuộc vẫn mở miệng:

“Chuyện tối nay là cô sai, cô hứa ngươi một ân tình.”

Bạch Chỉ đang cầm túi nước thì khựng lại, trong lòng bất mãn trước thái độ ban ơn cao ngạo đột ngột của hắn, liền không nhịn được mở miệng châm chọc: “Thái tử điện hạ, ta chỉ là phụng mệnh hành sự, chuyện tối nay vốn nằm trong chức trách của ta, cho nên ngươi không cần hứa hẹn ân tình gì, ngươi không nợ ta.”

Trong chức trách? Đôi mắt Mộ Dung Dục thẳng tắp nhìn sang, đối diện với ánh mắt mỉa mai của nàng, tức khắc bật cười. Xem ra hắn đã quá lương thiện rồi, hoàn toàn không cần phải áy náy với nàng. Nàng đối với chuyện này căn bản chẳng bận tâm, cho dù là một người đàn ông bất kỳ nào nàng cũng chẳng sao cả.

Bạch Chỉ không nhận ra Mộ Dung Dục tức giận, cảm thấy chưa nói đã ghiền, liền nhỏ giọng lẩm bẩm thêm: “Cũng chẳng nhìn lại mình đang trong hoàn cảnh nào, còn muốn hứa hẹn ân tình. Chờ khi khôi phục tự do rồi nói chuyện này cũng chưa muộn.”

Đối với câu nói đó của hắn, Bạch Chỉ có chút không vui, nhưng cũng không nói rõ được tại sao lại không vui.

Mộ Dung Dục tức giận đến cực điểm, hoàn toàn không muốn để ý đến nàng nữa. Hắn đơn giản đứng dậy đi xa, dựa vào vách đá nhắm mắt giả vờ ngủ.

Bạch Chỉ kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, hắn đây là đang giận dỗi sao? Mặc kệ hắn, cứ để hắn chết cóng đi.

Chỉ cần hắn không chết, không có bệnh gì nặng, Bạch Chỉ chẳng bận tâm hắn lạnh hay nóng. Nàng an tâm thoải mái dựa vào đống lửa ngủ, nửa đêm thỉnh thoảng mở mắt, thấy Mộ Dung Dục vẫn dựa vào vách núi bên kia, nàng bĩu môi, thêm vài khúc củi, rồi ngả lưng ngủ tiếp. Được hơi ấm của lửa sưởi ấm thật là sảng khoái cả người, đáng thương thay có kẻ lại phải chịu rét.

Sáng hôm sau, Bạch Chỉ chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, Mộ Dung Dục lại mặt mày tái nhợt tiều tụy, ngay cả giọng nói cũng có chút khàn khàn.

“Thái tử điện hạ, ngươi thấy trong người không khỏe sao? Có phải đêm qua bị lạnh không?” Trong lòng Bạch Chỉ vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng vẫn giả vờ lo lắng đưa tay sờ trán hắn, liền bị Mộ Dung Dục lạnh mặt hất ra.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Mộ Dung Dục đã nhìn thấu ý đồ nhỏ mọn của nàng, dùsao thì vẻ lo lắng của nàng quá mức giả dối, ánh mắt lấp lánh kia dường như muốn chiếu rọi ra mấy chữ “vui sướng khi người gặp họa”.

“Ui, tính tình nóng nảy thật, trách không được lại là Thái tử điện hạ cơ đấy.” Bạch Chỉ cười hì hì, cũng không vì hắn tức giận mà thu liễm, ngược lại càng thêm hăng hái.

Từ đêm qua hắn nói câu nói kia, nàng liền thích dùng thân phận của hắn để châm chọc mỉa mai, điều này làm hắn vô cùng phiền chán. “Bạch Chỉ cô nương.” Mộ Dung Dục tăng thêm ngữ khí, giọng điệu lạnh lùng mà khách sáo, “Ngươi có thấy mình thật ồn ào không, giống như một con quạ đen lải nhải vậy.”

“Quạ đen?” Bạch Chỉ nghe xong cũng chẳng cảm thấy tức giận, ngược lại còn thấy quạ đen khá tốt, tự do tự tại, tùy tâm sở dục. “Ta là quạ đen, vậy Thái tử điện hạ là cái gì?”

Không đợi Mộ Dung Dục trả lời, nàng liền tự mình đáp: “Ngươi chính là thịt thối. Dù sao quạ đen cũng sẽ vây quanh thịt thối mà bay lượn, ta bây giờ chính là đang phải vây quanh ngươi đây nè.” Lời này của nàng nói ra không phải không có oán giận, từ khi hắn xuất hiện, có lúc nào nàng không phải xoay quanh hắn đâu.

Bạch Chỉ mắng người chẳng chút khách khí. Người ta đối xử với nàng không khách khí, nàng còn khách khí làm gì?

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Dục bị người khác dùng lời lẽ th* t*c xúc phạm như vậy, tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhưng lại không tìm được một câu nào khó nghe hơn để phản bác nàng. Chỉ trách hắn trước kia đối xử với mọi người quá đỗi ôn tồn lễ độ, có lễ có tiết, chưa bao giờ tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, hay nói ra những lời khiến người khác khó chịu.

Bạch Chỉ thấy hắn bị nàng nói đến mức á khẩu không trả lời được, trong lòng cũng vui sướng, lúc này mới thực sự tươi cười chào đón: “Thái tử điện hạ tương lai là phải làm ngôi cửu ngũ, giang sơn xã tắc đều là của ngươi, ngươi cũng nên có lòng dạ rộng lớn một chút chứ, so đo làm gì với ta, một con chim mà thôi.” Cuối cùng, vẫn không nhịn được lại chọc tức hắn một phen.

Mộ Dung Dục giờ phút này nếu có kiếm trong tay, chắc chắn sẽ không chút do dự rút kiếm chém đầu nàng, khiến nàng không thể nói thêm một lời nào nữa. Nhưng trên tay hắn chẳng có gì, cũng không thể nói gì phản bác, liền chỉ đành lựa chọn không thèm để ý, coi nàng như không tồn tại.

Sau trận cãi vã đó, cả hai im lặng đi đường, chẳng ai để ý đến ai. Thế nhưng, bầu không khí giữa họ lại khác lạ so với thường ngày. Khi không ai nói lời nào, bên tai chỉ còn lại tiếng thông reo từng hồi, chim hót líu lo. Rõ ràng là có âm thanh, nhưng lại cảm thấy yên tĩnh đến mức khiến người ta có chút ngượng ngùng và khó chịu.

Ánh sáng trong sơn động vốn mờ tối, có thể che giấu những thứ rất nhỏ. Nhưng giờ đây, thân ở dưới ánh mặt trời, dường như mọi thứ đều không chỗ ẩn nấp. Cả hai đột nhiên nhìn nhau một cái, rồi lại không hẹn mà cùng tránh đi ánh mắt.

Ban đầu chỉ là phản ứng theo bản năng, nhưng điều đó lại khiến không khí giữa hai người càng thêm ngượng ngùng. Đúng lúc này, xung quanh có dị động, thần sắc Bạch Chỉ chợt đanh lại: “Có người.” Dứt lời, nàng che chắn trước người Mộ Dung Dục.

Mộ Dung Dục nhìn nàng thật sâu, muốn nói rồi lại thôi.

Điều khiến cả hai kinh ngạc là, những người đến không phải là đám người Viên Yến Tử, mà là thị nữ của Mộ Dung Dục, Hồng Liễu và Lục Phù.

Bình Luận (0)
Comment