Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 24

Mộ Dung Dục và đoàn người ra phía sau núi, dừng chân tại một thị trấn nhỏ gần đó để nghỉ ngơi chỉnh đốn. Thị trấn này hẻo lánh và nghèo nàn, chỉ có một quán trọ duy nhất, trông thực sự đơn sơ.

Trước đó, Lục Phù từng đề nghị với Mộ Dung Dục nên dừng lại ở thành trấn lớn hơn phía trước, nhưng Mộ Dung Dục đã không để ý đến nàng. Lục Phù lo lắng Giang Hoài Cẩn sẽ đuổi theo, còn định khuyên thêm, nhưng lại bị Hồng Liễu ngăn lại.

Sau khi ra khỏi phòng của Mộ Dung Dục, Lục Phù bất mãn nhìn về phía Hồng Liễu: “Vừa nãy ngươi vì sao không giúp khuyên điện hạ, còn muốn ngăn cản ta chứ? Đến thành trấn phía trước mới là thích hợp nhất mà.”

“Ngươi còn không biết tính tình của điện hạ sao?” Hồng Liễu thở dài, chần chừ một chút rồi nói tiếp: “Điện hạ bị thương, không chịu được đường dài xóc nảy. Tối nay ngươi và ta cẩn thận một chút là được. Ngươi ở trước mặt điện hạ nên ít nói lại, nói nhiều sẽ làm ngài ấy thêm phiền lòng.”

Lục Phù có chút kinh ngạc: “Tâm trạng điện hạ không tốt sao? Sao ngươi biết được?”

Hồng Liễu lắc đầu. Mấy năm nay nếu không có nàng ở bên nhắc nhở, dựa vào cái đầu óc này của Lục Phù thì không biết đã gặp phải bao nhiêu tai họa rồi.

“Ngươi đừng hỏi ta làm sao biết được, mau đii lấy bữa tối về đây, ta sẽ canh điện hạ.”

Quán trọ này nhỏ, chỉ có vợ chồng chủ quán trông coi. Lúc này, cả hai đều đang bận rộn bên ngoài, không có ai giúp mang cơm canh đến.

Lục Phù gật đầu đi, không lâu sau liền bưng đồ ăn trở về, sắc mặt trông không được tốt. “Ngươi xem xem đây là thứ gì chứ, mang vào cho điện hạ chẳng phải bị mắng chết sao?”

Hồng Liễu nhìn lướt qua đồ ăn trên khay: hai cái màn thầu bột thô, một đĩa dưa muối nhỏ, một đĩa khoai hầm cải trắng, không có chút thịt nào. “Chủ quán nói thế nào?”

Lục Phù cau mày nói: “Chủ quán nói nhà hắn vốn không cung cấp cơm canh, chỉ là vì chúng ta trả tiền nên bà ấy mới làm thêm một phần đồ ăn.”

Hồng Liễu hỏi: “Chúng ta đã trả không ít tiền, không thể làm thêm vài món sao?”

Lục Phù giận dữ: “Ta cũng nói như vậy, nhưng ông ta bảo bếp không còn đồ ăn khác, phải đợi sáng mai ra chợ mới mua được. Mà ta thấy hậu viện nhà họ nuôi không ít gà vịt…”

Hồng Liễu bất đắc dĩ ngắt lời nàng ấy: “Nếu đã vậy thì thôi, chuyến này chúng ta không nên gây chú ý thì hơn.”

Lục Phù nghe vậy ngừng phàn nàn, nghĩ đi nghĩ lại thấy Hồng Liễu nói không sai, ý định đòi lại tiền vốn có cũng tiêu tan. Nàng bưng đồ ăn định vào phòng, nhưng lại bị Hồng Liễu ngăn lại: “Để ta đi, hôm nay ngươi đừng vào.”

Lục Phù thắc mắc, “Tại sao?”

Hồng Liễu cười nói: “Ngươi chỉ cần biết là ta là vì tốt cho ngươi là được.”

Lục Phù dù nghi hoặc khó hiểu, nhưng nàng từ trước đến nay đều nghe lời Hồng Liễu. Nghe vậy liền đưa đồ ăn cho Hồng Liễu, “Vậy ta sẽ xem xét xung quanh quán trọ một chút, xem có kẻ khả nghi nào không.”

Hồng Liễu gật đầu, sau đó vào phòng. Mộ Dung Dục đã uống thuốc, giờ phút này đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Sắc mặt hắn rất tái nhợt. Cú chưởng lúc trước của Bạch Chỉ dù không đánh thẳng vào ngực hắn, nhưng cũng đã kích phát bệnh tim của Mộ Dung Dục. Nếu không phải Hồng Liễu vẫn còn mang theo thuốc bên người, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Hồng Liễu đặt đồ ăn lên bàn, rồi nhẹ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, dùng bữa đi ạ.”

Mộ Dung Dục mở mắt, liếc nhìn đồ ăn trên bàn, cũng không tỏ vẻ bất mãn, chỉ là không động đũa. “Cứ để đó đã.”

Hồng Liễu cung kính khuyên nhủ: “Điện hạ ăn lúc còn nóng đi ạ, nguội rồi sẽ không ngon.”

Mộ Dung Dục bất giác ngước mắt nhìn Hồng Liễu, vẻ mặt nàng cẩn thận, dường như sợ hắn nổi giận. Nếu là Bạch Chỉ, có lẽ đã sớm không vui mà cầm lấy màn thầu trực tiếp nhét vào miệng hắn, có khi còn oán giận một câu: “Này thì hòa với chả nhã.”

Rốt cuộc, loại chuyện này nàng cũng làm không ít. Dù đó là một ký ức thực sự khó chịu, nhưng giờ phút này hồi tưởng lại, hắn không còn cái tâm trạng muốn giết nàng như lúc ấy nữa, chỉ là có chút hoảng hốt, phảng phất khuôn mặt với biểu cảm sinh động của nàng vẫn còn đong đưa trước mắt hắn.

“Điện hạ…”

Tiếng gọi của Hồng Liễu khiến Mộ Dung Dục bừng tỉnh. Hàng mày kiếm của hắn bất giác nhíu lại rồi lại giãn ra, hắn cầm lấy một cái màn thầu, từ tốn ăn.

Hồng Liễu không cho rằng là do lời nói của mình mà có hiệu quả. Rõ ràng Mộ Dung Dục vừa rồi đang nhớ lại chuyện gì đó, chỉ là biểu cảm của hắn khó nắm bắt, dường như là hoài niệm, lại dường như là chán ghét.

Mộ Dung Dục chỉ ăn nửa cái màn thầu rồi đặt xuống. Hồng Liễu không khuyên hắn ăn thêm mà rót cho hắn chén trà súc miệng.

Trà trong quán thô tệ, khi uống vào vị đắng chát. Mộ Dung Dục uống một ngụm rồi không uống nữa, chỉ cầm chén trà trong tay, suy tư chuyện gì đó. Lòng bàn tay miết nhẹ thành chén, hắn trầm giọng mở miệng:

“Bên kinh thành có tin tức gì truyền đến không?”

Hồng Liễu trả lời: “Các quan viên ở kinh thành chỉ biết điện hạ bị bệnh, tạm thời không tiếp kiến bất kỳ ai.”

Mộ Dung Dục đoán rằng hoàng đế hẳn là đã biết chuyện hắn mất tích, nhưng lại cố tình đè xuống chuyện này. Giang Hoài Cẩn từng lấy ngọc bội của hắn, chắc là dùng vật đó làm tín vật để giao cho hoàng đế và thương lượng điều gì đó.

“Điện hạ, ngày mai chúng ta về kinh nhé?” Hồng Liễu thăm dò nói. Hắn đã mất tích gần một tháng rồi, nếu không về kinh, bên kinh thành e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Mộ Dung Dục chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn nàng ta một cái, môi khẽ nở nụ cười nhạt: “Không về kinh thì ở đây làm gì?”

Hồng Liễu bị ánh mắt sắc bén đó nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy tâm tư của mình không chỗ nào che giấu, không khỏi cúi đầu: “Là nô tỳ lắm miệng.” 

Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng không cảm thấy sự lo lắng của mình là thừa thãi. Lúc đó mặt trời chưa lặn hẳn, thành trấn tiếp theo cũng không quá xa, họ hoàn toàn có thể đến đó nghỉ ngơi, nhưng điện hạ lại chọn dừng chân tại quán nhỏ này. Điều này không hợp với sự cẩn trọng thường thấy của ngài, khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều về mục đích ở lại đây.

Mộ Dung Dục đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Màn đêm buông xuống, bầu trời lác đác vài vì sao, trông có vẻ tịch liêu. Hắn không kìm được mà thở dài một tiếng.

Đêm ở thị trấn nhỏ thật yên tĩnh, vạn vật dường như đều chìm vào giấc ngủ say. Vào canh ba, bên ngoài bỗng vang lên vài tiếng chó sủa, rồi sau đó lại trở về yên tĩnh.

Mộ Dung Dục bừng tỉnh vì nghẹt thở.

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe cửa rọi vào trước giường, một bóng người lờ mờ ở rất gần, một bàn tay siết chặt lấy cổ hắn, như thể muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

“Thái tử điện hạ, không ngờ tới phải không?”

Đến khi bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, Mộ Dung Dục mới biết người đến là ai, nhưng cổ họng bị bóp chặt, hắn không thể thốt ra một lời nào.

Đúng lúc này, lực đạo trên tay nàng bỗng nhiên giảm đi, cũng cho Mộ Dung Dục cơ hội th* d*c để nói chuyện: “Ngươi chưa chết?” Giọng hắn khàn khàn.

“Ta chưa chết, đáng tiếc lắm đúng không?”

Bạch Chỉ cười hắc hắc, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy một sự nguy hiểm khó lường.

Bạch Chỉ không phải kẻ ngốc, không thể vì không muốn bị bắt mà nhảy vực kết liễu đời mình. Lúc trước ở trên vách núi, nàng đã nhìn xuống mép để xem xét tình hình. Khi mây mù tan đi, nàng thấy phía dưới có cây mọc sát vách đá, một cây tùng nghiêng mình mọc vươn ra ngoài. Sau đó, không thể tính kế được Hồng Liễu và Lục Phù, lại nguy hiểm cận kề, nàng mới chọn nhảy vực tìm đường sống.

Mặc dù đã leo lên được cây tùng đó, nhưng khi rơi xuống, nàng bị những tảng đá lởm chởm, sắc nhọn cứa thành rất nhiều vết thương. Cánh tay trái của nàng cũng bị gãy xương. Nàng đã tốn rất nhiều công sức mới bò lên được vách núi, sau khi xuống núi đi vào thị trấn này, bụng vừa khát vừa đói. Thấy quán trọ nhỏ này, nàng vốn định vào bếp trộm đồ ăn, nhưng lại nghe thấy hai vợ chồng chủ quán đang bàn tán về vị khách trọ. Người chồng nói vị khách trọ thân phận thần bí, không biết là ai; người vợ nói nha hoàn của hắn tính tình không tốt, muốn giết con gà mái của bà để hầm canh.

Bạch Chỉ nghe thấy họ bàn tán về chủ tớ, nghi ngờ đó chính là Mộ Dung Dục và thị nữ của hắn. Nàng liền ẩn mình trong phòng chất củi, đợi đến khi mọi người tắt đèn đi ngủ mới lặng lẽ lẻn vào phòng khách.

Nàng không ngờ đó thật sự là Mộ Dung Dục. Nàng nghĩ hắn sẽ không nán lại thị trấn này mà sẽ tăng tốc lên đường. Hắn thật sự cho rằng nàng đã chết sao? Nên mới thả lỏng cảnh giác.

“Tiếc nuối sao?” Mộ Dung Dục vì câu hỏi của nàng mà chìm vào trầm tư, đến cả hành động nàng ngồi khóa trên người hắn cũng không hề để ý.

Hắn vẫn chưa tìm thấy cảm xúc tiếc nuối trong lòng, chỉ là tâm trạng có chút tồi tệ. Nhưng điều đó dường như không phải vì nàng còn sống, mà là trong mắt nàng có sát khí, lực đạo trên tay cũng lộ ra một vẻ tàn nhẫn.

Mặc dù bóng đêm mờ ảo, nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần, nên hắn thấy rõ thần sắc trên mặt nàng cùng với vết thương trên má.

Bạch Chỉ thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm mình, không rên một tiếng, bỗng nhiên nhận ra mình đang lãng phí thời gian. Nàng liền điểm á huyệt của hắn, rời khỏi người hắn, dùng kiếm bắt cóc hắn rồi từ cửa sổ thoát ra ngoài.

Bạch Chỉ không có ngựa, lại mang theo Mộ Dung Dục, không thể đi quá xa. Rời khỏi thị trấn, nương theo ánh trăng đi một hồi lâu, thấy phía trước có một cái ao hồ, xung quanh là một lùm lau sậy rậm rạp và cao đến ngang người, liền quyết định ẩn mình vào đó, đợi sáng hôm sau lại lên đường.

Nàng điểm mở huyệt đạo của Mộ Dung Dục, việc phải đối mặt với một người câm luôn khiến nàng rất khó chịu.

Mọi thứ trở về điểm xuất phát. Mộ Dung Dục không thể không hối hận vì lựa chọn sai lầm của mình, nhưng hắn lại không muốn đào sâu lý do vì sao hắn lại đưa ra lựa chọn như vậy.

Bạch Chỉ rút mấy cọng lau sậy bện thành dây thừng, rồi buộc chặt hai tay hắn bắt chéo ra sau lưng.

“Ngươi nhất định phải làm vậy sao?” Mộ Dung Dục bật cười, giọng điệu bất cần.

Bạch Chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, thái độ không còn hiền lành như trước, dường như đang nhìn kẻ thù vậy: “Ngươi có phải rất đắc ý không, cho rằng ta đã chết nên mới yên tâm ở lại thị trấn nhỏ này? Đáng tiếc, ta vẫn còn sống, hơn nữa ngươi lại một lần nữa rơi vào tay ta.”

Mộ Dung Dục trầm mặc nhìn nàng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười tản mạn nhưng mang theo vài phần châm chọc: “Đúng vậy, cô đã xem nhẹ sức sống ngoan cường của ngươi. Sớm biết thế, cô đáng lẽ phải bảo Hồng Liễu và Lục Phù xuống vách núi bồi thêm mấy nhát dao.”

Mộ Dung Dục vừa dứt lời, Bạch Chỉ giáng một cái tát vào mặt hắn: “Là ta quá hòa nhã với ngươi rồi nhỉ!” Sớm từ trước, nàng đã muốn làm như vậy, nếu không phải lo lắng động tĩnh quá lớn sẽ bị thị nữ của hắn phát hiện.

Từ giờ trở đi, hắn đừng mong được sống thoải mái dễ chịu.

Cơn đau rát ập đến, Mộ Dung Dục không những không tức giận, ngược lại càng tăng thêm nụ cười nơi khóe môi. Hắn l**m vết máu ở khóe miệng, ha hả hai tiếng: “Bạch Chỉ cô nương chẳng lẽ vì cô muốn mạng ngươi mà thẹn quá hóa giận?”

Bạch Chỉ ngẩn ra. Nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Tại sao nàng lại tức giận đến thế? Hắn muốn mạng nàng chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Có lẽ nàng đang tự giận chính mình, rõ ràng người khác muốn nàng chết, vậy mà nàng suýt chút nữa đã coi hắn là đồng bạn. Rõ ràng đây là nàng đa tình rồi.

Mộ Dung Dục thấy trên mặt Bạch Chỉ lộ ra vẻ mờ mịt, nụ cười dần tắt đi: “Bạch Chỉ cô nương, mạng của ngươi nhất định sẽ là của cô.”

Bạch Chỉ đối diện với đôi mắt sâu không lường được của hắn, rõ ràng hắn đã rơi vào tay nàng, nhưng trong lòng nàng lại rùng mình.

Bình Luận (0)
Comment