“Vậy sao? Để ta chờ xem nhé.”
Hắn muốn mạng nàng, cũng phải xem hắn có đủ bản lĩnh để lấy hay không.
Bạch Chỉ rời mắt khỏi hắn, đi xem xét động tĩnh xung quanh. Nơi này đủ kín đáo, nhưng thị nữ của hắn đều là cao thủ truy tìm, nàng ẩn thân ở đây liệu có quá mạo hiểm? Nhưng nàng không có ngựa, đêm hôm khuya khoắt mang theo Mộ Dung Dục cũng không thể đi xa. Sớm biết thế, dù mạo hiểm nàng cũng phải trộm xe ngựa của hắn.
Nghĩ đến đây, đầu nàng ẩn ẩn đau. Xem ra chỉ có thể đợi trời hửng sáng rồi nghĩ biện pháp khác.
Bạch Chỉ vừa hối hận vừa chú ý động tĩnh quanh thân, hoàn toàn không hay biết ánh mắt Mộ Dung Dục vẫn luôn dõi theo nàng.
Gió đêm thổi qua, lùm lau sậy phát ra tiếng sột soạt, nhưng Bạch Chỉ vẫn nghe thấy một chút dị động từ giữa đó. Có người tới.
Bạch Chỉ lại một lần nữa điểm huyệt Mộ Dung Dục để đề phòng hắn lên tiếng làm kinh động người. Nghe tiếng thì chỉ có một người đến. Là người mặc y phục đỏ hay người mặc y phục xanh nhỉ?
Bạch Chỉ hy vọng người đến là người mặc y phục xanh, người đó dễ giải quyết hơn một chút. Đang nghĩ ngợi, nàng liền thấy một bóng người đang đi về phía họ. Nhìn quần áo và dáng người mờ ảo, thế mà lại là một người đàn ông.
Đợi hắn lại tiến gần thêm một chút, tay Bạch Chỉ đang nắm kiếm bỗng nhiên nới lỏng, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
Người đến là Vệ Vô.
Bạch Chỉ lộ diện, Vệ Vô thấy nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Ta đoán ngay là ngươi sẽ ở đây mà.” Vệ Vô dùng miếng vải đen che mặt, ánh mắt liếc nhìn Mộ Dung Dục ở một bên, có chút cảnh giác.
“Sao ngươi lại biết ta ở đây?” Bạch Chỉ vô cùng tò mò.
Vệ Vô đáp: “Chuyện nói ra phức tạp lắm, chúng ta đi khỏi đây trước đã rồi nói sau. Hai nữ tử đỏ xanh kia đang tìm các ngươi đấy.”
Bạch Chỉ gật đầu, liền dẫn theo Mộ Dung Dục theo Vệ Vô rẽ vào một con đường nhỏ hẻo lánh, vào rừng, đến một căn nhà tranh cũ nát để nghỉ chân.
Mái nhà đã không còn, ngẩng đầu nhìn lên là một màn đêm lấp lánh ánh sao. Trong phòng, tường đổ vách xiêu, ngói vỡ đầy đất, còn mọc vô số cỏ dại, ngoại trừ một khoảng đất trống ở giữa, không còn chỗ nào để đặt chân.
Vệ Vô nhặt mấy tấm ván gỗ vỡ cùng một ít cỏ khô, lá khô, ném vào đống lửa đã tắt ở giữa khoảng đất trống, đốt lửa.
“Trước đây ngươi đã dừng chân ở đây sao?” Bạch Chỉ vừa ném khúc gỗ vào lửa vừa hỏi.
Vệ Vô gật đầu, rồi kể lại chuyện mấy ngày nay. Hôm đó, sau khi Bạch Chỉ đưa Mộ Dung Dục đi, Vệ Vô và Giang Hoài Cẩn cũng dùng kế thoát khỏi người của Mộ Dung Dục. Họ đến địa điểm đã hẹn với Bạch Chỉ để đợi nàng, nhưng đợi hai ngày vẫn không thấy. Trong lòng biết đã có chuyện xảy ra, Giang Hoài Cẩn liền sai hắn quay lại tìm nàng.
Kỹ năng truy tìm của Vệ Vô không bằng Bạch Chỉ, hơn nữa Bạch Chỉ lo lắng Hồng Liễu và Lục Phù sẽ phát hiện, nên cố tình giấu đi dấu vết, khiến Vệ Vô phải mất rất nhiều công sức mà vẫn không tìm thấy nàng.
Lần đầu tiên Vệ Vô phát hiện dấu vết của Bạch Chỉ là khi nghe ngóng từ miệng hai nữ sơn phỉ. Nghe nói trại chủ của họ đã cướp một nam tử anh tuấn làm áp trại phu quân, nhưng đêm thành thân hắn đã bị đồng bọn cứu đi, những người này vẫn luôn tìm kiếm hai người đó.
Trong lời kể của họ, một nam một nữ này, nam thì anh tuấn phi phàm, nữ thì võ công cao cường, người nam lại bị cướp từ trong núi. Vệ Vô lập tức kết luận hai người này chính là Mộ Dung Dục và Bạch Chỉ.
Dựa vào những manh mối ít ỏi có được, Vệ Vô một đường tìm kiếm, cuối cùng ở thị trấn nhỏ này lại bất ngờ thấy Mộ Dung Dục. Thế nhưng, bên cạnh hắn lại là hai thị nữ của hắn, còn Bạch Chỉ thì không hề xuất hiện.
Vệ Vô đoán rằng sau khi Bạch Chỉ đưa Mộ Dung Dục thoát khỏi trại sơn phỉ, nàng lại gặp phải hai thị nữ của Mộ Dung Dục, và đã không giữ được hắn.
Hắn vẫn luôn mai phục trong bóng tối, muốn xem liệu có thể tìm được tin tức của Bạch Chỉ hay không, đồng thời chờ đợi thời cơ để đưa Mộ Dung Dục đi. Điều khiến hắn kinh ngạc là Bạch Chỉ lại xuất hiện, và còn mang theo Mộ Dung Dục đi.
Sau đó thì không cần phải nói nữa.
“Vết thương trên người ngươi có nghiêm trọng không?” Vệ Vô hỏi, trước đó hắn đã nhận thấy Bạch Chỉ có không ít vết thương trên người.
“Không sao, dưỡng vài bữa là khỏi thôi.” Bạch Chỉ thờ ơ nói, sau đó lại oán trách, “Ngươi thật vô dụng á, bây giờ mới tìm thấy chúng ta, ngươi nhìn xem thị nữ của người ta kìa.” Nếu không phải hắn đến muộn như vậy, nàng đã không phải chịu những cái tội đó rồi.
Bị nàng chỉ trích ngay trước mặt người khác, Vệ Vô có chút xấu hổ sờ sờ mũi, liếc nhìn Mộ Dung Dục đối diện. Hắn phát hiện Mộ Dung Dục cũng đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm khó lường, không biết đang suy tư điều gì, nhìn cũng không thân thiện chút nào.
Hắn đương nhiên không mong đợi vị Thái tử điện hạ tôn quý này sẽ thân thiện với mình, chỉ là ánh mắt hắn ta có vẻ như đang nhắm vào mình, hắn bất giác kéo tấm vải đen trên mặt lên cao hơn một chút.
Đè nén cảm giác khó chịu bất ngờ dâng lên trong lòng, hắn quay đầu tiếp tục nói chuyện với Bạch Chỉ: “Vết thương trên trán ngươi vẫn nên xử lý đi, dù sao cũng là con gái, để lại sẹo thì không tốt.”
“Để lại thì để lại, có sao đâu.” Bạch Chỉ bĩu môi không cho là đúng, rồi nói tiếp: “Ngươi đừng đánh trống lảng. Ta đang nói ngươi đó, ngươi nói ta làm gì?”
Vệ Vô đau đầu: “Được rồi, là ta vô dụng, ta xin lỗi ngươi. Bạch Chỉ cô nãi nãi, tha thứ cho ta được không?” Hắn nói, sau đó từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc: “Ngươi lại đây, ta bôi thuốc cho ngươi.”
“Khụ khụ…”
Vệ Vô vừa dứt lời, hai tiếng ho dữ dội bỗng nhiên truyền đến từ phía đối diện. Hắn quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt Mộ Dung Dục vẫn như thường, khí định thần nhàn, không có vẻ gì là không khỏe.
Bạch Chỉ cũng bị tiếng ho của hắn thu hút. Nàng đã sớm mở huyệt đạo của hắn rồi, chỉ là hắn vẫn luôn trầm mặc, khiến nàng suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của hắn. Vừa nhìn thấy mặt hắn, Bạch Chỉ liền theo bản năng nhíu mày, tâm trạng trở nên có chút không vui.
“Ngươi ho cái gì?” Bạch Chỉ bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Dục ngữ khí thanh đạm: “Không có gì, chỉ là cổ họng bỗng nhiên có chút không khỏe thôi.”
“Không khỏe cũng phải chịu cho ta, đừng phát ra âm thanh gì, phiền chết đi được.” Bạch Chỉ không phải người mạnh miệng mềm lòng, nàng đã hạ quyết tâm không cho hắn sắc mặt tốt, cũng không để hắn được yên ổn.
Vệ Vô nghe lời này kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ. Người ta chẳng qua ho khan một chút, nàng có cần phải tức giận đến vậy không?
Vệ Vô không hiểu những chuyện đã xảy ra giữa hai người họ, chỉ thấy tình hình này, bỗng nhiên có chút đồng tình với Mộ Dung Dục.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Mộ Dung Dục cũng không hề tức giận, ngược lại còn cười đến xuân phong ấm áp: “Cô khát, có thể xin chút nước uống không?” Rõ ràng biết Bạch Chỉ không thích hắn, hắn vẫn cố ý trêu chọc nàng.
Ngại thân phận của Mộ Dung Dục, Vệ Vô cầm lấy túi nước bên cạnh vừa định đưa qua thì nghe Bạch Chỉ giận dữ nói: “Không có nước!”
Hành động của Vệ Vô khựng lại, do dự một chút rồi lặng lẽ đặt túi nước trở lại. Trong tình huống này, hắn thà chọc Mộ Dung Dục bất mãn, cũng tuyệt đối không đối đầu với Bạch Chỉ. Dù sao Mộ Dung Dục cũng không biết hắn là ai, còn Bạch Chỉ thì khác, lúc này nếu hắn làm nàng không vui, nàng sẽ đuổi giết hắn đến chân trời góc biển không thôi.
Phản ứng của Mộ Dung Dục cũng khó hiểu. Bị Bạch Chỉ đối xử lạnh nhạt như vậy, hắn cũng không tức giận, ngược lại còn tỏ vẻ hứng thú dạt dào.
“Ngươi muốn để cô khát chết sao?” Mộ Dung Dục nhìn nàng, cười như không cười nói: “Đến lúc đó ngươi tính sao với công tử của ngươi?”
Bạch Chỉ chỉ cảm thấy hắn thật sự coi nàng là kẻ ngốc. “Ngươi nghĩ mình là cá à, rời nước một lát là khát chết ngay được sao?”
Mộ Dung Dục kéo khóe môi, “Bạch Chỉ cô nương thật biết đùa.”
Bạch Chỉ nhăn chặt mày muốn chết, tức giận đến muốn đánh hắn. “Ai đùa với ngươi?” Nếu không phải Vệ Vô ở đây, giờ phút này nàng đã nhào tới đánh hắn rồi, cái vẻ mặt muốn cười mà không cười, đầy mỉa mai của hắn thật sự quá đáng ghét.
Vệ Vô dần dần ý thức được điều không ổn, bầu không khí giữa hai người này quả thực có chút kỳ quái. Những lời qua tiếng lại này không giống như đang cãi nhau, mà lại như là…… Vệ Vô trong đầu vừa nảy ra một từ, lập tức không dám nghĩ tiếp, đây nhất định là ảo giác. Đúng, ảo giác.
“Thời gian không còn sớm, nghỉ tạm trước đi, sáng mai còn phải lên đường.” Vệ Vô lo lắng Bạch Chỉ không kiềm chế được tính tình, xông lên đánh người, vội vàng chen vào nói.
Bạch Chỉ nghe vậy bình tĩnh lại, lập tức không thèm để ý đến Mộ Dung Dục nữa. Ngược lại, nàng nói chuyện với Vệ Vô: “Ngươi ngày mai cứ đưa hắn đến chỗ công tử trước, ta sẽ ở lại cản phía sau.” Vệ Vô chỉ có một con ngựa, cũng không ngồi được ba người, nàng không muốn cùng Mộ Dung Dục, thà rằng lưu lại ứng phó hai người kia.
“Vẫn là ngươi đi cùng hắn đi.” Vệ Vô tiến đến bên cạnh nàng, hạ giọng: “Ngươi dù sao cũng ở cùng hắn lâu hơn, hiểu rõ hắn, cũng có thể đề phòng hắn giở thủ đoạn.”
Bạch Chỉ nghĩ cũng phải, Vệ Vô không thể bại lộ thân phận trước mặt hắn, nếu không về sau sẽ gặp nguy hiểm. “Được rồi, vậy ngươi chú ý một chút, hai thị nữ của hắn cũng không phải dễ đối phó.”
Vệ Vô gật đầu, “Ta biết rồi.”
Hai người này ngang nhiên thì thì thầm thầm, Mộ Dung Dục nhìn vào mà cảm thấy chói mắt một cách khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng nói gì thêm.
Còn về vết thương trên trán Bạch Chỉ, sau màn chen ngang vừa rồi, cả Vệ Vô và Bạch Chỉ đều đã quên mất nó.
Sáng sớm hôm sau, khi trời mới hửng sáng, Bạch Chỉ liền chia tay Vệ Vô.
Vệ Vô giao ngựa cho nàng, nhưng điều này khiến nàng có chút đau đầu. Nàng phải ngồi chung một con ngựa với Mộ Dung Dục, xuất phát từ sự không tin tưởng hắn, nàng không thể để lưng về phía hắn. Vậy nên chỉ có thể là Mộ Dung Dục ngồi phía trước, nàng ngồi phía sau. Người hắn lại cao lớn, chắn hết tầm nhìn của nàng, tư thế như vậy muốn khó chịu bao nhiêu có bấy nhiêu. Nếu không phải vội vã lên đường, nàng chỉ muốn vứt hắn xuống, để hắn đi theo ngựa thôi.
“Ngươi thành thật một chút, dám giở trò, ta sẽ đâm chết ngươi.” Bạch Chỉ dùng dao găm kề vào hông hắn, hung hăng uy h**p. Nàng định đến thành trấn tiếp theo sẽ mua một chiếc xe ngựa, nhưng trên người nàng lại không có tiền, quên mất không xin Vệ Vô.
“Bạch Chỉ cô nương, ngươi lo cô giở trò đến vậy, hà tất phải ngồi chung một con ngựa? Khinh công của ngươi chẳng phải rất tốt sao? Hoàn toàn có thể chạy nhanh như ngựa mà.” Mộ Dung Dục nói với giọng hài hước, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lẽo. Bạch Chỉ không nhìn thấy, cứ ngỡ hắn đang châm biếm mình.
“Ngươi còn muốn một mình cưỡi ngựa à? Ta không trói ngươi lại, bắt ngươi chạy theo ngựa đã là thiện tâm quá độ rồi.” Bạch Chỉ mỉa mai đáp. Nàng đúng là muốn làm vậy, nhưng vì hắn có bệnh tim, nàng sợ hắn chết thì không có cách nào giải thích với công tử.
“Bạch Chỉ cô nương còn có “thiện tâm” sao?” Mộ Dung Dục ha một tiếng, như thể nghe thấy chuyện nực cười vô cùng.
“Ngươi câm miệng đi, nói nữa ta sẽ thật sự ném ngươi xuống đó.” Bạch Chỉ bực bội nói, chỉ thấy miệng người này càng ngày càng quá đáng, biết rõ nàng ghét nghe hai chữ “cô nương”, cố tình cứ gọi mãi để chọc ghẹo người khác.
Mộ Dung Dục vì Bạch Chỉ không làm gì được mà nhếch khóe môi. Hai tay nàng bỗng nhiên thò qua hông hắn, sau đó s* s**ng một hồi. Người hắn cứng đờ, có chút kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”