Bạch Chỉ không nói gì, sau khi s* s**ng khắp người hắn mà không có kết quả, nàng liền ghét bỏ mà buông hắn ra. Mộ Dung Dục không hiểu được lại kiêm buồn bực, không đợi hắn hỏi lại, Bạch Chỉ chủ động thẳng thắn:
“Ta xem trên người ngươi có bạc không. Không ngờ ngươi còn nghèo hơn ta…” Bạch Chỉ căm giận lầm bầm, “Thân là Thái tử, trên người thế nhưng không có lấy một xu dính túi, ngươi cũng tính là Thái tử à.”
Mộ Dung Dục ngại nàng không động não, tức tới phì cười nói: “Cô bị ngươi từ trên giường lôi đi, trên người làm sao có bạc đây?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, lúc này mới đánh giá y phục trên người hắn, bấy giờ mới phát hiện áo ngoài hắn còn chưa mặc vào, tóc búi lỏng lẻo, vừa nhìn đã biết là bộ dạng mới từ trên giường tỉnh dậy. Nàng không lời nào để nói, trầm mặc một lát, lại vô cớ mà không phục, “Ta thấy đai lưng ngươi khảm ngọc, nghĩ hẳn là giá trị không ít tiền.” Nàng hạ quyết tâm nhất định phải áp bức được chút gì từ trên người hắn.
Đúng là thổ phỉ. Nội tâm Mộ Dung Dục vừa buồn cười vừa tức giận, “Ngươi muốn bạc làm gì?”
“Đương nhiên là mua xe ngựa rồi.” Bạch Chỉ thống khoái trả lời, “Ngươi cũng không muốn ngồi chung một con ngựa cùng ta đi?”
Mộ Dung Dục chưa nói gì, Bạch Chỉ coi như hắn cam chịu, vì thế lại nói:
“Ngươi là Thái tử, ngồi xe ngựa mới hợp với thân phận ngươi chứ, còn về cái đai lưng… Cứ tùy tiện lấy một sợi dây thừng mà ứng phó cũng được, dù sao ngươi ngồi trong xe ngựa, cũng chẳng ai thấy ngươi, dù có thấy cũng không biết ngươi là Thái tử, cần gì phải giữ thể diện.”
Mộ Dung Dục thấy nàng càng nói càng hoang đường, ngực hơi phập phồng rồi sau đó mới ổn định hơi thở, dùng ngữ khí vân đạm phong khinh nhất thốt ra lời kiên quyết nhất: “Cô thà chết cũng sẽ không dùng dây thừng làm đai lưng.”
“Nhìn không ra ngươi tính tình lại cứng đến vậy đó, ta còn tưởng rằng ngươi rất am hiểu cái gọi là nhẫn nhục chịu đựng cơ đấy.” Bạch Chỉ tức giận trừng mắt nhìn một cái, phát hiện hắn không nhìn mình, thế là vươn tay chọc chọc eo hắn.
Hành động này khiến Mộ Dung Dục ngứa ngáy một trận, bất giác vặn vẹo eo, thấp giọng mắng: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân.”
Toàn thân Bạch Chỉ đều muốn chống đối, hắn càng không cho nàng làm gì, nàng càng phải làm cái đó, thế là ngón tay này chọc một cái, kia chọc một cái.
Cả người Mộ Dung Dục ngứa ngáy, không chịu nổi sự quấy rầy này, hoàn toàn lạnh mặt: “Bạch Chỉ cô nương, ngươi là lưu manh sao?”
Bạch Chỉ nghe ngữ khí hung tợn của hắn, động tác khựng lại, bỗng nhiên nghĩ đến tâm trạng của mình khi bị những tên lưu manh nhàn rỗi quấy rầy trên phố đêm đó. Lập tức, nàng cảm thấy đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nếu có thể, hắn giờ phút này đại khái hắn cũng muốn đánh nàng một trận đi.
Nàng ngượng ngùng mà rụt tay lại, chỉ hừ hừ hai tiếng. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi qua những màn đấu võ mồm của hai người. Khi hai người trên cùng một con ngựa đi qua một quan đạo hoang vắng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng huýt sáo, rồi sau đó một đám người từ khu rừng phía trước tràn ra như ong vỡ tổ, chặn đường họ.
Bạch Chỉ nhìn thấy nữ tử cầm cây hoa lê thương đi đầu, tức khắc trán nàng căng chặt. Nàng vừa thoát khỏi thị nữ của Mộ Dung Dục, lại gặp phải đám người Viên Yến Tử. Nàng thật sự quá xui xẻo!
Ánh mắt Viên Yến Tử như rắn độc nhìn chằm chằm Mộ Dung Dục: “Mộ lang, ngươi dám lừa gạt ta.” Nàng ta nói với giọng căm hận, trong mắt toát ra vô vàn tia oán hận.
Bạch Chỉ từ phía sau Mộ Dung Dục ló đầu ra, chớp chớp mắt về phía nàng ta, cười hì hì: “Viên trại chủ, hân hạnh được gặp nha.”
Bạch Chỉ đã gặp nàng ta, nhưng Viên Yến Tử lại chưa từng gặp nàng. Thấy dáng vẻ ngây ngô của nàng, trong lòng Viên Yến Tử giận tím mặt, lạnh giọng trách mắng: “Hay cho ngươi một tên phụ bạc. Nàng ta là ai hả?”
Bạch Chỉ cười cười nhìn quét qua mọi người, trừ Viên Yến Tử ra, những người còn lại đều mang theo đại đao, rõ ràng là nữ tử, nhưng ai nấy đều như hung thần ác sát, vừa nhìn đã biết không dễ chọc. Cũng không biết Viên Yến Tử này từ đâu mà chiêu mộ được những người này nữa.
Tuy trên mặt Bạch Chỉ cười, nhưng trong lòng lại có chút sầu muộn. Muốn đưa Mộ Dung Dục đầy mưu mẹo này xông ra vòng vây cũng chẳng phải chuyện đơn giản.
Mộ Dung Dục cũng không muốn chọc giận Viên Yến Tử, vốn định trả lời là huynh muội, nào ngờ Bạch Chỉ đã nhanh hơn một bước đáp: “Ta à, ta là nương tử chàng ấy yêu sâu đậm đó.”
Khóe môi Mộ Dung Dục giật giật. Nói nương tử đã đành, còn muốn thêm cả ba chữ “yêu sâu đậm” vào, nha đầu này đang có ý đồ gì đây? Hắn quay đầu lườm Bạch Chỉ, trong mắt nàng ẩn chứa vẻ tinh quái.
Bạch Chỉ không để ý đến ánh mắt dò xét của Mộ Dung Dục, nàng ra tay trước khi hắn kịp giở trò: “Hơn nữa chàng không phải họ Mộ, mà là họ Mộ Dung. Chàng ấy lừa ngươi, nhưng đây cũng là cách tự bảo vệ mình thôi, ai bảo ngươi cưỡng đoạt dân nam? Phu quân ta còn nói, ngươi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn làm nương tử của phu quân ta, ngươi cũng không tự soi gương xem mình có xứng hay không.”
Bạch Chỉ vừa dứt lời, mặt Mộ Dung Dục đen lại, mặt Viên Yến Tử cũng đen, chỉ có một mình Bạch Chỉ đắc ý dào dạt. Những lời này của nàng trực tiếp cắt đứt đường lui của Mộ Dung Dục. Chỉ cần Viên Yến Tử hận hắn, hắn cũng chỉ có thể xin nàng che chở, không dám giở trò trước mặt nàng nữa.
Nàng thật sự là cực kỳ thông minh á.
Mộ Dung Dục cũng hiểu rõ ý đồ của nàng, nhưng lại không thể vạch trần tâm tư đó, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
“Phu quân ta còn nói, chỉ có ta xứng đôi với chàng ấy thôi.” Bạch Chỉ còn sợ sắc mặt Viên Yến Tử chưa đủ khó coi, tiếp tục châm chọc nàng.
Viên Yến Tử nghiến răng ken két, lớn tiếng quát: “Đồ xấu xí ở đâu chui ra, cũng dám khoe khoang như thế.”
Bạch Chỉ cũng không tức giận, dù sao nàng cũng không để ý người ta nói về dung mạo mình, huống hồ nàng dù có xấu cũng không đến mức tệ. Có điều, nàng vẫn làm ra vẻ mặt tủi thân nhìn về phía Mộ Dung Dục:
“Phu quân, chàng thấy ta có xấu không? Ta xấu hay nàng ta xấu hả?”
Nàng luôn miệng gọi “phu quân”, “nương tử” đến là thuận miệng. Mộ Dung Dục ngữ trệ, lần đầu tiên trong đời chứng kiến sự “không biết xấu hổ” của nàng. Hắn không khẳng định dung mạo nàng, nhưng cũng không hạ thấp nàng, chỉ trầm mặc nhìn nàng diễn trò.
Viên Yến Tử đã không thể nhịn được nữa, cũng lười nghe Mộ Dung Dục trả lời. “Hôm nay hai người các ngươi không được đi đâu đâu, các ngươi ân ái như vậy, thì cứ xuống hoàng tuyền tiếp tục làm một đôi quỷ phu thê đi.” Nàng ta chĩa thương chỉ thẳng Bạch Chỉ và Mộ Dung Dục.
Bạch Chỉ trong lòng thầm nhủ, ai muốn cùng hắn làm một đôi quỷ phu thê chứ, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười rạng rỡ: “Ấy, vậy thì không được, ta còn chưa sống đủ đâu, vẫn là chính ngươi xuống hoàng tuyền đi.”
Mộ Dung Dục nghe giọng điệu lười biếng của nàng, nhưng lại không thể cảm thấy nhẹ nhõm, trầm giọng dò hỏi: “Có chắc chắn không?” Đối phương người cũng không ít.
“Chỉ cần ngươi không ngáng chân ta, ta liền chắc chắn rồi.” Bạch Chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm xong lại cố ý lớn tiếng hướng về phía Viên Yến Tử nói:
“Phu quân, chàng cứ ở bên cạnh mà xem cho kỹ, nương tử chàng đây oai phong thế nào!” Nói rồi nàng phi thân xuống ngựa, rút trường kiếm ra.
Mộ Dung Dục thấy nàng trong tình thế căng thẳng còn phải thỏa mãn tật buôn chuyện mà cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ nghiêm túc dặn dò: “Tập trung vào, với lại, đừng khinh địch.”
Bạch Chỉ không để lời dặn dò của Mộ Dung Dục vào lòng chút nào, càng không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn. Viên Yến Tử ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người phía sau đề đao xông lên.
Mộ Dung Dục không xuống ngựa, thúc ngựa ra khỏi vòng chiến, bình tĩnh quan sát Bạch Chỉ cùng những người khác đánh nhau. Bạch Chỉ ra chiêu không chỉ tàn nhẫn mà còn rất thong dong, dù một mình chống chọi với nhiều người, trên mặt nàng cũng chưa từng có chút sợ hãi nào. Khác hẳn với vẻ ngoài thường ngày nàng bày ra, giờ phút này ánh mắt nàng kiên nghị và chuyên chú, không có cảm xúc thừa thãi nào lộ ra, trên người tản mát ra khí thế bách chiến bách thắng, không gì cản nổi. Một Bạch Chỉ như vậy vừa xa lạ lại vừa đáng tin cậy.
Những lo lắng kia trong lòng Mộ Dung Dục cũng tiêu tan, mang theo ánh mắt thưởng thức, xem từng chiêu từng thức của Bạch Chỉ.
Nàng ra chiêu tuy tàn nhẫn, nhưng cũng không chí mạng. Một người trong đám, phối hợp cùng những người khác, dẫn đầu áp sát Bạch Chỉ bổ tới một đao. Bạch Chỉ một cái lộn ngược ra sau nhẹ nhàng tránh né, sau đó liền ra mấy chiêu công vào hạ bàn. Thế chiêu nhanh đến mức người ta dường như cảm thấy trước mắt xuất hiện bóng chồng nhau, còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã truyền đến đau nhức, đại đao rơi xuống đất.
Bạch Chỉ phi chân đá văng người đó ra. Người kia ngã xuống đất, muốn nhặt lại đao, nhưng lại phát hiện gân tay mình đã bị cắt đứt, chỉ có thể rời khỏi chiến cuộc.
Mộ Dung Dục cho rằng dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn của Bạch Chỉ, người kia tuyệt đối không sống được, nhưng không ngờ nàng chỉ cắt đứt gân tay.
Chưa đến nửa nén hương, người của Viên Yến Tử đã ngã xuống hơn phân nửa.
Viên Yến Tử giết đỏ cả mắt. Thương pháp của nàng ta sử dụng xuất thần nhập hóa, trước đây chưa từng gặp đối thủ. Giờ đây thấy không thể làm Bạch Chỉ bị thương dù chỉ một chút, trong lòng nàng bạo nộ, toàn thân lộ ra sát khí nồng liệt. Có điều, mặc kệ nàng ta ra chiêu nào, Bạch Chỉ luôn có thể phá giải. Nàng dần dần kiệt sức, rồi sau đó linh cơ vừa động, giả bộ không địch nổi, ném thương xuống đất. Đợi Bạch Chỉ tới gần, đột nhiên dùng ám chiêu, ném ra hoàn bắn về phía Bạch Chỉ.
“Cẩn thận!” Khi Viên Yến Tử ném ám khí về phía Bạch Chỉ, tim Mộ Dung Dục bất giác ẩn ẩn hoảng loạn, hắn buột miệng nhắc nhở. May mắn Bạch Chỉ phản ứng nhanh chóng, kịp thời lách mình, nếu không một mắt của nàng không thoát nổi bị mù.
Mộ Dung Dục thấy Bạch Chỉ không sao, trái tim treo ngược mới thả lỏng. Hồi thần lại, mặt hắn chùng xuống, chỉ cảm thấy phản ứng của mình có chút quá khích. Nàng bị thương hay không thì liên quan gì đến mình chứ?
Viên Yến Tử thấy không thể ám toán nàng, lập tức đứng dậy đi nhặt thương. Nhưng vừa chạm vào cây thương, trên cổ liền truyền đến xúc cảm lạnh lẽo. Nàng ta cứng đờ người, phía sau truyền đến lời nói châm chọc của Bạch Chỉ:
“Ngươi đã ném thương, chẳng khác nào phản bội nó, còn muốn nó thay ngươi bán mạng sao?”
Viên Yến Tử cũng là người tính cách quật cường, nàng phun một bãi nước bọt xuống đất rồi lạnh lùng nói: “Muốn giết muốn xẻo tùy ngươi.”
“Ôi, đúng là một người thẳng thắn, không như một số người, eo nói cong là cong ngay.”
Giọng điệu của Bạch Chỉ không phải không có sự bội phục. Lọt vào tai Mộ Dung Dục, lại có chút chói tai một cách khó hiểu. Nàng đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe đây mà?
Bạch Chỉ đá văng cây thương của nàng ta, thu kiếm lại: “Ta lúc này tâm trạng đang vui, không muốn đại khai sát giới, ngươi đi đi.”
Viên Yến Tử có chút kinh ngạc, vốn nghĩ Bạch Chỉ lòng dạ khó lường, nhưng quay đầu đối diện ánh mắt thản nhiên của nàng, lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều. Nàng ta đứng dậy, nhìn những thủ hạ đều đã bị thương của mình, trong lòng tuy không phục, nhưng vẫn cúi đầu: “Ta kỹ năng không bằng người, cam bái hạ phong*.” Nói xong, nàng dẫn thủ hạ của mình rời đi.
(*Tự nguyện chịu thua)
“Này, cây thương của ngươi bỏ lại sao?” Bạch Chỉ hô.
Viên Yến Tử quay đầu lại nhìn nàng thật sâu một cái, rồi nhìn cây hoa lê thương trên mặt đất. Tuy có vẻ không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát kiên quyết mà rời đi.
“Để lại cho ta sao?” Bạch Chỉ tiến lên nhặt cây thương đó lên, khoa tay múa chân một chút, có chút thích thú. “Cây thương này tuy tốt, nhưng không tiện mang theo, dù sao cũng là người khác không cần, ta mới chẳng thèm đâu…”
Tuy nói vậy, nàng lại không vứt bỏ nó, cầm đi đến trước mặt Mộ Dung Dục.
Mộ Dung Dục xuống ngựa, ánh mắt dừng lại trên mặt Bạch Chỉ. Nàng mày mắt ôn hòa, không có sát khí. Là một sát thủ, nàng lại có phần nhân tính hơn những người khác. Chắc hẳn đây cũng là một trong những lý do Giang Hoài Cẩn nhìn trúng nàng.
“Sao ngươi không chạy?” Bạch Chỉ nghi hoặc hỏi. Nàng vốn nghĩ hắn nhất định sẽ nhân lúc nàng cùng Viên Yến Tử dây dưa mà thúc ngựa bỏ đi, dù sao điều đó mới phù hợp với tính cách của hắn. Cho nên lúc này thấy hắn đứng trước mặt mình, nàng rất đỗi khó hiểu.
Ánh mắt Mộ Dung Dục mang theo ý vị sâu xa mà liếc nàng một cái: “Ngươi hy vọng cô chạy?”
Lúc trước hắn dặn dò nàng tập trung, đó là để nhắc nhở nàng đừng phân tâm nhìn chằm chằm hắn, nhưng lại không nghĩ nói quá rõ ràng. Giờ đây nàng quả thực có loại nghi ngờ này, hắn cũng chẳng có gì để nói, đổi lại là hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Đương nhiên là không hy vọng. Nàng trước đó còn từng có ý niệm điểm huyệt hắn, nhưng nàng hơi lo lắng nếu mình bị thua, còn có thể chạy trốn, nhưng hắn lại rơi vào tay Viên Yến Tử, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền phức. Chi bằng hắn cứ chạy trước, sau đó nàng lại bắt hắn trở về.
“Ta chỉ là cảm thấy… điều này không giống ngươi lắm.” Bạch Chỉ ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Không phải ngươi trúng tà đấy chứ?”
Mộ Dung Dục lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: “Ngươi nói cô thành kẻ phụ lòng tội ác tày trời, chẳng phải là để cô bỏ Viên trại chủ mà chọn ngươi sao?” Hắn trả lời qua loa, cũng không đi cùng nàng thảo luận việc hắn còn có con đường khác để đi.
Mộ Dung Dục chỉ là nghĩ thông suốt, Giang Hoài Cẩn đã không làm gì được hắn, cứ đơn giản lại dây dưa. Hắn giờ đây cũng muốn xem, rốt cuộc hắn ta có ý gì.