Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 34

Mộ Dung Dục không nói gì, chỉ tay vào một chiếc hộp trên giá đỡ bên cạnh.

Bạch Chỉ định lấy nhưng nhận ra tay mình đang vướng, ngượng ngùng nói: “Ta không rảnh tay, phiền Thái tử điện hạ ngài giúp ta lấy một chút.”

Những từ khách sáo như “phiền”, “ngài” thốt ra từ miệng nàng khiến Mộ Dung Dục cảm thấy khó chịu. Hắn đâu có bảo Hồng Liễu, Lục Phù dạy nàng quy củ, vậy nàng học ở đâu ra?

Bạch Chỉ cứ nhìn chằm chằm vào hắn. Mộ Dung Dục sa sầm mặt, cầm lấy chiếc hộp trên giá, ném ra trước mặt nàng, ngữ khí âm trầm nói: “Ngươi có biết quy củ không? Cô đâu phải người ngươi có thể tùy ý sai bảo. Nếu không phải tâm tình cô tốt, cô đã chém đầu ngươi rồi.”

Bạch Chỉ cho tất cả hạt châu vào, thế mà đầy kín cả một hộp. Nàng vờ như không nghe thấy lời Mộ Dung Dục nói, cẩn thận chọn ra vài viên không được đều, đút vào túi, định tìm cơ hội dùng đến. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cười lấy lòng: “Thái tử điện hạ, chiếc hộp này đẹp quá, có thể cho ta không…”

Tốt lắm, thế mà lại được voi đòi tiên. Mộ Dung Dục tức giận nói: “Ngươi có nghe thấy lời cô nói không, cô muốn chém đầu ngươi.” Lời hắn vừa nói chẳng lẽ còn chưa đủ nghiêm túc?

Bạch Chỉ thở dài trong lòng, thu lại nụ cười, “Ồ, vậy ngươi chém đi.” Nói rồi nàng đưa đầu ra trước mặt hắn, để lộ gáy ngay dưới mắt hắn.

Mộ Dung Dục đầu tiên là sững sờ, rồi thoáng nhìn thấy mấy sợi tóc trên cổ nàng đang rũ xuống, hoàn toàn lọt vào trong cổ áo. Đầu ngón tay hắn khẽ động, có chút xúc động muốn gỡ ra, nhưng hắn nhận ra hành động này không ổn nên đành thôi. Vừa lúc Hồng Liễu bước vào, Mộ Dung Dục liền nói: “Lần sau chém nữa, hôm nay trước tạm tha cho ngươi một mạng.” Không biết có phải cảm thấy mình nói quá đùa giỡn, hắn cố ý đè thấp giọng.

“Tuân mệnh, Thái tử điện hạ.” Bạch Chỉ cười hì hì thu đầu về, “Lần sau ta nhất định tắm rửa sạch sẽ chờ ngươi.”

Bạch Chỉ lại không hề hạ giọng. Hồng Liễu đứng một bên nghe thấy, mi mắt bỗng nhiên giật giật.

Mộ Dung Dục vừa lúc thấy ánh mắt kinh ngạc của Hồng Liễu, gương mặt tuấn tú không hiểu sao nóng lên, thầm trừng mắt liếc Bạch Chỉ một cái. Nàng luôn có thể nghiêm trang nói ra những lời không đứng đắn.

Hồng Liễu vội vàng rũ mắt xuống. Bạch Chỉ ôm chiếc hộp, thần thái hiên ngang đi ngang qua mặt Hồng Liễu. Có tiền quả nhiên không giống nha.

Hồng Liễu dùng ánh mắt liếc nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy vẻ mặt đắc ý vênh váo kia khiến người ta hận không thể đấm cho một trận. Nếu không phải kiêng nể võ công của nàng, chắc chắn không ít người đã muốn đánh nàng rồi, Hồng Liễu thầm nghĩ.

Bạch Chỉ đi rồi, Hồng Liễu mới bẩm báo với Mộ Dung Dục: “Điện hạ, nương nương sai người đến thỉnh ngài ngày mai đến chỗ của người một chuyến.”

Trừ một thoáng kinh ngạc vừa rồi, giờ phút này thần sắc của nàng ta trước sau vẫn giữ vẻ cung kính.

Mộ Dung Dục đã đoán được mẫu thân gọi hắn đi là vì chuyện gì. Hắn thầm thở dài một tiếng, đưa tay xoa xoa giữa đôi mày, muốn xua đi sự mệt mỏi chợt ập đến, “Ta biết rồi.”

Ba năm trước, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã hứa hôn hắn với con gái của tể tướng. Đáng tiếc nàng kia mệnh bạc, vài tháng sau đã qua đời vì bạo bệnh. Để an ủi tể tướng và thể hiện sự coi trọng với ông, Hoàng thượng cùng Mộ Dung Dục đều quyết định ba năm không chọn Thái tử phi. Nay kỳ hạn ba năm đã qua, Hoàng hậu liền bắt đầu tìm kiếm người thích hợp. Thậm chí từ năm ngoái, người đã đưa vô số bức họa của các quý nữ đến, bảo hắn chọn người vừa ý và phù hợp.

Mộ Dung Dục kỳ thực cũng không vội chọn Thái tử phi. Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, người hắn chọn không phải thê tử, mà là minh hữu. Minh hữu này cần phải giúp ích cho hắn, nhưng hắn vẫn chưa xác định được người thích hợp nhất.

Một nguyên nhân khác, hắn cho rằng vừa hết thời hạn ba năm đã vội vã chọn Thái tử phi thì chẳng khác gì với việc người vừa qua đời đã lập tức chọn người thay thế.

Mộ Dung Dục chợt nghĩ ra điều gì, buông tay xuống, phân phó Hồng Liễu: “Bảo nhà bếp chuẩn bị thêm nhiều món mặn một chút.”

Hồng Liễu lo lắng hắn bận rộn đến quên lời dặn dò của ngự y, liền mở lời: “Điện hạ, ngự y đã nói, gần đây ngài nên ăn những món thanh đạm.”

Mộ Dung Dục thản nhiên liếc nàng ta một cái, “Làm theo lời ta nói là được.”

Hồng Liễu sững sờ, nhưng nàng tinh tế nên rất nhanh hiểu ra, “Nô tì rõ rồi ạ.” Nói xong hành lễ cáo lui.

Bạch Chỉ trở về phòng lại không vội thay y phục, trước tiên đổ hạt châu ra đếm một lượt, sau đó mới thỏa mãn xếp lại, cất đi, rồi thay một bộ y phục sạch sẽ.

Theo lời Mộ Dung Dục dặn, nàng trở lại tẩm điện của hắn. Hắn vẫn đang bận rộn trước án thư. Làm Thái tử quả thật rất vất vả, hầu như không có thời gian rảnh rỗi.

Nàng rất tự giác không đến quấy rầy, tự tìm một chỗ ngồi. Không lâu sau, Hồng Liễu dẫn cung tì mang vào một cái bàn bát tiên, rồi những người bưng thức ăn nối đuôi nhau đi vào. Chẳng mấy chốc, thức ăn đã bày đầy cả bàn.

Hồng Liễu tiến lên mời Mộ Dung Dục ngồi.

Mộ Dung Dục đặt bút xuống, “Các ngươi lui ra cả đi.”

“Vâng.” Hồng Liễu đáp lời, sau đó liếc nhìn Bạch Chỉ đang ngơ ngác nhìn chằm chằm những món ăn ngon trên bàn. Nàng ta mặt không đổi sắc dẫn mọi người lui xuống.

Bạch Chỉ không rõ tình hình, thấy mọi người đều lui ra, nghĩ đến lời Mộ Dung Dục vừa nói nên cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

“Ngươi ở lại.” Giọng Mộ Dung Dục vang lên sau lưng.

Bạch Chỉ khựng lại, quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt hắn đang đặt trên người mình, mới biết hắn nói mình, bèn quay lại, nhưng ánh mắt lại không nhìn hắn.

Mộ Dung Dục để ý đến nơi ánh mắt nàng nhìn, không khỏi bật cười, rồi sau đó lại nghiêm mặt, “Nhà bếp làm nhiều món ăn, ta ăn không hết, ngươi thay ta ăn đi.”

Lại có chuyện tốt như thế này sao? Mắt Bạch Chỉ sáng rực lên, không nói hai lời chạy nhanh đến bàn ngồi xuống, do dự nhìn Mộ Dung Dục, thấy hắn lại bận rộn với việc của mình, không để ý đến nàng bên này, liền cầm đũa ăn uống ngon lành.

Mộ Dung Dục buông việc đang làm, ánh mắt lướt về phía Bạch Chỉ, nhìn nụ cười trên mặt nàng sắp lan đến tận mang tai, trong lòng hắn cảm thấy phức tạp không nói nên lời.

Rõ ràng là muốn tra tấn nàng một phen, nhưng vừa thấy vẻ đáng thương của nàng, hắn lại có chút mềm lòng, không nhịn được sắp xếp cho nàng một bàn thức ăn này. Thế nhưng, giờ phút này nhìn thấy vẻ vui sướng mãn nguyện của nàng, mà bản thân lại còn bận rộn với những công việc phiền phức, hắn lại có chút không thoải mái, liền mở lời: “Ngươi ăn cho ngon bữa này đi, không chừng bữa sau sẽ không có nữa đâu.”

Bạch Chỉ đang ăn thịt chân giò kho tàu, nghe vậy bỗng nhiên khựng lại, ngước mắt nhìn Mộ Dung Dục một cái. Khóe môi hắn treo nụ cười lạnh, ánh mắt âm trầm, dưới vẻ mặt này của hắn, bàn thức ăn ngon bỗng chốc tựa như bữa cơm trước khi chém đầu. Suy nghĩ vừa mới nảy ra, miếng thịt đang đầy trong miệng nàng lập tức trở nên khó nuốt, bất giác phun ra, miếng chân giò kho tàu trong tay cũng vứt đi.

Sắc mặt nàng có chút khó coi: “Vậy… vậy ta không ăn nữa, để dành bữa sau ăn.”

Nhìn nàng phun ra đồ ăn trong miệng, trong lòng Mộ Dung Dục có chút ghét bỏ, nhưng cũng có chút hối hận. Đang yên đang lành, sao hắn lại không nhịn được mà trêu chọc nàng chứ. “Lãng phí thức ăn, lần sau màn thầu rau xanh cũng không cho ngươi ăn.” Mộ Dung Dục lạnh lùng đe dọa.

“Hả?” Bạch Chỉ khựng lại, lo lắng bữa sau không có gì ăn, vội vàng lại cầm lấy miếng chân giò kho tàu. Nhưng cổ họng lạnh toát, món ăn vốn ngon lành giờ không còn sức hấp dẫn nữa. Nàng cứ như đang hoàn thành nhiệm vụ mà tiếp tục ăn, cuối cùng ăn cơm mà cứ như đang cố sức.

Mộ Dung Dục nhìn vẻ mặt khổ sở của nàng, trong lòng thở dài, thầm nghĩ lần sau nhất định không nên nói những lời đó lúc nàng đang ăn. Nàng ăn không ngon, hắn nhìn cũng không thoải mái.

“Điện hạ, ta ăn xong rồi.” Bạch Chỉ không nhịn được ợ một tiếng. Nàng vội mím chặt miệng, một lát sau, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Vậy ta còn có bữa sau ăn không?”

Hóa ra nàng vẫn luôn nhớ kỹ lời nói đó. Mộ Dung Dục không biết nên giận hay nên cười, lười đáp lại nàng, chỉ nói: “Đi rửa tay đi.”

Bạch Chỉ lo lắng đề phòng đi rửa sạch tay, sau đó quay người đối mặt Mộ Dung Dục.

Mộ Dung Dục nhìn thấy mặt nàng thì thật sự bật cười, bảo nàng đi rửa tay thì nàng thật sự chỉ rửa tay. Hắn vốn dĩ ưa sạch sẽ, nhìn thấy vệt dầu mỡ trên môi nàng và hạt cơm dính ở khóe miệng, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu. “Ngươi lại đây.”

Bạch Chỉ khó hiểu đi tới. Thấy hắn đưa cho một chiếc khăn đã được gấp gọn, lạnh giọng nói: “Lau miệng.”

Lòng Bạch Chỉ vẫn còn lo lắng chuyện bữa cơm, nên nàng tùy ý nhận lấy chiếc khăn lau qua loa. Mộ Dung Dục thấy vậy thở dài, không thể nhịn được nữa, giật lấy chiếc khăn, tự tay lau đi hạt cơm dính ở khóe môi nàng.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, khuôn mặt kề sát rất gần, đôi mắt khẽ rũ xuống, hàng mi vừa đậm vừa dài đang nhẹ nhàng rung động. Tim Bạch Chỉ đột nhiên đập thình thịch loạn nhịp, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, nàng cố kìm lại nhưng không được.

“Lúc trước ngươi không như vậy?” Mộ Dung Dục bỗng nhiên ngước mắt nhìn nàng một cái, nhíu mày nói.

Bạch Chỉ theo bản năng lảng tránh ánh mắt, có chút ngượng ngùng. Ngày thường nàng sẽ không như thế. Vừa rồi nàng chỉ là thất thần lại ăn vội, nên mới ra nông nỗi này. Nàng thầm biện giải cho mình trong lòng, nhưng không hiểu vì sao, nàng cứ như bị câm, không thể mở lời.

Mộ Dung Dục vẫn chưa phát hiện sự khác thường của Bạch Chỉ, chỉ là ý thức được hành động của mình có phần thất lễ, liền thu hồi khăn. Nhìn thấy vết dầu mỡ còn sót lại trên đó, hắn lập tức ném chiếc khăn vào tay nàng, ngữ khí lạnh nhạt: “Cầm về giặt sạch rồi trả lại.”

“Ồ.” Bạch Chỉ nhận lấy khăn, nhét vào trong ngực.

Mộ Dung Dục thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại, nhưng không nói gì.

“Điện hạ, ta có ngày nghỉ tắm gội không?” Bạch Chỉ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này. Mấy ngày nay nàng buồn chán đến tột độ trong tòa cung điện này, cho dù có nhiều tiền hơn nữa, bị nhốt ở đây thì cũng chẳng có chỗ để dùng.

Mộ Dung Dục nghe vậy thì tức sôi máu, “Ngươi đến đây mấy ngày đã làm được việc gì chưa? Mà đã muốn ngày nghỉ tắm gội?”

Bạch Chỉ bị hắn nói có chút chột dạ, nhỏ giọng cãi lại: “Ta nhặt hạt châu mà.”

Đó cũng gọi là làm việc ư? Hạt châu thì vào túi nàng hết, còn tiện tay cầm đi một món đồ cổ xa xỉ. Mộ Dung Dục càng nghĩ càng bực bội, sa sầm mặt ra lệnh đuổi khách.

Bạch Chỉ cũng không tức giận, thức thời xoay người bỏ đi. Nàng ở chỗ hắn lại được ăn lại được lấy, bị nói hai câu, bị nhăn mặt một chút cũng chẳng hề hấn gì, vẫn là kiếm lời không ít.

Đến đêm, Bạch Chỉ nằm trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được. Nàng bèn trèo xuống giường, lấy chiếc hộp dưới gầm giường ra. Hứng thú bừng bừng đếm những hạt châu một lúc, nhưng rồi nàng lại cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nàng mở cửa phòng, nhìn màn đêm đen kịt một lúc, rốt cuộc không kìm nén được sự xao động trong lòng. Cầm theo vài hạt châu, nàng lén lút trốn ra ngoài. Dù sao giờ này Mộ Dung Dục chắc chắn sẽ không tìm nàng.

Bình Luận (0)
Comment