Bạch Chỉ vừa lẻn ra đại lộ mới phát hiện, kinh thành có lệnh giới nghiêm ban đêm. Các cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, đường phố vắng vẻ, hầu như không có người qua lại, chỉ thỉnh thoảng có tuần vệ đi ngang qua. Bạch Chỉ phải trốn tránh họ để khỏi bị bắt vì tội gian tế hay kẻ trộm.
Bạch Chỉ lang thang dạo chơi không mục đích, chẳng thấy quán rượu hay quán trà nào mở cửa, cảm thấy chán nản, đang định quay về thì bỗng nghe thấy tiếng đàn sáo từ con hẻm nhỏ tối đen bên trái vọng ra. Trong lòng vui mừng, nàng đi theo tiếng nhạc, phát hiện bên trong lại có một thế giới khác.
Chỉ thấy con phố này nến đỏ treo cao, tiếng nhạc ồn ào náo động không ngớt, còn có rất nhiều người ăn mặc hoa lệ qua lại. Bạch Chỉ đi theo một người đàn ông vào một tòa kiến trúc treo lồng đèn son đỏ ở cửa, nhưng lại bị một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, hương thơm ngào ngạt chặn lại: “Ôi chao, nữ khách không được vào.”
(Hiểu chỗ nào chưa=)))
Bạch Chỉ khó hiểu, nhìn đám người đang vui chơi bên trong, có chút không vui nhìn người phụ nữ trước mặt, rồi sau đó lấy từ trong túi ra một nắm hạt châu, “Ta có tiền, sao lại không được vào? Ta chỉ muốn uống rượu thôi.”
Người phụ nữ liếc nhìn Bạch Chỉ, thấy ánh mắt nàng trong veo, không giống người đến gây sự. Sau đó, nàng ta đảo mắt qua những hạt châu trong tay Bạch Chỉ, ánh mắt chợt lóe sáng, lập tức cười khúc khích nói: “Được rồi, cô nương mời theo ta.”
Bạch Chỉ đi theo nàng ta vào trong, chợt nghe thấy một tiếng ca du dương, không khỏi hỏi: “Chỗ các ngươi còn có thể nghe hát sao?”
Người phụ nữ gật đầu, thấy lời nói và cử chỉ của Bạch Chỉ có vẻ tự nhiên, không giống người được dạy dỗ quy củ, mà lại giống người từng bôn ba giang hồ. Nhưng nàng lại không hiểu chuyện đời, chẳng lẽ là từ trong núi sâu rừng già ra?
“Chỗ chúng tôi có rất nhiều cô nương bán nghệ, ngươi đến đây là đúng chỗ rồi. Tất cả các quán nghệ ở kinh thành đều không hay bằng chỗ chúng tôi đâu. Có cô nương ở đây còn từng hát cho cả hoàng đế bệ hạ nghe đấy. Có điều, hát một khúc cần một hạt châu.”
Bạch Chỉ nghĩ ngợi, đưa một hạt châu vào tay nàng ta, rồi do dự một chút, lại đưa thêm một hạt nữa, “Vậy hát hai khúc đi.”
Người phụ nữ không ngờ nàng lại hào phóng như vậy, mặt mày lập tức ngập tràn vui vẻ, “Chỗ chúng tôi không chỉ có hát, còn có các cô nương khiêu vũ nữa, họ cũng từng khiêu vũ cho hoàng đế bệ hạ xem đấy. Nếu đã uống rượu, đương nhiên phải có ca có vũ mới tận hứng chứ.”
Bạch Chỉ thấy nàng ta nhiệt tình tiến cử như vậy, cũng ngại từ chối, “Múa một điệu cần mấy hạt châu?”
Người phụ nữ cười khúc khích nói: “Không nhiều lắm, chỉ hai viên thôi.”
Bạch Chỉ rất hào phóng đưa cho nàng ta hai hạt châu, “Vậy nhảy đi.”
***
Chuyến đi này Bạch Chỉ tiêu hết sạch tất cả hạt châu, nhưng cũng vô cùng thoải mái. Có rượu ngon món ngon, lại có rất nhiều cô nương thơm ngát bầu bạn cùng nàng uống rượu, hát ca múa phụ họa, khiến nàng rất hứng thú. Các nàng quá đỗi nhiệt tình, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt vẫn còn làm việc, thực sự vất vả, Bạch Chỉ bèn cho mỗi người một hạt châu.
Bạch Chỉ không ngờ kinh thành lại có nơi hay ho như vậy, rất giống thanh lâu nàng từng thấy ở thành An Dương, nhưng những cô nương ở đây chỉ dùng tài nghệ ca hát, nhảy múa, diễn tấu nhạc cụ để kiếm sống.
Ở đây thoải mái hơn rất nhiều so với Thái tử phủ. Người ở đây cũng không dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, không hề có quy củ trói buộc nào.
Bạch Chỉ hẹn với một cô nương tên Thu Nương, rảnh rỗi sẽ lại đến.
Thu Nương có tính tình rất tốt, hơn nữa dung mạo có phần giống với người bạn tên Tiểu Kinh mà nàng từng quen trong sát thủ các.
Những người trong sát thủ các đều coi nhau là đối thủ, không tin tưởng lẫn nhau. Nhưng lúc mới vào, Bạch Chỉ vẫn chưa hiểu được sự tàn khốc của nơi này. Vì là người mới nên nàng bị rất nhiều người bắt nạt, họ hất đổ và giẫm nát thức ăn của nàng. Chính vào lúc đó, Tiểu Kinh xuất hiện, chia cho nàng một nửa phần ăn của mình. Tiểu Kinh nói cho nàng biết ở nơi đó không thể thiện lương, không thể yếu đuối, phải trở nên rất mạnh mới có thể tồn tại. Trong những đêm Bạch Chỉ vẫn chưa có khả năng chống trả, nàng ấy đã bầu bạn cùng Bạch Chỉ đi vào giấc ngủ. Nhưng sau đó, trong một lần khảo hạch, Tiểu Kinh đã chết, chết dưới tay người mà nàng từng cứu.
Khi đó, nàng mới thực sự hiểu được những lời Tiểu Kinh đã nói với mình, và cũng luôn khắc ghi trong lòng.
Sau khi Bạch Chỉ thành công rời khỏi sát thủ các, nàng đã lập mộ chôn cất di vật của Tiểu Kinh. Giờ đây, thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ đến Tiểu Kinh, nhớ lại lúc ấy mà không khỏi có chút cảm khái.
Mộ Dung Dục liên tiếp nửa tháng không triệu kiến nàng, chắc hẳn là bận rộn chính sự, không có thời gian để ý đến nàng. Bạch Chỉ không bị ai quản thúc, vui vẻ tự tại.
“Sao cô nương cứ hay đến đây thế? Người nhà cô biết không?” Thu Nương cười hỏi.
Bạch Chỉ được Thu Nương mời đến khuê phòng của nàng ấy. Bên trong thảm gấm rèm thêu, rèm châu ngọc, khắp nơi tỏa ra mùi hương ngọt ngào nồng nặc.
Bạch Chỉ vì lời nói này của nàng mà rơi vào suy tư. Người nhà à… Công tử có tính là người nhà của nàng không? Chắc là có. “Họ không quản ta đâu, không nói chuyện này nữa.” Bạch Chỉ lo rằng nói ra thân phận sát thủ của mình sẽ dọa sợ Thu Nương nên không muốn nói nhiều.
Thu Nương là người kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn không đoán ra thân thế của nàng. Lúc này định hỏi dò xem nàng có người nhà hay không, nhưng lại bị nàng từ chối bàn luận, nên cũng đành thôi. Nàng ấy cười khúc khích kéo Bạch Chỉ đến trước bàn trang điểm, “Dù sao cũng là con gái nhà người ta, sao lại không trang điểm một chút nhỉ?” Nàng ấy véo má nàng, tiếc nuối nói: “Gương mặt cô nương đây vừa nhìn đã biết là không được chăm sóc kỹ lưỡng…”
Bạch Chỉ đau đầu, ngày thường nàng toàn dãi nắng dầm mưa, đâu có thời gian rảnh rỗi mà chăm sóc bản thân. Thấy nàng ấy cứ nhất quyết bôi đồ lên mặt mình, Bạch Chỉ liên tục từ chối: “Không được, đây là cái gì, có chút cay…”
Thu Nương thấy nàng có vẻ sợ hãi, bối rối thì không khỏi cười khúc khích, đột nhiên hỏi: “Cô nương có người trong lòng không?”
“Người trong lòng…” Bạch Chỉ giật mình, lầm bầm.
“Cô nương sẽ không đến cả người trong lòng là gì cũng không biết đấy chứ? Vậy ta đổi cách hỏi nhé, cô có nam tử nào yêu thích không?” Thu Nương tò mò hỏi. Hồi còn trẻ, phần lớn các cô gái đều sẽ trải qua khoảnh khắc động lòng này, nhưng cô gái trước mặt cứ như nghé con mới sinh, quá đỗi ngây thơ, ngây thơ đến mức không giống người đời.
Lại bị hỏi đến chuyện này, nếu là Vệ Vô hay đám người khác thì nàng đã sớm nổi giận, nhưng giờ phút này nàng lại kiên nhẫn hơn vài phần. “Thế nào thì được xem là thích?” Thật ra nàng cũng có chút tò mò.
Thu Nương nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Ánh mắt sẽ không nhịn được mà cứ dõi theo hắn, muốn được ở bên hắn, không nhìn thấy thì sẽ nhớ nhung. Thấy hắn ở cùng nữ nhân khác, sẽ không nhịn được mà ghen tuông. Đại khái là như vậy đấy.”
Bạch Chỉ cau mày nghĩ ngợi, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh Mộ Dung Dục, sau đó nói: “Vậy ta chắc không có người mình thích đâu. Ta không muốn ở cùng hắn, cũng sẽ không nhớ nhung hắn đâu.”
Thu Nương đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó nở nụ cười, “Cô nương nói là không có người mình thích, vậy sao lại đột nhiên nhắc đến hắn? Hắn là ai thế?”
“À…” Bạch Chỉ cũng không biết vì sao mình đột nhiên nhớ đến Mộ Dung Dục, nhất thời nghẹn lời không đáp được.
Thu Nương thấy vậy chỉ cười, cũng không ép buộc nàng trả lời.
Lúc chia tay, Thu Nương lại nói với nàng: “Tâm tư cô nương đơn thuần, không biết thế sự hiểm ác, sau này những nơi như thế này, cô vẫn nên bớt lui tới thì hơn.”
Bạch Chỉ có chút ngượng ngùng, “Ta nghĩ cũng không thể đến được nữa, tiền tiêu hết rồi.” Nàng tiêu tiền vốn rất tùy tiện, vì vậy bất kể công tử cho nàng bao nhiêu tiền nàng cũng không tiết kiệm được.
Thu Nương nghẹn lời, rồi sau đó gọi nàng lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một ít hạt châu trả lại cho nàng. Bạch Chỉ có chút kinh ngạc, đẩy hạt châu lại, Thu Nương cười nói: “Thật ra ta cũng không phải người hám tiền, chút đồ này của cô nương ta không để vào mắt đâu, với lại vốn dĩ cũng không cần nhiều đến vậy.” Nàng ngây thơ quá, bị chủ lầu lừa cũng không biết, nghĩ đến đây, nàng ấy thở dài, người như nàng không nên ở lại kinh thành, nơi ăn thịt người như này.
Bạch Chỉ trở lại chỗ ở, gặp Mộ Dung Dục.
Bạch Chỉ không hiểu sao hắn đêm hôm khuya khoắt không ngủ được lại chạy đến chỗ nàng ngồi. Hơn nữa sắc mặt hắn không tốt lắm, ánh mắt có chút âm trầm lạnh lẽo.
Bạch Chỉ nhìn thấy chiếc hộp đặt trên bàn, theo bản năng bước đến đóng nó lại, rồi lại thấy không cần thiết. Hắn chắc chắn đã nhìn thấy bên trong trống rỗng rồi.
Khi Bạch Chỉ đến gần, Mộ Dung Dục ngửi thấy trên người nàng mùi rượu và mùi son phấn nồng nặc. Mùi hương này… Mộ Dung Dục liếc nhìn chiếc hộp, thần sắc ngưng lại, “Ngươi đi Bắc phường sao?”
Bạch Chỉ có chút kinh ngạc, thầm nghĩ hắn đoán trúng luôn, lẽ nào hắn cho người theo dõi nàng? Khả năng này không lớn, nàng rất cẩn thận, nếu có người theo dõi nàng chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Thấy đôi mắt nàng đảo điên liên tục, hơn nữa trên má dường như còn thoa phấn nhạt, trên búi tóc còn cài một đóa hoa lụa, Mộ Dung Dục cau mày. Từ khi quen nàng đến nay chưa bao giờ thấy nàng trang điểm như vậy. Nhất thời trong lòng hắn hiện lên vô số ý nghĩ, không biết nên hỏi chuyện gì trước.
Dù Mộ Dung Dục đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi bực bội bất ngờ vẫn trỗi dậy trong lòng. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Những hạt châu ta cho ngươi đâu?”
Bạch Chỉ có chút chột dạ, “Tiêu… tiêu hết rồi.” Thấy vẻ mặt ngạc nhiên không che giấu được của hắn, nàng vội vã lấy ra những hạt châu Thu Nương đã trả lại cho nàng, “Vẫn còn chỗ này…”
Mộ Dung Dục cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề, có lẽ là bị nàng chọc tức.
Nàng tiêu tiền thật sự như nước, cứ tiêu như thế thì có núi vàng núi bạc cũng không đủ.
“Dùng vào việc gì?” Hắn hỏi, tay đặt trên tay vịn của ghế siết chặt đến mức khó mà nhận ra. Nàng đột nhiên thoa son phấn lên mặt, lại còn cài hoa lên đầu, thật khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Bạch Chỉ thành thật khai báo: “Ăn uống nghe hát.” Tuy những hạt châu này là nàng tự có được, nhưng dù sao cũng là từ tay hắn mà ra, nàng cũng không tiện không giải thích rõ ràng. Nhưng trong lòng nàng không khỏi so sánh hắn với công tử. Công tử hào phóng hơn, chưa bao giờ hỏi tiền nàng tiêu vào đâu.
Mộ Dung Dục nghi nàng vẫn chưa nói thật, cười lạnh một tiếng, “Ăn uống nghe hát không tốn nhiều đến thế.”
“Thật đấy, nghe một khúc mất một hạt châu. Nghe nói các nàng từng hát cho Hoàng thượng nghe nên một khúc rất đáng giá. Với lại, ta thấy các nàng vất vả nên đã cho thêm không ít hạt châu.” Bạch Chỉ giải thích rất nghiêm túc, nàng hoàn toàn không cần thiết phải lừa dối hắn.
Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm gương mặt nàng, xác nhận nàng không nói dối mới thôi, trong lòng cũng bớt đi sự bực bội. “Sau này không được đến những nơi như vậy nữa.” Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được, tức giận nói thêm: “Đầu óc ngươi như thế, chắc có bị bán đi rồi cũng còn đếm tiền cho người ta.”
Bạch Chỉ nghe thấy thì bực bội nhưng không phản bác, dù sao cãi nhau với hắn, không chừng sau này sẽ không có hạt châu nữa. “Vâng.” Bạch Chỉ ngoài miệng vâng lời, trong lòng lại nghĩ, lần sau có tiền nàng vẫn sẽ đi, có tiền mà không tiêu thì để mang vào quan tài à? Đầu óc nàng không tốt ư? Đầu óc hắn mới không tốt ấy. Tiền là nàng tự nguyện tiêu, nàng chính là hào phóng, chính là coi tiền bạc như rơm rác, chính là muốn hưởng thụ kịp thời.
Mộ Dung Dục nhìn thấy vẻ mặt không phục của nàng, trong lòng lại một trận buồn bực. Nàng trong mấy ngày đã tiêu hết số tiền mà một người dân bình thường cả đời chưa chắc đã kiếm được, hắn chẳng lẽ còn không được nói nàng vài câu ư? Nửa đêm không ngủ được cố tình đến đây để rước bực vào người, cũng là đáng đời.