Đói bụng hai ngày, Bạch Chỉ cuối cùng cũng chờ được một chén cơm tẻ, bên trên lèo tèo vài cọng rau xanh, nhưng với nàng lúc này, đó đã là một món ngon tuyệt vời.
Hồng Liễu đứng ở cửa phòng giam, nhìn vẻ đầu bù tóc rối, ăn ngấu nghiến của nàng, trong mắt toát lên vẻ châm chọc. “Biết vậy thì sao phải làm thế, điện hạ đối xử với ngươi đâu có tệ?”
Bạch Chỉ đang vục cơm gần đến đáy chén, nghe vậy thì khựng lại.
Biết vậy thì sao phải làm thế? Bạch Chỉ nhíu mày nghĩ, nếu biết Mộ Dung Dục không chết, nàng đã không quay lại để bị bắt, chứ không phải là từ bỏ việc ám sát Mộ Dung Dục.
Nàng không hề hối hận về chuyện ám sát Mộ Dung Dục, vì đó là lệnh của công tử. Nhưng không thể giết được hắn thì chỉ có thể nói là việc không làm tốt. Dù sao, nàng đã làm theo lời công tử, không tính là phản bội. Sau hai ngày khó chịu và rối rắm, Bạch Chỉ đã tìm được lý do để an ủi bản thân.
Bạch Chỉ không để ý đến lời nói của Hồng Liễu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Mãi đến khi chén cơm sạch bóng, không còn một hạt, nàng mới lưu luyến buông chén xuống, rồi ngẩng đầu nói chuyện với Hồng Liễu:
“Có thể cho ta một cái chăn không? Ở đây đến tối lạnh lắm.” Nàng rất sợ lạnh, giờ thời tiết đã trở lạnh, trong phòng giam lại ẩm ướt, ban đêm nàng cuộn tròn lại cũng không chống lại được cái lạnh.
Hồng Liễu thấy nàng được voi đòi tiên, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng không kích động như Lục Phù. “Không được.”
Bạch Chỉ cũng chỉ hỏi một câu, không được thì thôi. Khó khăn lắm mới gặp được người bên cạnh Mộ Dung Dục, nàng tranh thủ hỏi: “Vậy Thái tử điện hạ thế nào rồi?” Dù đã biết hắn không chết, nhưng nàng vẫn muốn biết tình trạng hiện tại của hắn.
“Ngươi có thời gian lo lắng cho điện hạ, chi bằng lo cho chính mình thì hơn.” Hồng Liễu cười lạnh, rồi xoay người rời đi.
Bạch Chỉ ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Hồng Liễu dần xa, sau đó từ từ cúi đầu, nhìn chiếc chén trên tay thất thần.
Bạch Chỉ nghĩ rằng Mộ Dung Dục chắc chắn rất hận nàng, sẽ không bao giờ đến cái nơi ẩm ướt, dơ bẩn này để gặp nàng. Thế nhưng, vào trưa ngày hôm sau, hắn lại được người khiêng đến cửa phòng giam. Hắn ngồi trên chiếc kiệu được lót đệm mềm mại, thân mình dựa về phía sau, sắc mặt vẫn còn tiều tụy, vẻ mệt mỏi. Nhưng đôi mắt kia lại u trầm, khó lường hơn bao giờ hết.
Trong khoảnh khắc Bạch Chỉ nhìn thấy hắn, bỗng nhiên có chút luống cuống. Theo bản năng, nàng xoay người quay lưng lại với hắn. Phản ứng này khiến người ta có cảm giác nàng không muốn để ý tới người khác.
Ánh mắt Mộ Dung Dục trầm xuống, nàng làm ra chuyện như vậy, hắn còn chưa xử tội chết, thế mà nàng đã làm mình làm mẩy, thật là không coi ai ra gì. Lòng Mộ Dung Dục bùng lên cơn giận, nhưng cũng biết tức giận với người như nàng cũng chỉ phí công. Hắn âm thầm điều chỉnh lại tâm trạng, rồi lạnh lùng nói: “Ngươi không có gì để biện minh sao?”
“Không có.” Bạch Chỉ rầu rĩ đáp lại một câu. Nàng vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với hắn, hơn nữa nhận ra mình lúc này trông rất luộm thuộm, nên không muốn lộ diện trước mặt hắn. Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại bận tâm đến vẻ ngoài của mình trước mặt hắn như vậy.
Ánh mắt Mộ Dung Dục chăm chú nhìn bóng dáng co ro, có vẻ cố chấp của nàng, lồng ngực không khỏi phập phồng. Nếu không phải hành động bị hạn chế, hắn sợ rằng sẽ không nhịn được mà trực tiếp bước đến, kéo nàng quay lại đối diện với mình.
Nếu không phải đã xác định nàng từng quay lại, Mộ Dung Dục căn bản không định gặp lại nàng. Mấy ngày nay hắn có chút chán nản. Trước khi đến, hắn cũng nghĩ mình có thể bình tĩnh đối diện với nàng, nhưng vừa nhìn thấy nàng, đủ loại cảm xúc lại ùa về.
Nàng có lẽ trời sinh đã khắc hắn. Ngay cả đến lúc này, Mộ Dung Dục vẫn không muốn thừa nhận mình đã động lòng với nàng, nên mới không nỡ giết nàng.
Có lẽ đây chỉ là một sự không cam lòng và h*m m**n thắng thua. Hắn ghét Giang Hoài Cẩn, nên hy vọng người trung thành với hắn ta sẽ phản bội hắn ta, chọn đi theo mình. Với tính cách của hắn mà nói, điều này mới là khả thi nhất.
Ánh mắt Mộ Dung Dục xẹt qua một tia khói mù, “Ngươi không muốn biết công tử của ngươi bây giờ ra sao sao?”
Quả nhiên, khi Bạch Chỉ nghe đến chuyện liên quan đến Giang Hoài Cẩn, thân hình liền khẽ động, sau đó từ từ quay người lại đối mặt với hắn. “Ngươi… ngươi cũng bắt công tử sao?” Nàng nghi hoặc hỏi, có chút không thể tin được. Gương mặt nàng vốn dĩ khá tròn trịa, nhưng giờ đã gầy đi nhiều, khiến đôi mắt lại càng to tròn hơn. Khuôn mặt lấm lem, tóc tai rối bời như rơm.
Mộ Dung Dục trầm mặc nhìn nàng một lát, cho đến khi trên mặt nàng không kìm được sự lo lắng, hắn mới cười nhạo một tiếng. “Nếu ta nói phải thì sao? Ngươi sẽ làm gì?”
Nàng sẽ làm gì? Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, cảm thấy mình chẳng làm được gì cả. Nàng bây giờ cũng là tù nhân, còn có thể giúp công tử được gì?
Mộ Dung Dục lại hờ hững nói: “Chẳng lẽ còn muốn đâm ta một nhát nữa?”
Bạch Chỉ sững sờ. Hóa ra hắn hỏi nàng muốn làm gì, chứ không phải là muốn đi làm gì. Vì thế, nàng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đâm ngươi một nhát cũng vô dụng. Chi bằng đi cứu người thì hơn.”
Mộ Dung Dục lại một lần nữa trầm mặc. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất lực không sao tả xiết. Hắn đã quên mất, nàng không hiểu những lời nói vòng vo.
Bạch Chỉ nhìn Mộ Dung Dục một lúc, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó. Những lời hắn vừa nói không phải là đang thử nàng sao? Dù sao con người này rất xảo quyệt, sẽ không ngay lập tức hỏi vì sao nàng ám sát hắn.
Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ lập tức trở nên cảnh giác cao độ. “Ta không có gì để khai. Việc ám sát ngươi không liên quan gì đến công tử cả. Ta cũng không biết vì sao ngươi lại bắt công tử, dù sao thì giờ ta đã rơi vào tay ngươi rồi, muốn giết muốn xẻo tùy ngươi.” Nàng ngẩng cằm, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt không sợ chết.
Ánh mắt Mộ Dung Dục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt quật cường của nàng, không rõ vì sao lại nghĩ đến câu nói của nàng khi cả hai gặp nạn: “Nhất định sẽ liều mạng bảo vệ hắn”. Bây giờ ngẫm lại, những lời này hẳn là dành cho Giang Hoài Cẩn.
Vừa nảy ra ý nghĩ đó, một nỗi ghen tị khó tả dần dâng lên trong lòng. Nếu người nàng gặp đầu tiên là hắn, liệu nàng có trung thành với hắn như với Giang Hoài Cẩn không?
Không, chuyện này không có giả định. Nếu muốn, thì phải không từ thủ đoạn mà đoạt lấy. Nhưng khi hắn đối diện với đôi mắt thuần khiết của Bạch Chỉ, cảm giác bị sỉ nhục không thể kiểm soát lại ập đến lần nữa.
Hắn bất giác đưa tay xoa xoa lồng ngực đang căng cứng, rồi hỏi một câu hỏi khác: “Vì sao đi rồi lại quay lại?” Hắn lấy chiếc khăn đã từng cho nàng ra, ánh mắt lướt qua vết máu trên đó.
Vừa nhìn thấy chiếc khăn, ánh mắt Bạch Chỉ chợt lóe lên, rồi cúi đầu, buột miệng nói một câu không thật lòng: “Chỉ là muốn xem ngươi sống hay chết thôi.” Ngoài câu đó ra, nàng còn có thể nói gì nữa. Nàng không muốn nói ra suy nghĩ trong lòng, nói ra chẳng phải tương đương với phản bội công tử.
Từ giọng nói của nàng, Mộ Dung Dục không nghe thấy một chút quan tâm hay lưu luyến nào, chỉ có sự qua loa và lạnh nhạt.
“Đáng tiếc ta không chết, làm ngươi thất vọng rồi.” Mộ Dung Dục lạnh lùng nói, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng. Thế nhưng trong lòng hắn lại dậy sóng vì lời nói của nàng. Hắn tưởng tượng ra vô số cách để tra tấn nàng, nhưng khi nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác và có chút uất ức nhìn hắn, mọi ý nghĩ đó đều tan biến.
Bạch Chỉ là người rất dễ hiểu, bởi cảm xúc của nàng rất bộc lộ ra ngoài. Mộ Dung Dục vẫn luôn quan sát nàng, rất dễ dàng nắm bắt được chút gì đó từ những biểu cảm rất nhỏ của nàng. “Ngươi…” Lời đến miệng lại không thốt ra được. Hắn nhìn nàng rất lâu mà không nói gì.
“Đi thôi.” Cuối cùng hắn chỉ nói với người bên cạnh, rồi nhắm mắt lại, không nhìn người trong phòng giam nữa.
Nhận ra cảm xúc của mình bị nàng ảnh hưởng lặp đi lặp lại, hắn buộc mình phải xua đuổi tất cả những cảm xúc sinh ra vì nàng ra khỏi lòng, nhưng nội tâm cũng vì thế mà trở nên trống rỗng, như thể không có gì có thể lấp đầy được nữa.
***
Sau khi Mộ Dung Dục đến, cuộc sống của Bạch Chỉ tốt lên một chút, mỗi ngày đều có hai bữa cơm. Tuy vẫn chỉ là rau xanh và bánh bao, nhưng so với việc bữa đói bữa no thì tốt hơn nhiều.
Mấy ngày sau, hai tay hai chân Bạch Chỉ vẫn bị xích sắt trói chặt, không thể đi lại, nên chỉ có thể cả ngày ngồi thiền luyện nội công. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nội công của nàng đã có tiến triển. Mặc dù thời tiết ngày càng lạnh, nhưng ban đêm ngủ nàng lại cảm thấy không còn lạnh như trước nữa. Cứ luyện tập như vậy, không lâu sau, nàng nghĩ mình sẽ không cần đến chăn nữa.
Chiều hôm đó, Bạch Chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng giam, gần như mỏi mắt chờ đợi bữa tối của mình, nhưng cuối cùng người đến lại là Hồng Liễu.
Hồng Liễu ép nàng uống viên thuốc tán công, ngay sau đó cởi bỏ xích sắt trên tay chân nàng. Sau đó, nàng ta dùng vũ lực ép nàng ra khỏi phòng giam. trong lòng Bạch Chỉ đầy nghi ngờ, không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Thái tử điện hạ muốn gặp ta sao?”
Hồng Liễu không nói một lời, chỉ đưa nàng đến một căn phòng, bên trong có một cái bồn tắm lớn. Hồng Liễu đặt một bộ quần áo sạch sẽ lên chiếc ghế bên cạnh, dặn nàng tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra phía sau tấm rèm chờ.
Bạch Chỉ nhìn Hồng Liễu, sau đó c** q**n áo. Nàng tuy không có tính sạch sẽ như Mộ Dung Dục, nhưng nhiều ngày không tắm rửa, cả người nàng đã sớm khó chịu ngứa ngáy. Nước trong bồn lạnh buốt, Bạch Chỉ không khỏi run lên bần bật, cầm lấy cái miếng bọt biển bên cạnh cật lực chà rửa cơ thể. Cuối cùng tiện thể gội đầu luôn. Lúc này, nàng mới cảm thấy toàn thân sảng khoái, thoải mái.
Sau khi Bạch Chỉ mặc quần áo xong đi ra, Hồng Liễu không đưa nàng về phòng giam, mà đi về một hướng khác. Đây dường như không phải là đường đến tẩm cung của Mộ Dung Dục. Dọc đường đi, Bạch Chỉ luôn cảm thấy bất an. Nàng đã uống thuốc tán công, trong tay lại không có vũ khí, một khi có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ có thể mặc người xâu xé.
Hồng Liễu dẫn nàng đến trước một tòa lầu cao. Chưa bước lên thềm, nàng đã nghe thấy một khúc ca du dương, nghe có vẻ hơi quen thuộc.
Dưới sự dẫn dắt của Hồng Liễu, Bạch Chỉ lên đến tầng hai, và thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là Mộ Dung Dục đang tựa vào lan can. Hắn khoác một chiếc áo choàng rộng, tóc dài buộc hờ hững, trông có vẻ tùy hứng không gò bó. Ánh mắt hắn lười biếng nhìn ra phía ngoài lầu.
“Điện hạ, người đã đến.” Hồng Liễu bẩm báo xong, liền im lặng lui ra một bên.
Lúc này, Mộ Dung Dục mới thu lại tầm mắt đang nhìn xa xăm, nhàn nhạt nhìn Bạch Chỉ.
Ánh mắt Bạch Chỉ không đặt trên người hắn, mà là trên cô gái đang hát, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc. Khóe môi Mộ Dung Dục khẽ nhếch lên, cười như không cười.
Thu Nương sao lại ở đây? Trong lòng Bạch Chỉ tràn đầy nghi hoặc, khi nhìn về phía Mộ Dung Dục, thấy hắn cũng đang nhìn mình, nàng bất giác cúi đầu. Từ sau chuyện đó, nàng luôn không thể đường đường chính chính nhìn thẳng vào hắn.