Từ ngày hôm đó, hai người không còn gặp mặt nhau nữa. Bạch Chỉ không biết mấy ngày nay hắn đã làm gì, nhưng thấy hắn giờ vẫn có thể tìm hoan, mua vui, có lẽ vết thương đã không còn đáng ngại.
Mộ Dung Dục ngồi giữa hai nữ tử, cũng là những người Bạch Chỉ quen biết, từng múa cho nàng xem. Giờ đây, hai người đang ân cần hầu hạ Mộ Dung Dục, dâng rượu, dâng trái cây. Trên mặt hắn treo nụ cười, trông tâm trạng rất tốt. Điều này khiến Bạch Chỉ không khỏi lo lắng, liệu công tử có thật sự đã rơi vào tay hắn?
Mộ Dung Dục nhận rượu từ mỹ nhân, uống cạn một hơi. Bạch Chỉ bất giác nhíu mày. Dù vết thương không còn đáng ngại, nhưng lúc này cũng không nên uống rượu. Có điều, nàng cũng không có tư cách để khuyên hắn, nên chỉ ngẩn ngơ đứng đó, không hé răng.
Hắn gọi nàng đến đây làm gì? Chẳng lẽ là để tra tấn nàng? Nhìn hắn cùng mỹ nhân uống rượu mua vui, càng làm nổi bật vẻ đáng thương một mình của nàng đang ăn cơm tù.
Bạch Chỉ không hiểu được hắn. Lúc này trong đầu nàng chỉ có chuyện ăn uống, ánh mắt vô tình liếc đến đĩa điểm tâm vô cùng ngon mắt trên bàn, rồi không thể dời đi được nữa.
Nếu không phải hắn muốn gặp nàng, giờ phút này nàng hẳn đang ở trong tù ăn bữa tối. Điều này không có gì không tốt, ăn no bụng mới là quan trọng nhất.
Đúng lúc Bạch Chỉ đang nhịn không được nuốt nước bọt, Mộ Dung Dục bỗng nhiên như trúng tà, đột nhiên vươn tay hất đổ tất cả thức ăn trên bàn xuống đất, dọa Thu Nương và những người khác giật mình. Sau một trận loảng xoảng, gác lầu lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Bạch Chỉ vốn định “trông mơ giải khát”, kết quả Mộ Dung Dục chặt đứt cả “cây mơ”, khiến nàng không thể hy vọng hão huyền nữa. Con người này thật sự rất xấu tính.
Bạch Chỉ ngước mắt đối diện với đôi mắt sắc lạnh như băng của hắn, rồi cũng im lặng như những người khác. Nàng sẽ không dại dột mà chọc giận hắn vào lúc này. Hắn muốn làm gì thì làm.
Có lẽ vì động tác quá mạnh đã làm vết thương ở bụng bị đau, sắc mặt Mộ Dung Dục căng chặt. Hắn nhắm mắt lại nghỉ một lát, rồi lấy lại giọng điệu bình thản: “Tiếp tục đi.”
Nhìn vị Thái tử điện hạ có tính cách thất thường trước mặt, Thu Nương có chút lo lắng, nhưng vẫn phải tiếp tục gảy đàn và cất tiếng hát. Ánh mắt nàng ấy lướt qua Bạch Chỉ, trong mắt có vài phần đồng cảm.
Thu Nương lăn lộn ở chốn phong nguyệt nhiều năm, rất am hiểu chuyện nam nữ. Sau khi nghe những lời Bạch Chỉ nói, lại thấy tình hình lần này, nàng đã sớm hiểu ra được vài điều, trong lòng không khỏi cảm khái vô cùng.
Sau màn hất đổ đồ ăn vừa rồi, Bạch Chỉ không dám nhìn đi đâu nữa, chỉ chăm chú nhìn xuống đất, hận không thể chui xuống đó.
Bị hành động của Mộ Dung Dục làm cho sợ hãi, hai nữ tử bên cạnh hắn cũng không dám đến gần nữa. Mặc dù kinh nghiệm sống của họ không phong phú bằng Thu Nương, nhưng họ cũng không ngốc. Một người vốn ôn tồn lễ độ lại trở nên bất thường sau khi cô gái kia xuất hiện. Bầu không khí quái dị như vậy, chỉ cần là người có mắt đều ngầm nhận ra có chuyện gì đó.
Thế nhưng, người trong cuộc lại ngây thơ, mơ hồ, tỏ vẻ không liên quan gì đến mình, làm cho những người xung quanh bị vạ lây.
Một khúc hát kết thúc, Thu Nương đứng dậy cung kính cúi đầu trước Mộ Dung Dục. Hắn chỉ hờ hững gật đầu.
Không có tiếng nhạc, không khí lại trở nên căng thẳng. Mỹ nhân ngồi bên trái Mộ Dung Dục run rẩy rót cho hắn một chén rượu. Khi dâng lên, tay nàng ta run đến mức rượu b*n r* ống tay áo hắn, khiến nàng sợ hãi một phen.
Đúng lúc này, Bạch Chỉ đột nhiên cất tiếng: “Điện hạ triệu kiến ta đột ngột như vậy là có chuyện gì sao?”
Mộ Dung Dục nhìn đôi mắt chớp động không ngừng của nàng, nhìn thấu tâm tư của nàng, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh khó phát hiện. “Ta triệu kiến một người còn cần lý do ư?”
Bạch Chỉ theo bản năng muốn cãi lại, nhưng chợt nhớ đến tình cảnh của mình, lo lắng sẽ liên lụy đến những người khác, nên không đối đầu với hắn nữa, tránh để hắn lại gây ra chuyện xấu. “Không cần, điện hạ vui là được.” Nàng học theo những người khác, cụp mắt xuống. Làm vậy thì chắc sẽ không sai nữa đâu nhỉ.
Tuy nhiên, sự ngoan ngoãn vâng lời của Bạch Chỉ không những không làm tâm trạng Mộ Dung Dục tốt lên mà ngược lại còn khiến hắn bực bội hơn. Hắn biết rất rõ, bên trong nàng tuyệt đối không ngoan ngoãn vâng lời như vẻ bề ngoài.
Nàng có thể giả vờ, nhưng không thể giả vờ lâu. Khi không thể nhịn được nữa, nàng sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Mộ Dung Dục muốn xé toạc vẻ ngoài dịu dàng của nàng, bèn lạnh mặt chỉ vào mũi nàng ra lệnh: “Ngươi lại đây rót rượu cho ta.”
Bạch Chỉ đúng là đang giả vờ. Trong lòng nàng rất muốn hất đổ hết chén đĩa lên đầu hắn, nhưng chỉ nghĩ mà thôi. Nàng vẫn tỏ vẻ không hề tức giận, chậm rãi bước đến.
Mỹ nhân bên trái Mộ Dung Dục định nhích mông để nhường chỗ, nhưng bị người bên cạnh lườm một cái sắc lạnh, sợ đến mức mông lại dính chặt xuống ghế.
“Các ngươi cứ ngồi đấy.” Mộ Dung Dục lạnh nhạt nói, giọng điệu không cho phép từ chối.
Hai mỹ nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt đầy mâu thuẫn, nhưng vẫn cố gắng nhếch khóe môi, mỉm cười như hoa. Trong lòng họ thầm nghĩ, không biết một nam một nữ này đang diễn tuồng gì đây.
Mộ Dung Dục cùng hai mỹ nhân kia ngồi trên đệm mềm, còn Bạch Chỉ thì quỳ gối trên nền đất lạnh. Nàng cầm bầu rượu, đổ một chén rồi cung kính dâng cho Mộ Dung Dục, chỉ mong hắn đừng đột nhiên lên cơn.
Mộ Dung Dục nhận chén rượu, nhìn Bạch Chỉ càng lúc càng thấy khó chịu. Hắn tùy tay ôm lấy nữ tử bên phải, dịu dàng cười với nàng ta: “Mỹ nhân, nàng uống cùng ta. Mà này, ta nên gọi nàng là gì nhỉ?” Đồng thời hắn dùng khóe mắt liếc nhìn phản ứng của Bạch Chỉ.
“Thiếp thân tên là Đỗ Phương.” Nếu không phải cánh tay nàng ta gần như sắp bị hắn bóp gãy, nàng ta đã tin rằng hắn đang tán tỉnh mình. Đỗ Phương cười tươi nhưng trong lòng thầm kêu khổ, chỉ mong mọi chuyện mau chóng kết thúc.
Mộ Dung Dục đút có chút vội, thiếu chút nữa sặc chết nàng ta, nhưng sau khi uống xong, nàng ta vẫn phải giả vờ như được ban ân.
Dung mạo Mộ Dung Dục thì tuấn mỹ, thân phận lại cao quý, đáng tiếc tính tình quá quái dị, khiến người ta không dám đến gần. Kiếm tiền của hắn thực sự không dễ dàng.
Bạch Chỉ liếc nhìn cánh tay Mộ Dung Dục đang ôm chặt nữ tử kia, rồi lại nhìn qua lại giữa khuôn mặt hai người. Bỗng nhiên, nàng nghĩ đến cụm từ “trai tài gái sắc” mà mọi người thường nói. Bảo sao hai người lại đi cùng nhau, nhìn thật là đẹp đôi. Có lẽ hắn nên ở bên cạnh một người như vậy. Về chuyện chênh lệch thân phận, Bạch Chỉ không hề nghĩ đến, bởi khái niệm môn đăng hộ đối của người đời không tồn tại trong tâm trí nàng.
Mộ Dung Dục buông nữ tử kia ra, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Chỉ. Nếu nụ cười của hắn vừa rồi ấm áp như gió xuân, thì ánh mắt lúc này lại lạnh lẽo như băng tuyết, khiến người ta không khỏi rùng mình. Hắn không có hứng thú tán tỉnh người khác trước mặt mọi người, hắn cố ý làm vậy chỉ để xem phản ứng của Bạch Chỉ, liệu nàng có chút nào để tâm đến mình không. Nhưng gương mặt bình thản của nàng khiến Mộ Dung Dục đột nhiên cảm thấy hành vi của mình thật vô vị.
Bạch Chỉ lặng lẽ rót thêm một chén rượu vào ly rỗng, sau đó cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi, giống như Hồng Liễu, Lục Phù và những người khác, rất cung kính nhưng cũng có chút hèn mọn.
Mộ Dung Dục không nhận chén rượu, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt nàng, thần sắc hơi trầm xuống.
Có lẽ vì trước đây Bạch Chỉ quá mức càn rỡ trước mặt hắn, không coi hắn ra gì, nên hắn đã vô thức nảy sinh ảo giác nào đó, quên đi một vài chuyện.
Nàng là sát thủ, còn hắn là Thái tử. Giữa hai người có một khoảng cách thân phận không thể vượt qua. Không chỉ vậy, nàng đã từng ám sát hắn, nếu Hoàng thượng và Hoàng hậu biết được, tuyệt đối sẽ không để nàng sống sót.
Hắn và nàng là không thể nào. Nhân lúc thế cục vẫn còn kiểm soát được, mọi chuyện nên kết thúc tại đây. Nỗi bực bội trong lòng Mộ Dung Dục dần lắng xuống, hắn xua hai mỹ nhân bên cạnh đi.
Bạch Chỉ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Mộ Dung
“Ngươi cũng xuống đi.” Mộ Dung Dục nhìn lại nàng một cái, ngữ khí nhàn nhạt.
Nghe vậy, Bạch Chỉ như được đại xá, trên mặt bất giác lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Mộ Dung Dục thấy vậy, cũng không để ý. Chờ Hồng Liễu dẫn nàng đi xuống, Mộ Dung Dục mới siết chặt chén rượu, sau đó uống cạn một hơi.
“Thái tử điện hạ…”
Bên tai vang lên một giọng nói yếu ớt, Mộ Dung Dục mới chú ý thấy còn có một người, ánh mắt lướt qua, nhớ ra nàng tên là Thu Nương, là nữ tử trong lời Bạch Chỉ từng nói đã trả lại ngọc trai cho nàng.
Mộ Dung Dục thấy nàng muốn nói lại thôi, liền không bắt nàng đi, “Ngươi có chuyện muốn nói?”
Thu Nương do dự một lúc, thấy trên mặt Mộ Dung Dục đã lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, liền hạ quyết tâm nói: “Thiếp thân từng hỏi qua Bạch Chỉ cô nương có người trong lòng không…” Nàng ấy dừng lại một chút, quan sát phản ứng của Mộ Dung Dục. Mặc dù nàng không hiểu tại sao hai người tưởng chừng không liên quan gì đến nhau lại ở bên nhau, nhưng tình cảm vốn không phải thứ có thể sinh ra hay tiêu tan theo ý muốn của con người.
Mộ Dung Dục sửng sốt một chút, sau đó rất thiếu kiên nhẫn mà quát lạnh: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nhưng trong lòng lại mơ hồ dâng lên một nỗi mong chờ nào đó.
Thu Nương không dám do dự nữa: “Thiếp thân nghĩ, người trong lòng của Bạch Chỉ cô nương hẳn là Thái tử điện hạ ngài đi.” Tuy rằng tâm ý của Bạch Chỉ nàng nhìn không rõ, nhưng tâm ý của vị Thái tử điện hạ này thì lại quá rõ ràng. Nàng đồng tình với Bạch Chỉ, lo lắng vị Thái tử này nói một đằng làm một nẻo, tiếp tục dày vò người khác, trong khi Bạch Chỉ lại quá đỗi chậm hiểu, nên nàng mới lấy hết dũng khí nói ra những lời này.
Tim Mộ Dung Dục đột nhiên đập mạnh, khóe môi theo bản năng muốn nhếch lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt dò xét của Thu Nương, hắn lập tức kìm lại, mặt nóng bừng không rõ nguyên do. Hắn đưa tay lên môi ho nhẹ, như thể thuận miệng hỏi: “Sao ngươi biết được?”
“Đêm đó thiếp thân có nói chuyện với Bạch Chỉ cô nương về chuyện cả đời của nàng, hỏi nàng có người trong lòng không. Nàng dường như không hiểu thế nào là người trong lòng, thiếp thân mới nói với nàng rằng đó là người mình muốn ở bên, là người mà khi không gặp sẽ nhung nhớ. Nàng liền nói ra Thái tử điện hạ ngài ạ.”
Thật ra Bạch Chỉ không hề nhắc đến Mộ Dung Dục, chỉ là Thu Nương đã suy đoán rằng “hắn” đó chính là Mộ Dung Dục, nên mới nói như vậy.
Sắc mặt Mộ Dung Dục trở nên âm trầm, trông có vẻ không vui, nhưng trái tim lại không thể ngừng đập rộn ràng. Chờ Thu Nương nói xong, hắn trầm giọng nói: “Ta niệm ngươi hát không tệ, nên không truy cứu chuyện ngươi nói lỡ. Ngươi cũng lui xuống đi.”
“Vâng ạ.” Thu Nương đã nói xong những gì cần nói, còn chuyện tiếp theo của hai người sẽ ra sao thì không còn liên quan đến nàng nữa. Nàng ấy cung kính cúi chào rồi rời khỏi gác lầu.
Trên gác lầu chỉ còn lại một mình Mộ Dung Dục, ánh mắt hắn nhìn ra khoảng không trống rỗng, không khỏi hồi tưởng lại lời Thu Nương vừa nói. Tâm trạng vốn đã thanh thản của hắn lại bắt đầu rối bời. Giống như đêm nay, hắn không thể nào kiểm soát được mong muốn được gặp nàng, nhưng lại không muốn chấp nhận sự thật này, nên cố tình làm ra một màn kịch như vậy để cho thấy mình không hề để tâm đến nàng.