Bạch Chỉ bị giam trở lại nhà lao, nhưng chỉ cách một ngày, nàng lại được thả ra, sau đó bị đưa đến một nơi khác giam giữ.
Điều làm nàng vui mừng chính là nàng được đưa tới một căn phòng sạch sẽ, gọn gàng, có giường, có chăn, tốt hơn nhiều so với nhà lao kia. Xích sắt trên tay chân được cởi bỏ, nhưng nàng lại bị ép uống tán công hoàn. Cửa sổ cũng bị người đóng đinh từ bên ngoài để đề phòng nàng trốn thoát.
Liên tiếp mấy ngày, ngoài Hồng Liễu và Lục Phù, Bạch Chỉ không gặp được ai khác, cũng không thể dò la tin tức về công tử và Vệ Vô.
Mộ Dung Dục dường như không có ý định lấy mạng nàng, nhưng hắn sẽ không định giam nàng cả đời chứ?
Nếu thật vậy thì thà chết còn hơn, Bạch Chỉ gục mặt trên bàn, ngẩn ngơ nghĩ.
Bỗng nhiên, bên ngoài xuất hiện một trận động tĩnh, nàng ngẩng đầu lên, cửa mở ra.
Là Mộ Dung Dục, hắn không ngồi kiệu, cũng không cần Hồng Liễu và Lục Phù dìu, xem ra đã có thể đi lại được rồi. Sắc mặt cũng đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước.
Trước khi hắn vào, Hồng Liễu và Lục Phù để đề phòng bất trắc, vẫn tiến lên lục soát người nàng. Sau khi xác định nàng không giấu ám khí, họ mới yên tâm mời Mộ Dung Dục vào phòng.
Bạch Chỉ trong lòng thở dài, đây là “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” sao?
Từ ngày Thu Nương nói những lời đó, Mộ Dung Dục đã thản nhiên đối diện với tâm ý của mình.
Hắn quả thực có chút thích Bạch Chỉ, nếu không đã không bao che cho nàng một tội lớn như ám sát, cảm xúc của hắn cũng sẽ không bị nàng lặp đi lặp lại khuấy động như vậy. Nhưng mấy ngày nay, hắn luôn kìm nén không đến gặp nàng, trong lúc đó đã suy nghĩ kỹ càng một số chuyện.
Thân phận của nàng và hắn quả thực có sự chênh lệch khá lớn, nhưng không sao, chỉ cần nàng nguyện ý ở lại bên cạnh hắn là được. Còn về chuyện tình yêu trai gái, nàng có hiểu hay không cũng chẳng sao, hắn cũng không nhất thiết phải làm những chuyện đó với nàng.
Nói thật, Mộ Dung Dục cũng không rõ liệu tình cảm này có xen lẫn d*c v*ng hay không. Bản thân hắn vốn đã khá lạnh nhạt, nếu không thì mấy năm nay đã không sống một mình, không có người phụ nữ nào. Trừ lần bị hạ thuốc ra, hắn chưa bao giờ có h*m m**n đó với Bạch Chỉ.
Mộ Dung Dục vén vạt áo, ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Chỉ đang cúi đầu đứng trước mặt. Hắn nghĩ nàng cũng biết mình đã phạm sai lầm, nên mới không dám càn rỡ như trước nữa.
“Cô có thể cho ngươi thêm một cơ hội.”
Bạch Chỉ đột nhiên ngẩng đầu lên khi nghe hắn nói. “Cơ hội gì?”
“Những chuyện ngươi đã làm trước đây, cô có thể bỏ qua tất cả. Cô có thể trả lại tự do cho ngươi, còn có thể cho ngươi tiền tiêu không hết, ngươi muốn làm gì cũng được.” Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà hắn đã cân nhắc. Nếu nàng đủ thông minh, nàng nên chấp nhận, thay vì ngu ngốc tiếp tục bán mạng cho những kẻ chỉ biết lợi dụng mình.
Bạch Chỉ nghe vậy nhưng không hề thấy vui, ngược lại còn thấy bất an. Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, và Mộ Dung Dục cũng sẽ không đột nhiên trở thành một đại thiện nhân không so đo gì cả. Chắc chắn hắn sẽ yêu cầu nàng làm những chuyện rất khó khăn nào đó.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Bạch Chỉ hỏi thẳng.
Mộ Dung Dục chăm chú nhìn đôi mắt cảnh giác của nàng, khẽ mỉm cười. “Ngươi đối với cô thế nào, thì hãy đối với công tử của ngươi như thế.”
Nàng biết ngay mà, hắn không có ý tốt. Bạch Chỉ cau mày, giọng kiên quyết: “Ngươi đừng có mơ.”
Ánh mắt Mộ Dung Dục chợt lóe lên một tia u ám. Hắn còn chưa kịp mở lời, Lục Phù bên cạnh đã lạnh lùng sắc bén nói: “Đừng không biết điều.”
Mộ Dung Dục giơ tay ngăn lại, sau đó phất tay ra hiệu cho Lục Phù và Hồng Liễu lui xuống.
Hồng Liễu và Lục Phù liếc nhìn nhau, rồi nhìn Bạch Chỉ. Nàng đã uống tán công hoàn, lại không có vũ khí phòng thân, giờ đây không phải là đối thủ của điện hạ. Hồng Liễu gật đầu với Lục Phù, sau đó cả hai cùng nhau lui xuống.
Hồng Liễu và Lục Phù vừa rời đi, Bạch Chỉ càng trắng trợn hơn mà lườm nguýt hắn, thể hiện sự bất mãn của mình.
Mộ Dung Dục nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt đã giăng đầy mây đen.
Bạch Chỉ lườm một lúc lâu, Mộ Dung Dục vẫn không nói gì. Lườm mệt, nàng cuối cùng cũng bỏ cuộc, vọt lên giường, kéo chăn trùm kín người. Nàng không muốn đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan này.
Mộ Dung Dục đầu tiên ngẩn ra, sau đó nhìn chiếc chăn phồng lên như một ngọn đồi nhỏ như vậy. Khói mù trong mắt hắn tan đi, chỉ còn lại một chút bất đắc dĩ. Hắn xoa xoa thái dương, đổi một cách hỏi hòa nhã hơn:
“Nếu cô và Giang Hoài Cẩn chỉ có một người sống, ngươi chọn ai?”
Bạch Chỉ đang “giả chết” nghe xong không khỏi vén chăn lên, để lộ cái đầu tóc rối bù, đầy vẻ hoang mang hỏi: “Không thể để cả hai đều sống sao?” Nàng dừng lại một chút, trên mặt hiện ra một vẻ chết lặng, “Nếu không thì để ta chết đi là được rồi chứ?” Dù sao cuộc sống sắp tới cũng chẳng khác gì một cái xác không hồn, tồn tại cũng thật vô vị.
Nghe Bạch Chỉ nói, Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm mặt nàng, xác định nàng không nói dối, sắc mặt lại trở nên tốt hơn một chút. Ít nhất nàng không nói muốn Giang Hoài Cẩn sống. “Ngươi lại đây.” Giọng hắn dịu dàng hơn.
Bạch Chỉ không muốn qua đó, nhưng vẫn muốn xem hắn định làm gì. Nàng do dự một lát rồi xuống giường, lê bước chầm chậm đến gần. “Làm gì thế?” Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt không muốn để ý đến hắn.
Mộ Dung Dục bật cười, vươn tay kéo nàng về phía mình. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Chỉ, hắn khẽ nói: “Cô sao nỡ để ngươi chết chứ?”
Bạch Chỉ ngẩn người nhìn hắn, dường như bị lời nói đó hay thái độ khác hẳn mọi khi của hắn làm cho giật mình. Nàng cúi đầu nhìn cổ tay đang bị hắn nắm, cố rụt về nhưng hắn vẫn giữ chặt. Nàng lại nhìn kỹ gương mặt đang mỉm cười của Mộ Dung Dục, không nhịn được hỏi: “Ngươi… sao lại không nỡ để ta chết?”
“Ngươi tự nghĩ đi, có những lời nói thẳng ra thì không còn thú vị nữa.” Mộ Dung Dục đứng dậy, vỗ nhẹ lên mái tóc rối bù của nàng, cười rồi nắm tay nàng đi đến trước bàn trang điểm.
Bạch Chỉ vẫn mãi nghĩ về câu nói của hắn. Sao lại không thú vị? Càng bắt người ta đoán đi đoán lại càng vô nghĩa thì có. Bạch Chỉ đang định hỏi thêm thì bị hắn ấn ngồi xuống.
Mộ Dung Dục cầm lấy chiếc lược gỗ trên bàn. Bạch Chỉ nhận ra hắn muốn làm gì, bèn nói: “Ta tự làm được.” Hắn đột nhiên đối xử tốt với nàng khiến nàng có chút sợ hãi.
“Cô giúp ngươi.” Giọng Mộ Dung Dục không hề gay gắt. Nói rồi, hắn đã buông mái tóc rối bù của nàng xuống và bắt đầu chải. Hắn nhận ra mình nên đối xử với nàng theo một cách khác. Trước đây hắn thờ ơ, nhưng giờ thì khác rồi. Muốn có được trái tim của một người, nhất định phải dùng sự chân thành để đổi lấy.
Giang Hoài Cẩn đã từng dùng một con ngỗng nướng để đổi lấy sự trung thành và tận tâm của nàng, nhưng giờ đây nàng không thiếu một con ngỗng nướng nữa. Kể cả hắn có cho nàng núi vàng núi bạc, thịt cá, nàng cũng sẽ không vì thế mà bán mạng cho hắn.
Lòng Bạch Chỉ mờ mịt, khó hiểu nhưng cũng có chút bất an, giống như tâm trạng nàng khi thấy công tử một mình vỗ môi cười quái dị, cho rằng hắn bị sơn tinh quỷ mị nhập hồn.
Bạch Chỉ nghĩ rằng Mộ Dung Dục sẽ làm đau da đầu nàng, dù sao hắn cũng là Thái tử, từ trước đến nay đều được người khác hầu hạ, làm gì có chuyện hắn hầu hạ người khác. Nàng đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng, nhưng ngoài dự đoán, hắn không hề làm nàng đau. Hơn nữa, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, khi lược lướt qua da đầu nàng, lực vừa đủ, khiến Bạch Chỉ sắp ngủ gật tới nơi.
Khi Mộ Dung Dục dừng lại, Bạch Chỉ còn thấy có chút thất vọng. “Xong rồi sao? Tóc vẫn còn rối này.”
Mộ Dung Dục bật cười, tiếp tục chải tóc như ý muốn của nàng. Mặc dù hắn cố ý làm vậy, nhưng hắn không hề cảm thấy miễn cưỡng, ngược lại còn tìm được chút thú vui từ việc này.