Mộ Dung Dục cũng không hiểu những kiểu tóc phức tạp, nên chỉ giúp Bạch Chỉ làm một búi tóc đơn giản.
“Thấy thế nào?” Mộ Dung Dục cười hỏi.
Bạch Chỉ soi gương, rồi kéo kéo búi tóc, thấy rất chắc chắn nên mỉm cười hài lòng. “Ừm, rất chắc chắn.” Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng thu lại nụ cười, quay đầu nhìn Mộ Dung Dục. Nàng không nhận ra trong mắt hắn có ẩn chứa chút mong đợi nào, chỉ thản nhiên nói:
“Dù ngươi có làm gì đi nữa, ta cũng sẽ không làm theo lời ngươi nói đâu.”
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tắc đạo,” câu nói kia hình như là để nói về trường hợp này.
Mộ Dung Dục vốn dĩ không mong đợi nàng sẽ thay đổi thái độ ngay lập tức, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng không chút động lòng của nàng, gương mặt tuấn tú của hắn vẫn theo bản năng trầm xuống. Có điều, hắn đã kìm nén được sự thôi thúc muốn nổi giận với nàng. Cách hai người ở chung trước đây đã thành thói quen, muốn thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều.
Mộ Dung Dục nhẫn nhịn một lúc, rồi mới ôn hòa nói: “Ngươi đã không muốn, cô cũng không miễn cưỡng ngươi.”
Bạch Chỉ cứ nhìn thẳng vào hắn, không thể hiểu sao hắn đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy. Suy nghĩ một lát, nàng thử nói: “Trong phòng buồn quá đi a, ta có thể ra ngoài đi dạo một chút không?”
Được voi đòi tiên. Mộ Dung Dục giờ đây phải dùng thủ đoạn dỗ dành với nàng, chỉ có thể nuốt sự bực bội vào trong bụng. “Đương nhiên, ngươi muốn đi đâu thì đi đó.”
Khi Bạch Chỉ lộ vẻ kinh ngạc, hắn lại mỉm cười thêm một câu: “Nhưng cô phải ở bên cạnh ngươi.”
Mặt Bạch Chỉ lập tức xụ xuống. Nàng đã bảo mà, làm sao hắn có thể tốt bụng như vậy. Nếu hắn ở bên cạnh nàng, Hồng Liễu và Lục Phù vì an toàn của hắn chắc chắn cũng sẽ đi theo, vậy chẳng phải là có bốn người cùng đi hay sao.
Mộ Dung Dục nheo mắt, cười nói: “Sao, cô ở bên cạnh ngươi lại làm ngươi thấy thiệt thòi à?”
Bạch Chỉ lo lắng cơ hội ra ngoài hiếm có này sẽ mất đi, bèn chuyển hướng. “Không thiệt thòi, một chút cũng không thiệt thòi đâu.” Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
Mộ Dung Dục lúc này mới hài lòng, nắm lấy tay nàng rồi cùng đi ra ngoài.
Hồng Liễu và Lục Phù đang canh gác bên ngoài nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi ra, trong lòng đều kinh ngạc nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài.
Mộ Dung Dục đưa tay lên môi ho nhẹ, bàn tay còn lại vẫn nắm chặt tay Bạch Chỉ không buông.
Bạch Chỉ không bận tâm, mặt không cảm xúc nhìn hai người họ một cái, rồi quay đầu hỏi Mộ Dung Dục: “Chúng ta đi đâu thế?”
Bạch Chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng kỳ lạ, trong lòng luôn có chút bất an.
Mộ Dung Dục cười, trông có vẻ tâm tình rất tốt. “Ngươi không phải ngại trong phòng buồn, muốn ra ngoài đi dạo à? Cô đi cùng ngươi.”
Bạch Chỉ không có tâm trạng. Nàng nhớ mục đích hắn đến là muốn nàng đối phó công tử, đúng không? Chẳng có lý nào nàng vừa từ chối, hắn đã đổi ý, đối xử ôn hòa với nàng, lại còn đồng ý đủ loại yêu cầu của nàng. Nghĩ thế nào cũng thấy bất an.
Nàng lo phía trước có bẫy rập đang chờ mình.
***
Mùa thu đã đến, những cơn gió thổi đến mang theo chút không khí se lạnh, không rét buốt, ngược lại làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Bạch Chỉ cũng không biết Mộ Dung Dục muốn đưa nàng đi đâu, chỉ đi theo hắn dọc theo hành lang, qua các hiên, quanh co khúc khuỷu.
Bạch Chỉ bị nhốt trong phòng nhiều ngày, đột nhiên có được chút tự do, tâm tình cũng tốt lên, nhìn Mộ Dung Dục cũng thấy thuận mắt hơn. Còn về chuyện phía trước có bẫy rập chờ nàng hay không, nàng đã sớm không để ý nữa rồi.
Mộ Dung Dục liếc nhìn nàng, thấy mặt mày nàng giãn ra, khóe môi bất giác nhếch lên, thuận miệng nói: “Nói ra thì, cô vẫn chưa hiểu rõ về quá khứ của ngươi đấy.”
Bạch Chỉ đang nhìn phong cảnh phía trước, nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn hắn. “Điện hạ muốn biết quá khứ của ta?”
“Ừm.” Mộ Dung Dục khẽ gật đầu.
Bạch Chỉ lười nhắc đến quá khứ của mình, nhưng người ta khó khăn lắm mới thả nàng ra ngoài, nàng cũng nên có chút tinh ý, đừng chọc giận hắn, kẻo lại bị nhốt trở lại. Nàng suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi mới nói: “Hình như là năm bảy, tám tuổi gì đó, ta vào sát thủ các, ở đó huấn luyện vài năm, sau này công tử mua ta về.”
Sắc mặt Mộ Dung Dục hơi cứng lại, nghĩ đến những lời Giang Hoài Cẩn đã nói với mình, trong mắt xẹt qua một tia u ám. “Chỉ có vậy thôi sao?”
Thần sắc hắn dường như trở nên có chút kỳ lạ, chẳng lẽ mình đã nói sai điều gì? Bạch Chỉ do dự một chút, rồi gật đầu. “Chỉ có vậy thôi.” Chứ còn có gì nữa?
Giọng Mộ Dung Dục tăng thêm một chút. “Ngươi không phải còn có chủ nhân khác sao?”
Bạch Chỉ mơ hồ lắc đầu, rồi chợt khựng lại, liếc nhìn hắn một cái. “Điện hạ đang muốn nói chính mình sao?”
Mộ Dung Dục bật cười vì tức. Tốt lắm, cái gì mà lang thang khắp nơi, bị người đánh gãy chân đều là giả dối cả. Hắn thế mà lại tin, thậm chí còn sinh lòng đồng tình với nàng, thật là nực cười đến cùng cực.
Bạch Chỉ thấy hắn cười, chỉ cảm thấy khó hiểu, trong lòng có chút sợ hãi, không nhịn được nói: “Điện hạ, ngươi bị trúng tà rồi à?” Khi ở trong phòng, nàng đã muốn hỏi như vậy, nhưng vẫn luôn cố nén. Lúc này không kìm được, nàng thực sự không thể nhịn nữa.
Mộ Dung Dục đối diện với ánh mắt nghi hoặc pha lẫn chút quan tâm của nàng, cuối cùng thái độ vẫn không hoàn toàn phủ định. “Trước đây ngươi có từng lang thang khắp nơi, hay ăn vụng đồ cúng, bị đánh gãy chân không?” Nhắc đến chuyện này, lòng Mộ Dung Dục khẽ động, nhưng chút trắc ẩn đó cũng bị lời nói tiếp theo của Bạch Chỉ làm cho không còn sót lại chút gì.
“Chỉ có ta đánh gãy chân người khác thôi, làm sao có người đánh gãy chân ta được chứ?” Bạch Chỉ nói với vẻ đầy tự tin.
Mộ Dung Dục nhìn gương mặt đầy kiêu hãnh của nàng, khóe môi mím chặt.
Bạch Chỉ lại suy nghĩ một chút, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, chột dạ nói: “Nhưng ăn vụng đồ cúng thì có, bị đánh cũng có.”
Về chuyện này, Bạch Chỉ cũng lười nói dối, nhưng lại không muốn bị Mộ Dung Dục coi thường, nên ngẩng mặt lên cao. “Ta chỉ bị người ta đánh vài cái thôi, sau đó họ còn muốn đánh nữa, ta liền tức giận rồi. Dù sao thì ăn vài quả cúng mà bị ăn vài trận đòn cũng không sao, nhưng nếu muốn đánh gãy chân ta thì quá đáng quá rồi. Điện hạ, ngươi thấy có đúng không?”
Nhìn dáng vẻ cười hì hì của nàng, Mộ Dung Dục ngay lập tức mất đi ý niệm muốn ôn tồn dịu dàng với nàng, chỉ muốn nện một cú thật mạnh lên đầu nàng. Có điều, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, để tránh “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.
“Không sai, may mắn là ngươi không bị đánh gãy chân, nếu không cô sẽ đau lòng rồi.” Mộ Dung Dục gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Hả?” Nụ cười của Bạch Chỉ chợt tắt, nàng nghi hoặc hỏi: “Vì sao ngươi lại đau lòng cho ta? Ta nói chuyện này với Vệ Vô, hắn còn chê cười ta nữa đấy.”
Mộ Dung Dục cảm thấy buồn cười. “Ngươi hy vọng cô chê cười ngươi à?”
Bạch Chỉ nhíu mày suy nghĩ, rồi ngay lập tức cười tươi. “Vậy ngươi vẫn nên đau lòng cho ta đi.” Kẻ ngốc mới thích bị người khác chê cười đó.
Bạch Chỉ nói rất tùy ý, nhưng Mộ Dung Dục lại rùng mình vì những lời này của nàng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt được ánh mặt trời chiếu rọi mà trở nên tươi tắn và sống động của nàng. Khóe môi Mộ Dung Dục bất giác cong lên. Sự thản nhiên, thuần khiết của nàng lại khiến lòng người vui sướng hơn cả những lời tán tỉnh mập mờ.
Hai người đi qua một cây cầu đá, tiến vào một khu vườn đầy hoa quế. Gió thu thổi đến mang theo mùi hương ngọt ngào. Cả hai ngồi xuống một phiến đá ven hồ, nhìn mặt hồ trong suốt, những cánh hoa vàng óng dập dềnh trên mặt nước, hương thơm ngập tràn, thấm vào ruột gan.
Trong phủ có không ít nơi để dạo chơi, nhưng Mộ Dung Dục trước kia chưa từng có thời gian thảnh thơi nhàn hạ để thưởng cảnh như vậy. Hắn luôn cảm thấy lãng phí thời gian, thà ở thư phòng xử lý công việc quan trọng còn hơn. Nhưng giờ phút này, nhìn vẻ mặt hớn hở của Bạch Chỉ, hắn chợt thấy làm việc và nghỉ ngơi kết hợp cũng không tồi lắm.
“Ngươi thích cô, hay thích công tử của ngươi?” Mộ Dung Dục nhìn nàng vui vẻ ném đá xuống hồ, đột nhiên cất tiếng hỏi.
Bạch Chỉ bây giờ không còn ngây thơ, vô tri như trước nữa. Nàng dừng tay, quay đầu hỏi hắn: “Thích kiểu nào?”
Câu hỏi này không nằm trong dự tính của Mộ Dung Dục. Hắn buột miệng hỏi xong, hơi hối hận. Thấy Bạch Chỉ nghiêm túc, hắn đành gượng ép giải thích: “Đương nhiên là cái loại thích giữa nam và nữ rồi.”
Bạch Chỉ không cần suy nghĩ đã nói: “Vậy đương nhiên là ngươi rồi. Công tử là của thiếu phu nhân mà, ta sao có thể thích ngài ấy chứ?” Những lời này của Bạch Chỉ khiến Mộ Dung Dục ngẩn người, sau đó chính nàng cũng sững sờ.
Sao nàng lại trả lời dứt khoát như vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự thích Mộ Dung Dục theo kiểu nam nữ sao?
Nàng ngẩn ngơ, lại bắt đầu tự hỏi vì sao trước đây nàng không muốn hắn chết, thậm chí tưởng tượng đến cái chết của hắn sẽ khiến nàng đau khổ.
Có lẽ đó chính là thích đi?
Chỉ là không giống như Thu Nương nói, cái kiểu muốn lúc nào cũng được nhìn thấy đối phương, lúc nào cũng được ở bên đối phương ấy.
Mộ Dung Dục hoàn hồn, tim đập không khỏi rộn ràng lên, ánh mắt nhìn Bạch Chỉ cũng thêm vài phần ôn nhu.
Không ngờ lại dễ dàng nhận được lời tỏ tình của nàng như vậy. Điều này khiến hắn chợt nhận ra, trước đây mình đã sai trong cách ở chung với nàng. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hắn vốn đã hiểu điều này, chỉ là trong lòng còn chưa thể vượt qua được cái ải kia. Sau khi đã bước một bước về phía trước, hắn mới phát hiện mọi chuyện không hề khó khăn như thế.
“Nhưng mà…”
Trong lòng vừa mới phơi phới – Mộ Dung Dục chợt khựng lại khi nghe Bạch Chỉ nói “nhưng mà”. Khi nó đang dần chùng xuống, Bạch Chỉ chỉ nói thêm: “Ngươi đừng nghĩ vì như vậy mà ta sẽ giúp ngươi đối phó công tử.”
So với việc thu hồi tình cảm, như vậy vẫn có thể chấp nhận được.
Mộ Dung Dục không còn khó chịu như lần trước bị nàng từ chối, ngược lại còn thấy may mắn hơn.
Cũng phải, nàng đối với Giang Hoài Cẩn chỉ có trung thành, tình yêu nam nữ không dành cho hắn là được rồi.
“Ngươi đã thích cô, chẳng lẽ giờ đây không muốn làm gì đó với cô sao?” Mộ Dung Dục nhìn nàng ngồi cách mình quá xa, trong lòng có chút không vui nhưng lại không muốn chủ động nhiều lần, chỉ hy vọng nàng chủ động hơn một chút.
Nếu đã thích đối phương, thì sẽ không kìm được mà muốn thân cận với đối phương đi, đúng không?
Bạch Chỉ lại không hiểu được ám chỉ của Mộ Dung Dục, theo cảm xúc của mình lúc này, nàng lắc đầu. Nàng lúc này không muốn làm gì hắn cả. Nhưng dưới ánh mắt sắc bén như dao của Mộ Dung Dục, nàng lại cảm thấy có lẽ mình nên làm gì đó với hắn.
Bạch Chỉ suy nghĩ mãi không ra, lập tức thấy đau đầu, bực bội nhìn Mộ Dung Dục:
“Điện hạ, ngươi muốn ta làm gì thì nói thẳng đi cho rồi.” Bạch Chỉ chưa từng trải qua chuyện hẹn hò yêu đương, cũng không hiểu những lúc như thế này nên làm gì.
Đúng là một khúc gỗ không hiểu phong tình. Sao hắn lại có thể thích một người như nàng chứ? Mộ Dung Dục không khỏi thở dài, hoàn toàn từ bỏ ý định để nàng chủ động thân cận.
“Gỗ mục không thể chạm trổ mà…” Mộ Dung Dục cười nói một câu rồi đứng dậy định đi.
Bạch Chỉ nhìn bóng lưng cao ráo, tuấn tú của hắn, chợt lóe lên một tia sáng trong đầu. Nàng đột nhiên vươn tay túm chặt cánh tay hắn. Trước ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Dục, nàng trực tiếp đẩy hắn ngã xuống bãi cỏ, rồi nhẹ nhàng ngồi lên người hắn, cười hì hì nói: “Điện hạ, ta biết phải làm gì rồi.”