Vết thương của Mộ Dung Dục mới vừa có dấu hiệu thuyên giảm, bị nàng vồ lấy như vậy, suýt nữa thì đau đến ngất xỉu. Nàng rốt cuộc có chút lương tâm nào không vậy?
Bạch Chỉ cũng nhận ra sắc mặt hắn không ổn, lúc này mới nhớ ra vết thương ở bụng hắn. Nàng lập tức cảm thấy có lỗi: “Ta quên mất ngươi có vết thương. Để ta xem nào.”
Bạch Chỉ vừa nói vừa định c** q**n áo của hắn. Ánh mắt Mộ Dung Dục lóe lên, tay vừa giơ lên định ngăn nàng lại thì đã bị nàng cản lại.
Đầu Mộ Dung Dục không khỏi đau nhói, hắn trầm giọng nói: “Không sao, không cần nhìn.”
“Thật sự không sao ư?” Bạch Chỉ có chút nghi ngờ.
Kể cả có chuyện thật thì hắn cũng không thể c** q**n áo cho nàng xem ở đây chứ, còn ra thể thống gì nữa? Mộ Dung Dục chỉ đành lắc đầu.
Lúc này, từ đằng xa truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Hồng Liễu: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Từ góc độ của Hồng Liễu, hai người dường như đang làm chuyện thân mật, nhưng cũng không loại trừ khả năng Bạch Chỉ đang làm điều xấu. Nàng ta không dám tùy tiện đi tới, nhưng lại lo Mộ Dung Dục bị thương.
Mộ Dung Dục nói với Hồng Liễu: “Không có việc gì, không cần lại đây.” Nói xong, hắn nhìn về phía Bạch Chỉ, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Có thể buông cô ra không?”
“Nếu không có việc gì…” Bạch Chỉ dùng hai tay đè chặt cổ tay hắn, nụ cười rạng rỡ hơn, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tinh ranh. “Vậy làm chuyện mà chúng ta đã làm trong sơn động trước đây đi.” Hắn không phải muốn nàng chủ động làm gì đó sao?
Hơi thở của Mộ Dung Dục khựng lại, khuôn mặt tuấn tú bắt đầu nóng lên. Nếu hoàn cảnh phù hợp, lại không bị thương, có lẽ hắn sẽ còn do dự một chút, nhưng giờ phút này, hắn trầm mặt kiên quyết từ chối: “Không được.”
Trong đầu nàng đang nghĩ gì vậy? Ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người, nàng lại muốn làm chuyện đó với hắn?
“Vì sao không được?” Bạch Chỉ vẻ mặt khó hiểu, nhưng thực chất là cố ý hỏi, chỉ vì nghĩ đến tình cảnh hắn bị hạ thuốc lúc trước. Lúc đó, vẻ hoảng loạn, bối rối của hắn khiến nàng rất thích thú.
“Làm chuyện này cũng phải xem ở đâu chứ, ngươi không sợ bị người khác nhìn thấy sao!” Mộ Dung Dục lúc này cũng không còn dịu dàng với nàng nữa, hắn sa sầm mặt giận dữ nói: “Buông cô ra.”
Bạch Chỉ không muốn buông, nhưng nàng đã uống tán công hoàn, còn hắn thì vẫn có võ công. Hắn hoàn toàn có thể thoát ra được.
[Tàu lượn của đoàn mình đã tới khúc HAHHAHAHAHA rồi ạ=)))]
“Ta không sợ đâu a.” Bạch Chỉ cố gắng kiềm chế nụ cười, giả vờ muốn kéo cổ áo hắn, khiến Mộ Dung Dục hoảng sợ tột độ.
Mộ Dung Dục vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, ngăn lại động tác của nàng, rồi thỏa hiệp: “Về phòng rồi làm.” Mặc dù chỉ là một kế sách tạm thời, nhưng nói xong câu này, tai hắn cũng ửng đỏ.
“Không cần, ta cứ phải làm ở đây cơ.” Bạch Chỉ nhìn vẻ mặt có chút sụp đổ của hắn sau khi nghe nàng nói, trong lòng mừng như nở hoa, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Yết hầu Mộ Dung Dục bất giác chuyển động, trong lòng có chút rối bời, giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc: “Làm bậy!”
Hắn ổn định lại tâm thần, ánh mắt vô tình bắt gặp vẻ tinh nghịch lướt qua trong mắt Bạch Chỉ. Ban đầu ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra, vừa thấy buồn cười lại vừa tức giận.
Quá để tâm nên bị mất bình tĩnh, hắn vậy mà lại tin lời nàng nói là thật.
“Ngươi đang đùa với cô à?” Mộ Dung Dục nheo mắt, trong đó lộ ra một chút nguy hiểm.
“Ta không có đùa ngươi đâu, ta sao dám đùa Thái tử điện hạ cơ chứ?” Bạch Chỉ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Mộ Dung Dục cảm thấy ngứa răng, bị nàng bày một trận thế này há có thể cam tâm, không làm chút gì thì thật có lỗi với nàng một phen lăn lộn.
Khóe môi Mộ Dung Dục khẽ nhếch, một tay chống đỡ thân thể, tay kia bỗng nhiên đè lên gáy nàng, kéo nàng về phía mình, môi liền bắt lấy đôi môi mềm mại ấm áp kia.
Ngay khoảnh khắc Bạch Chỉ kinh hoảng ngơ ngác, Mộ Dung Dục thoáng rời đi, khẽ cười nói: “Nhớ kỹ đi, bây giờ cái này mới gọi là hôn môi…” Nói xong lại lần nữa ngậm lấy môi nàng, cũng dần dần gia tăng nụ hôn này.
***
Lúc chạng vạng, Bạch Chỉ ghé vào cửa sổ, ngơ ngác nhìn ánh chiều tà đỏ rực như lửa bên ngoài. Gió nhẹ lướt qua mặt, như có đôi bàn tay dịu dàng ve vuốt khuôn mặt nàng, khiến nàng thoải mái khẽ thở dài, rồi bất chợt nhớ lại nụ hôn xảy ra bất ngờ ban ngày.
Hồi tưởng lại tình cảnh khi ấy, tim Bạch Chỉ bỗng đập nhanh hơn, gương mặt cũng đột nhiên như bị lửa thiêu, nóng hầm hập.
Nàng l**m đôi môi đã khô, lại đưa tay bụm mặt x** n*n, kết quả càng xoa càng nóng.
Nụ hôn ấy đích thực khác hẳn lúc trước. Hắn… hắn sao có thể vươn đầu lưỡi về phía nàng như vậy…
Bạch Chỉ khi ấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, liền quên mất việc đẩy hắn ra. Có điều, nàng cũng không cảm thấy ghét bỏ như vậy, trên người hắn toàn là hương thơm, trong miệng cũng mang theo hương thơm thoang thoảng.
Nghĩ tới đây, Bạch Chỉ bỗng thấy có chút tiếc nuối, nàng đã quên mất lúc ấy rốt cuộc là cảm giác thế nào.
Hay là… lại tìm hắn hôn thêm chút nữa nhỉ? Ánh mắt Bạch Chỉ sáng lên, không khỏi nâng người đứng dậy, định bước ra ngoài. Nhưng vừa đi được mấy bước thì lại dừng chân, nghĩ thầm, cố ý đi tìm hắn chỉ để hôn môi, suy cho cùng thế nào cũng thấy không ổn.
Lúc Lục Phù mang cơm chiều tới, Bạch Chỉ đang định mở cửa ra ngoài.
“Bạch Chỉ cô nương định đi đâu?” Nàng ta chắn ngang cửa, cảnh giác hỏi. Tuy điện hạ hiện giờ không còn hạn chế nàng như trước, nhưng cũng chưa từng nói rằng nàng có thể tự do đi lại. Bất kể hiện tại nàng với điện hạ có bao nhiêu thân mật, cũng không thể xoá bỏ sự thật nàng từng ám sát người.
“Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút, sẽ không đi xa.” Bạch Chỉ nói, lời nàng là thật lòng. Trong phòng ngột ngạt đến mức khiến nàng khó chịu vô cùng.
“Không được.” Lục Phù dứt khoát từ chối, “Cô nương ăn cơm đi.” Nàng ta lạnh nhạt nói, rồi đem đồ ăn bày lên bàn. Nàng ta bị Mộ Dung Dục phái tới trông coi Bạch Chỉ, trong lòng vốn đã không vui, huống hồ từng chịu thiệt trong tay nàng, đối với nàng liền càng không có sắc mặt tốt.
Bạch Chỉ cũng biết điều đó, nên lập tức không đối nghịch với nàng nữa.
Bữa tối có món thịt kho tàu, trong lòng Bạch Chỉ vui vẻ, gắp một miếng đưa vào miệng. Nhưng chỉ nhai vài cái, nàng đã cảm thấy quá mặn, nhíu mày phun ra. Ngẩng đầu lên nhìn Lục Phù, thấy trên mặt nàng ta hình như có ý cười, lại không hề tỏ ra bất ngờ, Bạch Chỉ biết ngay là nàng ta giở trò.
Bạch Chỉ liếc mắt nhìn các món ăn khác, đoán chừng cũng bị nàng ta bỏ thêm gia vị gì đó. Nàng ghét nhất cảm giác đồ ăn bị phá hỏng không thể ăn được. Nàng nắm lấy đĩa đựng thịt kho tàu ném thẳng về phía Lục Phù. Nhưng vì nàng đã uống tán công hoàn nên uy lực không còn như trước, Lục Phù dễ dàng né được.
“Ngươi nghĩ với công lực hiện tại của ngươi, là đối thủ của ta sao?” Lục Phù khinh miệt cười nói.
Bạch Chỉ bị nàng ta chọc tức, đột nhiên phất tay về phía nàng ta.
Lục Phù tưởng là ám khí, vội vàng né tránh. Ngay sau đó, một đĩa rau xanh bay thẳng vào mặt nàng ta. Nàng ta kinh ngạc đứng sững tại chỗ, đối diện với ánh mắt đắc ý của Bạch Chỉ, lập tức nổi trận lôi đình: “Ngươi dám giở trò!”
Bạch Chỉ buông tay, cười hì hì nói: “Học từ đồng bọn của ngươi đấy, ai bảo ngươi ngu!”
Lục Phù tức giận đến mất lý trí, trực tiếp ra tay tấn công Bạch Chỉ, không quan tâm nàng có thể đỡ được chiêu thức của mình hay không.
Tuy rằng công phu của Bạch Chỉ vẫn còn đó, nhưng vì đã uống tán công hoàn nên cơ thể nàng trở nên chậm chạp, không thể theo kịp suy nghĩ nhanh nhạy của mình. Chỉ vài chiêu, nàng đã có phần chống đỡ không nổi. Nhưng dưới sự khiêu khích của Lục Phù, nàng không chịu thua, vẫn cố gắng tiếp chiêu.
Bạch Chỉ ăn mấy chưởng đau điếng, khí huyết dâng trào. Không còn cách nào khác, nàng đành dùng mưu mẹo, nhân lúc Lục Phù không đề phòng, nàng vòng ra sau lưng, nắm lấy tóc nàng ta giật mạnh.
Lục Phù vì không có lệnh của Mộ Dung Dục nên không ra tay hạ sát thủ, nhờ vậy Bạch Chỉ mới có cơ hội đánh lén. Ban đầu, Lục Phù không định để lại dấu vết trên người Bạch Chỉ, tránh để Mộ Dung Dục truy cứu. Nhưng khi tóc bị giật đứt mấy sợi, nàng ta vừa tức giận vừa đau lòng, cũng nảy sinh ác ý, cào một vết máu lên mặt Bạch Chỉ.
Đúng lúc cả hai chuẩn bị đánh tiếp thì Hồng Liễu kịp thời đến, ngăn lại hai người. Nàng ta không trách Bạch Chỉ, mà trực tiếp túm Lục Phù ra ngoài, mắng cho một trận. Lục Phù đang tức giận lại bị Hồng Liễu mắng thêm, đành khóc lóc chạy đi.
Bạch Chỉ ghé vào cửa sổ xem kịch, quên cả vết thương trên mặt. Đến khi mọi người đi hết, nàng mới sờ sờ cái má đau của mình, cũng cảm thấy mình nên khóc một chút. Dù sao thì nàng cũng là người ra tay trước. Nếu Lục Phù chạy đến chỗ Mộ Dung Dục tố cáo, hắn giận lên lại đóng đinh cửa sổ của nàng lại thì phải làm sao?
Khi Hồng Liễu vào phòng, nàng ta không nói gì cả. Nàng sai người đến dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, mang đồ ăn mới đến cho Bạch Chỉ. Đợi nàng ăn xong, Hồng Liễu dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Bạch Chỉ cảm thấy đây là điềm báo của một cơn bão sắp ập đến.
Khi đèn lên, Mộ Dung Dục quả nhiên đã đến. Bạch Chỉ nhìn thấy hắn có chút căng thẳng. Hắn nhất định là đến để trách cứ nàng, nếu không thì đã không đến vào lúc này.
Mộ Dung Dục bước vào cửa, Bạch Chỉ ngồi trên ghế không nhúc nhích. Khi hắn đến bên cạnh, nàng vẫn im lặng, nhưng lại nghiêng mặt có vết thương về phía hắn.
Ánh mắt Mộ Dung Dục lướt qua vài vết máu trên má nàng.
Bạch Chỉ nhìn hắn thật sâu, khẽ hừ một tiếng, trong mắt thoáng qua vài phần u oán và tủi thân, rồi ngay sau đó lại cười lạnh.
Nàng không mở lời, mà dùng hành động thay cho tất cả ngôn ngữ. Mộ Dung Dục khi vừa nhìn thấy vết thương trên mặt nàng, vốn định hỏi thăm vài câu, nhưng lúc này lại thấy buồn cười. “Mặt làm sao vậy?”
“Còn không phải bị thị nữ của ngươi cào sao, nàng ngược đãi ta đó, cho rất nhiều muối vào đồ ăn, ta liền phản kháng một chút, nàng liền đánh ta. Ngươi đừng nhìn mặt ta chỉ có vài vết, trên người ta cũng bầm một mảng tím một mảng. Nếu không tin, ta c** q**n áo cho ngươi xem.” Bạch Chỉ để tránh bị Mộ Dung Dục chỉ trích, quyết định nói bản thân đáng thương một chút. Kể cả hắn không đồng tình, ít nhất cũng đừng trách nàng.
Bạch Chỉ cũng không hay biết rằng Mộ Dung Dục căn bản chẳng hề hay chuyện này, Lục Phù tự biết mình đã làm sai, nào dám bẩm báo với hắn.
Mộ Dung Dục chỉ là đến xem nàng đang làm gì, hoàn toàn không ngờ vừa bước vào phòng liền nghe thấy chuyện ấy. Nếu gương mặt nàng lúc này mang vẻ oan ức thật lòng hơn một chút, không giống như đang cố tình diễn trò, thì hắn đã tin nàng. Nhưng hiện tại, hắn chỉ trầm ngâm nhìn nàng, ánh mắt u ám, trong lòng ngấm ngầm suy đoán bao nhiêu phần lời nàng là thật.
Hồng Liễu và Lục Phù theo bên hắn đã nhiều năm, dẫu không có công lao lớn thì cũng có khổ lao, hắn không thể vì chút tư tình nhi nữ mà bỏ qua trắng đen phải trái, tùy tiện trừng phạt các nàng.
Bạch Chỉ thấy Mộ Dung Dục trầm mặc không nói, lo hắn không tin, liền định cởi áo ngoài cho hắn xem vết thương trên vai mình. Ánh mắt Mộ Dung Dục khẽ trầm xuống, kịp thời đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, ngăn lại động tác ấy.
“Nói chuyện thì cứ nói chuyện, không cần c** q**n áo.” Mộ Dung Dục trầm giọng nói. Đổi lại là nữ tử khác, có lẽ hắn đã cho rằng nàng đang cố ý dụ dỗ. Nhưng Bạch Chỉ thì tuyệt đối không phải, nếu nàng muốn cởi áo, thì nhất định chỉ là để chứng minh rằng trên lưng mình thật sự có thương tích, tuyệt đối không có chút tâm tư kiều diễm nào.