Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 45

“Vậy ngươi tin ta không?”

Bạch Chỉ nhỏ giọng hỏi, trong mắt tràn đầy mong đợi. Nếu hắn không tin, nàng cảm thấy vẫn nên cởi áo ra một phen thì tốt hơn. Nàng đã xem qua rồi, trên vai nàng quả thật có một vết bầm tím lớn, đó là bằng chứng phạm tội của Lục Phù!

Bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm như vậy, dù trong lòng Mộ Dung Dục có chút nghi ngờ cũng không tiện truy hỏi. Vả lại, hỏi nàng cũng chẳng thể biết được sự thật.

Nàng cũng không phải một nữ tử yếu đuối gì, vết thương nhỏ này cũng chưa đủ để làm Mộ Dung Dục đau lòng. Hắn vươn tay sờ mặt nàng: “Đáng đời, với công lực hiện tại của nàng mà cũng dám đánh nhau với Lục Phù sao?”

Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Mặc dù hắn mắng nàng đáng đời, nhưng động tác vỗ mặt nàng rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng không có vẻ tức giận. Hắn hẳn là tin nàng rồi ha?

“Ai bảo nàng ta lãng phí đồ ăn trước chứ?” Bạch Chỉ không phục nói, nói xong lại lén nhìn vẻ mặt Mộ Dung Dục. Không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, nàng lại cúi đầu, tủi thân than vãn: “Mặt ta sắp bị hủy rồi, xấu rồi thì điện hạ sẽ không thích nữa phải không?”

Môi Mộ Dung Dục khẽ giật giật. Vết thương nhỏ như vậy, vài ngày là sẽ khỏi thôi, nàng lại cứ phải nói bản thân thảm thương đến mức khiến người ta nghẹn lời. Nhưng nghĩ lại, có lẽ nàng lo hắn thiên vị Lục Phù, nên mới cố ý dùng vẻ ngoài mà bản thân nàng vốn không hề quan tâm để nói chuyện. Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Dục cảm thấy vô cùng phức tạp.

“Yên tâm đi, cô nhìn trúng nàng không phải vì dung mạo, nàng nghĩ rằng mình đẹp lắm sao?” Hắn thân mật nhéo vành tai mềm mại của nàng, mỉm cười trêu chọc: “Nếu nhiều sẹo chút, ngược lại càng giống hiệp nữ hơn đấy.”

Hiệp nữ? Bạch Chỉ rất thích danh xưng này, nhưng nàng cũng tự biết mình, một sát thủ sao xứng với danh hiệu hiệp nữ được. Nhưng nàng vẫn cười hì hì nói với Mộ Dung Dục: “Vậy ta phải làm hiệp nữ mới được.”

“Vì làm hiệp nữ mà trở nên xấu xí cũng không sao, xem ra nàng không thích cô đến vậy nhỉ?” Mộ Dung Dục hừ nhẹ một tiếng, mang đến cảm giác giận mà như không. “Hiệp nữ là người trừ bạo giúp kẻ yếu, còn nàng là tên bắt cóc bị người đời phỉ nhổ, nàng có hiểu không hả?”

Bạch Chỉ nghẹn lời, hắn sẽ không bắt đầu tính sổ những chuyện trước đây với nàng chứ? Những chuyện đó nếu kể ra, từng việc từng việc đều có thể khiến cuộc sống nàng rơi vào vực thẳm đó.

“Những chuyện ngươi đã làm với cô trước đây có thể xem như cho qua rồi đi.” Mộ Dung Dục quan sát sắc mặt nàng, không sai một chút nào đoán được tâm tư nàng lúc này. “Nàng  vẫn còn cơ hội cải tà quy chính đấy.”

Bạch Chỉ cảnh giác nói: “Ngươi sẽ không lại muốn ta đi đối phó công tử đấy chứ?” Nhắc đến chuyện này, tâm trạng Bạch Chỉ lập tức chùng xuống, không muốn để ý đến hắn nữa.

“Đừng vội, cô không cần nàng làm vậy.” Khóe môi Mộ Dung Dục hiện lên một nụ cười khổ.

Sự nghi ngờ của Bạch Chỉ hoàn toàn có lý. Mộ Dung Dục không hề bất mãn vì nàng đã nghi ngờ mình. Trước đây, khi bực tức vì nàng không để tâm đến mình, hắn chỉ muốn nàng trở mặt thành thù với Giang Hoài Cẩn, mượn đao của nàng để giết Giang Hoài Cẩn. Nhưng giờ đây, khi đã thẳng thắn đối diện với lòng mình, hắn thật ra không muốn nàng tiếp tục sống những ngày nguy hiểm đầy chém giết kia nữa, cũng không muốn thấy nàng đau khổ.

Nàng cứ sống một cuộc sống ăn sung mặc sướng, vô lo vô nghĩ là tốt rồi.

“Vậy làm thế nào mới được coi là cải tà quy chính?” Bạch Chỉ nghi hoặc hỏi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, như thể thật sự hy vọng Mộ Dung Dục có thể đưa ra một câu trả lời để nàng làm theo. Trước đây nàng cũng từng nghĩ, sau này phải trở thành một người tốt.

“So với việc giết người, khiến người khác căm hận, thì hành hiệp trượng nghĩa, khiến người khác cảm ơn, chẳng phải vui sướng hơn sao?”

Mộ Dung Dục nhìn nàng nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, không khỏi mỉm cười. Hắn muốn xoa xoa má nàng, nhưng lại sợ làm phiền nàng, đành kìm lại xúc động đó. “Nhưng cô cũng sẽ không thật sự yêu cầu nàng làm những chuyện đó, cũng sẽ không yêu cầu nàng làm gì cho cô. Nàng chỉ cần không làm trái với lòng mình là được.”

Câu nói của Mộ Dung Dục vừa mang chút thật lòng, vừa là một thủ đoạn. Giang Hoài Cẩn muốn nàng làm việc cho hắn ta, còn hắn lại muốn nàng sống vì chính mình. Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết ai là người tốt với nàng rồi nhỉ.

Bạch Chỉ nghe xong gật đầu, nhưng rồi lại thấy không đúng, trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi nếu hy vọng ta không giết người, vậy tại sao ngươi lại cứ muốn mạng của công tử chứ?”

Mộ Dung Dục bị lời nàng nói làm cho nghẹn lại, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Bạch Chỉ, bỗng cảm thấy như tự mình rước họa vào thân. “Đó là chuyện của cô và hắn, nàng đừng xen vào.” Giọng hắn lạnh nhạt, không muốn cùng nàng nói về chuyện của Giang Hoài Cẩn.

Giang Hoài Cẩn giống như một cái gai mắc giữa hai người, hễ nhắc đến là lại khiến người ta khó chịu.

Không muốn xen vào thì không xen vào, nàng cũng chẳng có hứng thú mà quản. Hai người cứ đánh nhau đến sống đến chết đi, đến lúc đó nàng sẽ xem phải nhặt xác ai, Bạch Chỉ lầm bầm trong bụng.

Không khí trở nên lạnh lẽo, hai người nhất thời không nói gì. Mộ Dung Dục thấy màn đêm đã buông xuống, lại thấy Bạch Chỉ có chút thất thần, liền đứng dậy định rời đi. “Cô đi trước.”

Bạch Chỉ cũng không có ý định giữ hắn lại, gật đầu tiễn hắn ra cửa.

Mộ Dung Dục thấy trong mắt nàng không có chút lưu luyến nào, thở dài một hơi. Khi hắn vừa định bước qua bậc cửa, Bạch Chỉ đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, như nhớ ra chuyện gì đó. Nàng bỗng kiễng chân đến gần, đôi mắt nhìn thẳng vào môi hắn.

Hình như có vật gì lành lạnh sượt qua lưng, Mộ Dung Dục khẽ cứng người, bất giác nghiêng hẳn sang một bên, tránh nàng tới gần, “Sao lại nhìn cô như vậy?”

Bạch Chỉ không đáp, chỉ chu môi về phía hắn.

Chờ một lúc, cũng không thấy hắn cúi đầu hôn mình, chỉ thấy khóe môi hắn khẽ cong, như cười mà như không. Bạch Chỉ có chút bực mình, “Sao ngươi không hôn ta? Ban ngày ngươi chẳng phải đã hôn ta rồi sao?”

Nàng muốn hắn hôn là hắn hôn, thế thì chẳng phải là quá nghe lời rồi sao? “Lần sau đi.” Mộ Dung Dục đưa tay đẩy đầu nàng ra, tâm tình khoan khoái mà xoay người rời đi.

Bạch Chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn đi xa, nghiến răng nghiến lợi. Lần sau? Nàng còn chẳng thèm hôn nữa là.

Hôm sau, Hồng Liễu mang bữa sáng tới cho nàng, còn Lục Phù thì không thấy bóng dáng đâu. Có lẽ là vì chuyện hôm qua, Mộ Dung Dục mới sai Hồng Liễu thay nàng ta.

Tuy Hồng Liễu dễ nói chuyện hơn Lục Phù đôi chút, nhưng Bạch Chỉ từng chịu thiệt ở chỗ nàng, huống hồ nàng ta càng thích giở thủ đoạn ngầm hơn, bởi thế đối với nàng càng sinh lòng đề phòng, chi bằng để Lục Phù tới còn hơn.

Những ngày gần đây đồ ăn của Bạch Chỉ phong phú hơn nhiều. Bữa sáng là một lồng bánh bao thịt, còn có dưa leo muối chấm tương và cháo trắng, nhưng Bạch Chỉ vẫn do dự chưa động đũa, “Bánh bao này không bỏ thêm gì đó chứ?”

“Bên trong không thêm những thứ khác, nếu là ngươi không yên tâm, ta có thể nếm trước một cái.” Hồng Liễu khách khí nói, trên mặt cũng không lộ ra chút địch ý nào.

Tổng cộng chỉ có năm cái bánh bao thịt, lại còn nhỏ như vậy, nàng mà ăn một cái thì Bạch Chỉ sẽ không đủ no, cho nên nàng không đồng ý. Nhưng đã nói vậy, Bạch Chỉ cứ tạm thời tin tưởng đi.

Bạch Chỉ dùng xong bữa sáng, Hồng Liễu liền gọi thuộc hạ vào thu dọn, lúc rời đi cũng không bắt nàng dùng Tán Công Hoàn.

Bạch Chỉ tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi Hồng Liễu. Nàng đâu có ngốc, vạn nhất chỉ là nàng ta quên mà thôi, nếu hỏi chẳng khác nào nhắc nhở người ta.

Mấy ngày kế tiếp, Bạch Chỉ cũng không thấy Mộ Dung Dục đâu, mà nàng thì chỉ có thể đi lại trong đình viện, không thể đi xa hơn. Hồng Liễu theo dõi nhất cử nhất động của nàng, khiến nàng có phần phiền muộn. Nhưng cũng có chuyện khiến người vui mừng: đã nhiều ngày rồi nàng không phải dùng Tán Công Hoàn, công lực của nàng đang dần dần khôi phục. Đợi đến khi hoàn toàn hồi phục, cái đình viện nhỏ bé này sẽ chẳng thể giữ được nàng nữa.

Nàng nghĩ đây là Mộ Dung Dục sắp đặt, chứ không phải hắn quên dặn dò Hồng Liễu làm vậy. Nhưng hắn thật sự tin tưởng rằng sau khi khôi phục công lực, nàng sẽ không bỏ trốn sao? Nếu là như vậy, thì hắn đã tin lầm người rồi.

Tuy nàng có chút thích hắn, nhưng chưa đến mức phải vì hắn mà ở lại cái nơi giống như cái lồng giam này, bị người khác canh chừng, sống một cuộc sống ăn no chờ chết.

Bạch Chỉ nằm trên chiếc ghế bập bênh dưới gốc cây, nhìn bầu trời rộng lớn vô tận, dần dần thất thần, cho đến khi bên tai vang lên tiếng động rất nhỏ, nàng mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn.

“Nghĩ gì mà thất thần như vậy?” Mộ Dung Dục cười hỏi.

Bạch Chỉ biết là hắn, nên không đề phòng, nàng cười hì hì đáp: “Không có gì.”

Ánh mắt Mộ Dung Dục dừng lại trên mặt nàng, suy tư một lát, rồi khẽ cười: “Mấy ngày nay triều chính nhiều việc, chưa rảnh rỗi đến thăm nàng.”

“Ồ.” Bạch Chỉ trong lòng không để ý đến chuyện này, đối với nàng, khi bận thì ai làm việc nấy là chuyện hết sức bình thường, không cần thiết phải gặp nhau mỗi ngày. Cái kiểu một ngày không gặp đã nhớ nhung như Thu Nương nói, nàng vẫn chưa cảm nhận được.

Mấy ngày nay Mộ Dung Dục tuy bận, nhưng cũng không phải là không có chút thời gian nào rảnh rỗi, chẳng qua là cố ý làm vậy. Mối quan hệ giữa hắn và nàng dường như tiến triển quá nhanh, hắn không muốn quá chìm đắm vào đó. Hắn có thể thích nàng, nhưng không thể để nàng chi phối cảm xúc và phán đoán của mình. Vì thế, hắn quyết định để bản thân bình tĩnh lại rồi mới gặp nàng.

Tuy mấy ngày rồi Mộ Dung Dục không đến gặp nàng, nhưng Hồng Liễu vẫn báo cáo cho hắn mọi nhất cử nhất động của Bạch Chỉ.

Điều khiến hắn bận tâm là nàng từ đầu đến cuối không hề nhắc đến hắn nửa chữ nào, cũng không hỏi han tình hình của hắn. Nàng ăn thì cứ ăn, uống thì cứ uống, sống một cuộc sống nhàn nhã tự tại. Nghe nói tối qua còn ăn thêm một bát cơm. Nàng chỉ lo ăn, chẳng mảy may nhớ đến hắn.

Mộ Dung Dục làm sao còn nhịn được nữa, hôm nay xử lý xong chuyện quan trọng liền đến đây. Ban đầu, hắn nghĩ nàng nhìn thấy hắn có lẽ sẽ vui mừng, không ngờ nàng lại vẫn dửng dưng như vậy, thật đúng là một kẻ vô tâm vô phế mà.

“Mấy ngày nay nàng làm gì thế?” Mộ Dung Dục thuận miệng hỏi chuyện mà hắn đã sớm biết, trên mặt không lộ ra vẻ bất mãn nào.

Bạch Chỉ trả lời đúng sự thật, không khác gì những gì Hồng Liễu đã báo cáo, thậm chí còn đơn giản hơn nhiều.

“Vậy mấy ngày nay ngươi bận gì thế? Sao giờ mới đến?” Bạch Chỉ ngược lại hỏi, trong lòng nàng cũng có chút tò mò.

Lời hỏi thăm của nàng khiến Mộ Dung Dục cảm thấy vui hơn một chút. Có hỏi vẫn tốt hơn là hoàn toàn không để ý gì. Hắn bèn nói cho nàng biết những chuyện mình đã làm mấy ngày qua, còn những chuyện không nên cho nàng biết thì hắn giữ lại.

Hai người vừa trò chuyện được một lúc thì có người đến bẩm báo chuyện.

Bạch Chỉ không rõ người kia nói gì với Mộ Dung Dục, chỉ thấy thần sắc hắn dường như trở nên nghiêm túc hơn. Khi người truyền tin đi rồi, Bạch Chỉ không khỏi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt Mộ Dung Dục trở lại bình thường. “Cô có việc phải vào cung một chuyến, ngày khác sẽ đến thăm nàng.” Hắn mỉm cười, dường như không muốn để Bạch Chỉ nhìn ra điều gì.

Bạch Chỉ gật đầu, không hỏi thêm nữa. Nhìn theo bóng hắn rời đi, nàng thấy bước chân hắn có vẻ vội vã, chắc hẳn đã có chuyện lớn xảy ra rồi.

Bình Luận (0)
Comment