Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 46

Mấy ngày sau, Bạch Chỉ lại một lần nữa gặp được Mộ Dung Dục.

Hắn đến vào ban đêm. Lúc đó, Bạch Chỉ không có việc gì làm, đang định tắt đèn đi nghỉ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Ban đầu nàng không nghĩ đó là Mộ Dung Dục, vì nàng cho rằng nếu là hắn, hắn sẽ trực tiếp đẩy cửa đi vào, đâu có khách sáo như vậy.

“Cửa không khóa, cứ vào đi.” Bạch Chỉ ngồi dậy khỏi giường, có chút bực bội.

Nàng cứ nghĩ người bước vào là Hồng Liễu, không ngờ lại đúng là Mộ Dung Dục. Hắn đi một mình, Hồng Liễu và Lục Phù đều không có bên cạnh.

Bạch Chỉ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, liền đứng dậy bước đến. Ánh mắt nàng không kìm được mà dừng lại trên gương mặt tuấn tú của hắn. Trông hắn có vẻ gầy đi một chút, mày lộ ra vẻ u ám.

Không biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì. Mấy ngày gần đây, nàng ngày nào cũng gặp Hồng Liễu, nhưng miệng nàng ta rất kín, không chịu tiết lộ chút tin tức nào. Thấy hỏi không ra gì, nàng cũng đành thôi.

Công lực của Bạch Chỉ đã khôi phục, ý định rời đi cũng càng mạnh mẽ hơn. Chỉ là trước khi đi, nàng muốn gặp Mộ Dung Dục thêm một lần. Nàng đã nghĩ, nếu trước khi ngủ hắn không đến, nàng cũng chỉ có thể lén lút đi tìm hắn.

“Có chuyện gì sao?” Bạch Chỉ vốn không phải là người hay xen vào chuyện của người khác, những chuyện của người khác nàng luôn không để tâm. Việc chịu hỏi han như bây giờ đã là điều hiếm có, và việc nàng chịu đựng những ngày tháng khô khan, nhạt nhẽo chỉ để gặp lại hắn cũng là chuyện xưa nay chưa từng có.

Mộ Dung Dục thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ quan tâm hiếm hoi, nỗi buồn phiền mấy ngày qua của hắn chợt tan đi đôi chút, trên mặt lộ ra ý cười. “Nàng đang quan tâm cô đấy à.”

Đây là quan tâm sao? Bạch Chỉ trong lòng không nghĩ vậy, nhưng hắn nói là thì là vậy đi. Hắn trông có vẻ tâm trạng không tốt, nàng không cần thiết phải phản bác hắn, cứ để hắn vui vẻ là được. Nàng đáp: “Đúng vậy, ta đang quan tâm ngươi đấy. Vậy ngươi có muốn nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Nàng chỉ hỏi lần này, nếu hắn không trả lời, sau này nàng sẽ không hỏi nữa.

Mộ Dung Dục im lặng nhìn nàng một lúc, cuối cùng thành thật nói với nàng: “Hoàng thượng bị bệnh.”

Thì ra là vậy. Dân thường bị bệnh có lẽ là chuyện nhỏ, nhưng Hoàng thượng bị bệnh thì lại là đại sự. Nếu không may qua đời, triều đại sẽ thay đổi, dân chúng cũng sẽ lo lắng, thấp thỏm, sợ vị hoàng đế mới lên không có tài năng hoặc tính tình tàn bạo mà hãm hại họ.

Mộ Dung Dục tuy đôi khi tính tình không tốt, nhưng hẳn không đến mức tàn bạo, đúng không nhỉ? Hắn còn hy vọng nàng trở thành người tốt, hành hiệp trượng nghĩa kia mà.

“Vậy nếu ngươi làm hoàng đế, có phải còn bận rộn hơn bây giờ không?” Đến lúc đó có lẽ gặp hắn một lần còn khó hơn, hơn nữa, vệ binh trong phủ hắn đã đủ nghiêm ngặt rồi, nếu hắn dọn vào cung, nàng e rằng còn không thể nào vào được. Hắn làm hoàng đế rồi cũng đâu có rảnh mà ra ngoài gặp nàng?

Bạch Chỉ hỏi một cách rất thản nhiên, không hề hạ giọng. Mộ Dung Dục nghe mà đầu đau âm ỉ. Hoàng thượng còn chưa mất mà nàng đã dám nói những lời này, thật đúng là không biết trời cao đất dày. May mắn là chỉ có hắn nghe được, nếu không truyền đến tai người khác, không chừng lại cho nàng cái tội danh mưu nghịch.

“Đừng nói linh tinh, Hoàng thượng chỉ là bị bệnh thôi.” Mộ Dung Dục trầm giọng nói, trong mắt có chút lo lắng, nhưng không phải lo lắng bệnh tình của hoàng đế, mà là lo lắng với cái tính thẳng thắn, không kiêng nể của Bạch Chỉ thì nếu nàng sống trong cung sẽ gặp phải chuyện gì.

Bạch Chỉ thấy Mộ Dung Dục nghiêm túc, liền im lặng. Trong lòng nàng lại nghĩ, rõ ràng hắn là con trai hoàng đế, vậy mà lại gọi là “Hoàng thượng”, nghe không có chút tình cảm cha con nào, càng giống như… quân thần hơn?

Bạch Chỉ không biết cha mẹ mình là ai. Nếu nàng có cha mẹ, tình hình sẽ thế nào nhỉ? Nàng không thể nào tưởng tượng ra.

“Vậy tối nay ngươi đến đây làm gì?” Bạch Chỉ chuyển sang một chủ đề khác. Đến giờ, nàng vẫn có chút không quen với sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người. Mặc dù nàng đã nói thích hắn, nhưng khi ở bên nhau thật sự không có gì để nói. Hắn sẽ không kể chuyện triều chính cho nàng, nàng cũng sẽ không thảo luận với hắn về những cuộc mạo hiểm khi làm sát thủ.

Mộ Dung Dục nén lại ý muốn thở dài. Thích một người như nàng, một khúc gỗ không biết nói lời ngon tiếng ngọt, hắn biết phải làm sao đây? Chỉ có thể tự mình chịu đựng. Người là hắn chọn, không thể nói không thích là không thích được. “Muốn gặp một người đâu cần lý do chứ.”

Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, liền vô cùng đồng tình gật đầu. “Cũng đúng, ta cũng muốn gặp ngươi mà. Ngươi mà hỏi ta lý do, ta cũng chẳng tìm ra, chỉ là đột nhiên muốn gặp ngươi thôi.”

Mộ Dung Dục bật cười. Những lời âu yếm vô tình như thế này khiến hắn rất có cảm giác. Những cô gái am hiểu phong tình thì đâu đâu cũng có, nhưng người như Bạch Chỉ thì hiếm hoi làm sao. Có lẽ điều hắn thích ở nàng chính là điểm này. Nếu nàng đột nhiên biết nói lời âu yếm, hắn e rằng còn thấy chán ghét, cho rằng nàng là người miệng lưỡi trơn tru.

“Cô đến đây không chỉ để gặp nàng thôi đâu, còn nàng thì sao?” Mộ Dung Dục nhìn nàng đầy ẩn ý.

Bạch Chỉ lúc đầu còn chưa hiểu, cho đến khi ánh mắt hắn dừng lại trên môi nàng, nàng mới chợt nhớ ra. Trong mắt nàng thoáng qua vẻ ám muội. “Ta biết rồi, ngươi đến để hôn ta.”

Hơi thở Mộ Dung Dục nghẹn lại, chưa kịp mở lời, nàng đã nói tiếp:

“Lần trước ngươi không hôn ta, nói là phải đợi lần sau. Mấy hôm trước ngươi đến tìm ta, chưa hôn ta đã đi rồi, ta còn thấy có chút tiếc nuối, ban đêm còn nằm mơ thấy ngươi hôn ta dây.”

Ngực Mộ Dung Dục run lên, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Ai nói nàng không biết nói lời ngon tiếng ngọt? Những lời âu yếm không cố ý này mới là khiến người ta xúc động nhất. “Cô không bằng nàng.”

Mộ Dung Dục bật cười một tiếng, rồi vươn tay ôm lấy vòng eo nàng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng.

Tính Bạch Chỉ cũng vốn không phải người bị động tiếp nhận, nàng nhớ lại nụ hôn trước kia của hai người, học theo cách làm lúc trước của hắn, đầu lưỡi thăm dò trước môi hắn.

Mộ Dung Dục có chút kinh ngạc, muốn nhìn xem nàng sẽ làm thế nào, liền hé môi, đầu lưỡi linh động kia lập tức luồn vào trong, nhẹ nhàng lay động hắn, tựa như trước kia hắn đã làm.

Học cũng thật nhanh, Mộ Dung Dục khẽ cười một tiếng, ban đầu còn ung dung hưởng thụ sự chủ động của nàng, nhưng dần dần lại cảm thấy có chút không thỏa mãn.

Hắn siết chặt cánh tay, kéo nàng sát vào trong ngực, tận cho đến khi dính sát vào nhau không một kẽ hở, hắn mới tiếp tục chủ động gia tăng nụ hôn này.

Âm thanh hai người hôn môi có vẻ phá lệ ái muội trong màn đêm yên tĩnh, 

Hai người hôn môi thanh âm ở yên tĩnh ban đêm có vẻ phá lệ ái muội, cũng khuấy động một luồng d*c v*ng thẳm sâu, vừa xa lạ lại vừa khiến người ta muốn chìm đắm trong đó, nhưng Mộ Dung Dục lại không để cho chuyện này tiếp tục tiến xa hơn, sau khi thân thể có phản ứng, hắn lưu luyến không buông mà rời khỏi môi nàng.

Bạch Chỉ vẫn còn chìm trong mê mang, đôi môi hồng nhuận ướt át, ánh mắt long lanh ánh nước pha chút ửng hồng, cứ thế ngơ ngác nhìn hắn, khiến hắn bỗng dưng cảm thấy nàng thật đẹp, trong cơ thể lại một lần nữa dâng lên một trận xôn xao.

Hắn hơi nghiêng ánh mắt đi, tay khẽ siết thành quyền đưa lên môi, như để che giấu điều gì đó, khẽ ho hai tiếng.

Trước kia hắn vẫn luôn rất lạnh nhạt, chính hắn cũng cho rằng bản thân trời sinh đã như thế, không hiểu vì sao lại có những nam nhân cam lòng chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Thế nhưng lúc này, lần đầu tiên tự nhiên cảm nhận được t*nh d*c, mới phát hiện dư vị này quả thực vừa mỹ diệu vừa giày vò người đến cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment