Sáng hôm sau, Mộ Dung Dục vừa tờ mờ sáng đã vào cung. Bạch Chỉ dùng xong bữa sáng, chán đến mức chỉ biết nằm bò bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy Hồng Liễu đang chỉ huy đám nha đầu vẩy nước quét dọn đình viện.
Chắc vì phải trông chừng nàng, nên Hồng Liễu cũng chẳng làm được chuyện gì khác, có lẽ nàng ta cũng chán nản chẳng kém gì mình, Bạch Chỉ thầm nghĩ.
Nắng sớm ấm áp, gió nhẹ mát rượi, Bạch Chỉ duỗi người một cái, ngáp khẽ, rồi lại bò trở về.
Hồng Liễu nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, quay đầu liếc nhìn Bạch Chỉ một cái nhàn nhạt, nhưng chẳng mấy chốc đã thu ánh mắt lại.
Khóe môi Bạch Chỉ khẽ nhếch, những ngày gần đây Hồng Liễu đối với nàng khách khí hơn hẳn, chưa từng cùng nàng xảy ra bất cứ xung đột gì, không biết trong lòng nàng ta có ôm oán niệm hay không nhỉ?
Rất nhanh thôi, nàng sẽ được giải thoát rồi.
Bạch Chỉ giơ tay che miệng, lại ngáp thêm một cái, rồi vô thức xoa môi, trong đầu không kìm được nhớ lại cảnh tượng đêm qua.
Tối qua nàng và Mộ Dung Dục ngoài trừ hôn môi ra thì chưa làm gì khác, nhưng lúc gần đi, ánh mắt hắn nhìn nàng đầy khát vọng và nóng bỏng khiến nàng cảm nhận rất rõ, hắn hẳn là muốn ở lại cùng nàng làm chút chuyện gì đó. Chỉ là thương thế hắn còn chưa lành, hơn nữa sáng sớm nay phải vào cung, nên đành rời đi như vậy.
Bạch Chỉ bất giác thở dài, nếu nàng bỏ trốn, hắn phỏng chừng lại sẽ cho rằng nàng lừa gạt hắn mà chọn công tử đi? Có lẽ nàng nên để lại cho hắn một bức thư rồi hãy đi vậy. Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ bước ra khỏi cửa, gọi Hồng Liễu đến, nhờ nàng ta mang giấy bút và mực cho mình.
Hồng Liễu cũng không hỏi nàng định làm gì, tự mình đi lấy giấy và bút mực mang về.
Bạch Chỉ đóng cửa lại, không để bất kỳ ai vào phòng, qua loa sửa sang lại y phục, rồi ngồi xuống ghế bắt đầu khổ não suy nghĩ xem nên viết bức thư này thế nào. Trong bụng nàng chẳng có mấy chữ mấy nghĩa, không thể viết ra lời nào cảm động lòng người, chữ viết cũng xấu, liếc mắt nhìn qua, xiêu vẹo nghiêng ngả, thảm không nỡ nhìn. Cho dù có viết được mấy câu cảm động, với nét chữ thế kia chỉ khiến người ta bật cười mà thôi.
Bạch Chỉ từ bỏ lối viết dịu dàng thắm thiết, quyết định đi thẳng vào vấn đề, viết rằng:
Điện hạ, khi ngươi đọc được bức thư này, hẳn là ta đã rời đi rồi. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không nghe lời công tử để đối phó ngươi. Đợi khi nào rảnh rỗi, ta vẫn sẽ đến thăm ngươi.
Bạch Chỉ đọc lại một lượt, cảm thấy tạm ổn. Đợi mực khô, nàng gấp thư lại, nhét vào trong ngực áo. Vừa nhìn thấy tay áo và ngón tay dính đầy mực, nàng vội đi rửa tay, rồi thay một bộ y phục sạch sẽ.
Có lẽ vì cảm thấy hôm nay hành vi của nàng có phần kỳ lạ, Hồng Liễu bắt đầu cảnh giác lên hẳn, luôn thường xuyên đi qua đi lại trước mặt nàng, như thể sợ nàng sẽ lén trốn đi vậy.
Không thể không nói, Hồng Liễu quả thực rất nhạy bén, trách không được được Mộ Dung Dục trọng dụng như vậy. Một người lợi hại thế này mà chỉ dùng để trông giữ nàng, đúng thật là quá lãng phí.
Đêm đến, Bạch Chỉ vẫn chưa vào nội phòng nghỉ ngơi, chỉ lặng im ngồi bên ngoài. Hồng Liễu đến khuyên nàng vào trong nghỉ, nàng bèn viện cớ: “Ta đã hẹn với điện hạ sẽ gặp mặt tối nay, ta đang đợi hắn, ngươi đi nghỉ trước đi.”
Hồng Liễu không muốn giấu, liền nói thẳng: “Điện hạ tối nay nghỉ lại trong cung, ngươi đừng chờ nữa.”
Bạch Chỉ trong lòng khẽ động, sau đó cười hì hì: “Vậy à, vậy ta vào nghỉ trước.” Nói rồi đứng dậy quay về phòng, tắt đèn, lên giường nằm.
Vì canh chừng nàng, Hồng Liễu ngủ ở gian ngoài. Đợi một lúc không nghe thấy trong nội phòng có động tĩnh gì nữa, nàng ta cũng yên tâm đi nghỉ.
Canh ba đã qua, mọi âm thanh đều rơi vào tĩnh lặng. Bạch Chỉ đang nằm trên giường bỗng mở mắt, chờ đôi mắt quen dần với bóng tối, nàng khẽ khàng, không phát ra tiếng động mà bò dậy, mở cửa ra ngoài.
Hồng Liễu ngủ trên sập ở gian ngoài, Bạch Chỉ lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng ta. Đúng lúc Hồng Liễu bất ngờ mở mắt, nàng đã nhanh hơn một bước, lập tức điểm hai huyệt vị trên người Hồng Liễu.
Lúc này, Hồng Liễu đã không thể cử động cũng chẳng thể mở miệng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn nàng.
“Có duyên gặp lại.” Bạch Chỉ cười hì hì để lại một câu như vậy, rồi nghênh ngang rời đi.
Trước đây nàng từng lén chuồn ra ngoài không ít lần, nên giờ cũng đã quen thuộc đường đi nước bước, huống chi đã là vô số lần, bởi vậy lần này rời đi cũng không tốn chút sức lực nào. Chỉ là, đến khi đã trốn đi được một quãng khá xa, nàng mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng—nàng quên để lại thư.
Bạch Chỉ s* s**ng trong lòng ngực, không thấy bức thư đâu, chợt nhớ ra nó vẫn nằm trong bộ quần áo nàng thay ra từ ban ngày, nhất thời ảo não vô cùng. Nhưng nàng cũng không có ý định quay về, chỉ mong khi người hầu thu dọn y phục có thể phát hiện ra bức thư ấy.
Chuyến đi này của Bạch Chỉ, ngoài bản thân nàng thì không mang theo bất cứ thứ gì, trên người cũng không có lấy một đồng. Nàng không định lén trốn rồi biến mất không thấy tung tích, mà là định quay về thẳng phủ Giang Hoài Cẩn nơi hắn đang ở.
Bạch Chỉ xông vào tận nơi, kéo Vệ Vô trong mộng tỉnh dậy. Vệ Vô vừa trông thấy nàng liền lập tức tỉnh ngủ, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ.
“Ngươi không sao chứ?” Vệ Vô đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới.
Bạch Chỉ lắc đầu, “Ta không sao.”
Vệ Vô liền truy hỏi nàng mấy ngày qua đã trải qua những gì, Bạch Chỉ đại khái kể lại, cũng nói qua nàng đã trốn ra ngoài thế nào. Còn về những chuyện xảy ra giữa nàng và Mộ Dung Dục, Bạch Chỉ không hề nhắc tới.
Vệ Vô vốn định hỏi thêm đôi chút, nhưng thấy nàng thần sắc mỏi mệt, liền bảo nàng nghỉ ngơi trước, chờ đến ngày mai rồi cùng nhau đi gặp Giang Hoài Cẩn.
Sáng hôm sau, Bạch Chỉ liền đến chỗ ở của Vệ Vô, cùng hắn đến tẩm cư của Giang Hoài Cẩn.
Giang Hoài Cẩn đang ngồi trong phòng, thản nhiên thưởng trà. Trông thấy Bạch Chỉ, sắc mặt hắn không chút thay đổi, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Ngươi đã trở lại rồi.”
Bạch Chỉ không kìm được để lộ vẻ xấu hổ trên mặt, cúi đầu cáo lỗi: “Công tử, thuộc hạ chưa hoàn thành nhiệm vụ, xin ngài trách phạt.”
Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Giang Hoài Cẩn. Một lúc lâu không thấy hắn lên tiếng trách cứ, nàng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Trên mặt Giang Hoài Cẩn vẫn giữ nguyên nụ cười, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng, thần sắc khó đoán, khiến người ta khó lòng nhìn thấu — điểm này, lại có vài phần giống với Mộ Dung Dục.
Bọn họ đều là những người giỏi che giấu tâm tư, không giống nàng, trong lòng có gì nghĩ gì đều dễ dàng bị nhìn thấu. Cũng bởi vậy, khi đứng trước mặt Giang Hoài Cẩn, Bạch Chỉ không khỏi có vài phần chột dạ.
“Còn sống là được rồi.” Giang Hoài Cẩn mở miệng, sau đó mỉm cười, lại tiếp tục nâng chén trà lên thưởng thức.
Bạch Chỉ trong lòng bất an, nàng vốn tưởng hắn sẽ trách tội mình, dù không trách, thì ít ra cũng sẽ hỏi han nàng mấy ngày qua đã xảy ra những chuyện gì chứ? Nhưng nhìn bộ dáng của hắn bây giờ, tựa hồ hoàn toàn không để tâm.
Bạch Chỉ hơi hé môi, định nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Ngươi còn có điều gì muốn nói sao?” Giang Hoài Cẩn đặt chén trà xuống, hỏi.
Bạch Chỉ sững người một chút, do dự chốc lát, rồi vẫn lắc đầu.
Giang Hoài Cẩn gật đầu, “Mấy ngày qua ngươi cũng đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi. Vệ Vô ở lại là được.”
Bạch Chỉ mang theo tâm trạng lo sợ bất an trở về căn nhà trước kia của mình, ngồi vào ghế, không khỏi suy đoán tâm tư của Giang Hoài Cẩn, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra. Nàng khẽ thở dài, quyết định đi đến đâu hay đến đó.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Dục từ chỗ Hồng Liễu nhận được tin Bạch Chỉ đã bỏ trốn.
Hắn ngồi trên ghế, hai bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt thành quyền, ánh mắt như bị băng tuyết bao phủ, tỏa ra hàn khí khiến người ta rùng mình.
Hồng Liễu quỳ trên mặt đất, cúi đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, nàng ta không dám biện giải cho mình một lời nào, rốt cuộc người là trốn đi ngay dưới mí mắt của nàng ta.
Một lúc lâu sau, phía trước truyền đến một tiếng cười nhạo rất khẽ, nàng bất giác ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy hắn cúi mắt, tựa như đang nghĩ đến chuyện gì, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười mỉa mai.
Hồng Liễu cho rằng Mộ Dung Dục sẽ nổi trận lôi đình, nhưng hắn lại chỉ nói: “Đi rồi thì đi thôi. Ngươi lui xuống đi.” Trong giọng nói nhàn nhạt ấy lại lộ ra một chút mệt mỏi.
Hồng Liễu thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính hành lễ cáo lui rồi vội vã rời đi.
Mộ Dung Dục ngồi một lúc với vẻ mặt không cảm xúc, rồi đứng dậy đi đến sân của Bạch Chỉ, bước vào phòng ngủ của nàng, liếc mắt một lượt. Đồ đạc nàng dùng vẫn còn nguyên, y phục cũng không mang đi. Chăn trên giường nằm tán loạn, hẳn là tối qua nàng cố tình làm vậy để đánh lừa Hồng Liễu.
Hắn ngồi xuống mép giường, đưa tay khẽ vuốt chiếc gối, ánh mắt lại ẩn chứa khói mờ. Nếu đêm qua hắn ở lại, có lẽ hôm nay nàng vẫn còn ở đây… Nghĩ đến đây, khóe môi hắn hiện lên nụ cười chua xót tự giễu. Cho dù hôm nay còn ở, ngày mai cũng sẽ đi, người đã muốn chạy thì không thể giữ lại.
Hắn dứt khoát thu ánh mắt, tình cờ nhìn thấy trên giá có một bộ quần áo, bèn đi tới xem. Hắn phát hiện trên ống tay áo dính một vết mực nhỏ, thần sắc hơi trầm xuống, gọi Hồng Liễu tới hỏi rõ tình hình.
Hồng Liễu giải thích: “Hôm qua Bạch Chỉ cô nương nổi hứng muốn luyện chữ, nô tỳ đành phải mang giấy bút mực cho nàng, có lẽ vết mực trên ống tay áo này chính là do lúc luyện chữ vô tình để lại.”
Luyện chữ? Chuyện này không giống với những gì Bạch Chỉ sẽ làm. Cho dù nhàm chán đến cực độ, nàng cũng chỉ sẽ luyện quyền cước chứ không phải luyện chữ.
“Nàng luyện chữ ở đâu?” Mộ Dung Dục trầm giọng hỏi.
Hồng Liễu kinh sợ: “Lúc luyện chữ nàng không cho bất kỳ ai ở bên, nô tỳ dọn dẹp nhà cửa cũng không phát hiện nàng luyện chữ.”
Thấy hỏi không ra điều gì, Mộ Dung Dục liền cho nàng ta lui ra. Hắn ngồi một mình vào ghế, tâm trạng hỗn loạn dần dần bình tĩnh trở lại. Rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy? Là còn có chút chờ mong vào nàng sao?
Cuối cùng thì nàng vẫn lựa chọn Giang Hoài Cẩn… Không, có lẽ ngay từ đầu nàng đã chọn Giang Hoài Cẩn rồi, cái gọi là yêu thích hắn chỉ là để mê hoặc, khiến hắn mất cảnh giác, khiến hắn mềm lòng mà thôi. Thật nực cười khi chính mình lại mắc bẫy, sa vào tình yêu nam nữ. Như vậy thì làm sao hắn có thể ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn đây?
Hắn nhớ lại lúc thiếu niên, phụ hoàng đã từng nói với hắn một câu: người nắm đại quyền không thể sa vào tình yêu. Hoàng đế có thể sủng một nữ nhân, nhưng tuyệt đối không được yêu một nữ nhân. Nếu nữ nhân này phản bội, liền phải quyết đoán thu hồi sủng ái. Nếu nàng trở thành chướng ngại vật của mình, liền phải giết nàng. Có thể dùng nửa đời sau để nhớ về nàng, nhưng không thể để nàng sống mà gây ảnh hưởng đến đại cục.
Lúc đó, hắn không hề để những lời này trong lòng, hắn tin tưởng vững chắc mình sẽ không bị một nữ nhân ảnh hưởng.
Mộ Dung Dục đưa tay vỗ lên vết thương ở bụng. Hắn cùng một nữ nhân từng ám sát mình yêu đương, không muốn nhìn nàng bị ức h**p nên đã từ bỏ việc bắt nàng dùng Tán Công Hoàn. Trên đời này có kẻ si tình nào như vậy sao? Nhớ lại ngày trước mình còn từng cười nhạo Giang Hoài Cẩn vì tình ý với con gái Tô gia, giờ xem ra, hắn còn chẳng bằng Giang Hoài Cẩn.
Nhìn những đồ vật thuộc về Bạch Chỉ trong phòng, ngực hắn nghẹn lại, bỗng nhiên không thể ở đó thêm được nữa. Hắn đứng dậy, bước nhanh ra hành lang rồi mới dừng lại.
Hắn đưa tay vịn vào cột hành lang, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, mây đen vần vũ. Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại cảnh đêm qua hai người ôm hôn. Đáy lòng hắn lại lần nữa cảm thấy một trận nặng nề, nhưng đáy mắt cũng trở nên càng thêm u ám.
Nếu nàng có thể dễ dàng lay động lòng hắn đến vậy, chi bằng cứ để nàng chết đi.