Sau khi tự mình trở về, Bạch Chỉ không còn nhận được bất kỳ nhiệm vụ nào nữa. Nàng biết Vệ Vô cùng công tử đang làm những chuyện mà nàng không hay biết. Họ không cho nàng tham gia, không biết là vì không tin tưởng nàng hay vì không cần thiết phải để nàng biết.
Bạch Chỉ tự biết rõ, công tử có lẽ đã không còn tin tưởng nàng như trước kia, những việc họ đang làm chắc chắn có liên quan đến Mộ Dung Dục. Nàng không dính vào cũng tốt, tránh cho biết thêm lại thêm phiền não. Có đôi khi vô tình chạm mặt Vệ Vô và công tử đang bàn chuyện, nàng cũng sẽ nhanh chóng tránh đi, không muốn nghe cuộc đối thoại giữa họ.
Hiện tại nàng đã khôi phục thân phận tự do, rảnh rỗi không có việc gì làm liền ra ngoài du ngoạn danh lam thắng cảnh, hoặc tìm kiếm mỹ thực. Trong thời gian này, nàng còn làm vài chuyện tốt, như dạy dỗ mấy tên côn đồ định trêu ghẹo phụ nữ nhà lành, hay giúp quan phủ bắt được tên cướp giật trên phố… Khi làm xong những việc này, nàng đều nhận được sự tán thưởng của mọi người, tâm trạng cũng vì thế mà tốt hơn.
Ngẫm lại lúc trước khi giết người hay thi hành những nhiệm vụ, nàng lại chẳng cảm nhận được chút vui sướng nào.
Bạch Chỉ cảm thấy hiện tại mình giống như một chú chim thoát khỏi lồng giam, tự do tự tại, vô ưu vô lo. Nàng không muốn bận tâm đến mối thù hận giữa công tử và Mộ Dung Dục, cũng không muốn nghĩ xem rốt cuộc ai sẽ thắng ai sẽ thua. Nghĩ những chuyện này chỉ khiến nàng thêm bối rối, nhưng vào những đêm khuya tĩnh mịch, nàng thỉnh thoảng lại nghĩ đến Mộ Dung Dục, cũng từng nghĩ đến việc đi gặp hắn.
Không biết Mộ Dung Dục có nhìn thấy bức thư nàng để lại hay không nhỉ?
Dù có thấy, có lẽ hắn cũng sẽ không tin nàng. Đổi lại là nàng, nàng sẽ không tin tưởng kẻ đã lừa dối và làm tổn thương mình.
Nghĩ đến đây, nàng lại nảy sinh chút lo lắng. Lỡ như sau khi gặp hắn, hắn lại nhốt nàng lại thì sao? Lỡ như công tử biết chuyện và cho rằng nàng phản bội thì sao? Chỉ cần nghĩ đến những phiền phức có khả năng xảy ra, nàng liền dập tắt ý niệm muốn gặp hắn.
Những tháng ngày nhàn nhã của nàng cứ thế tiếp diễn cho đến khi nhìn thấy bức họa truy nã của chính mình trên bảng bố cáo ở phố lớn. Lúc đó nàng đang tìm kiếm món ngon trên một con phố nhộn nhịp, chợt thấy một đám người chen chúc bên bảng bố cáo, không biết đang xem gì. Tò mò, nàng cũng len vào, và khi thấy người trong bức họa giống mình như đúc, nàng mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Bên cạnh bức họa có mấy hàng chữ lớn, tuy có chút khó hiểu nhưng Bạch Chỉ vẫn đọc ra. Triều đình đang truy tìm kẻ ám sát đương triều Thái tử, và hung thủ chính là nàng.
Vở kịch đang xem lại bỗng chốc trở thành câu chuyện của chính mình. Bạch Chỉ ngây người một lúc, lo lắng bị người xung quanh nhận ra, vội vàng dùng hai tay che mặt, chỉ chừa đôi mắt, sau đó cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi đám đông, không dám tiếp tục đi lang thang nữa, mà đi thẳng về chỗ ở.
Vừa về đến phủ, Bạch Chỉ đã chạm mặt Vệ Vô.
Vệ Vô thấy vẻ mặt nàng khác lạ, cử chỉ vội vàng, liền đoán rằng nàng hẳn là đã nhìn thấy lệnh truy nã.
“Ngươi ở trên phố nhìn thấy bức họa truy nã của mình phải không?” Vệ Vô lo lắng hỏi.
Bạch Chỉ liên tục gật đầu, trong mắt lộ rõ vẻ lúng túng, “Công tử cũng biết rồi ư?”
“Ta đang định truyền lời của công tử đây. Đêm nay ngươi rời khỏi kinh thành, tìm một nơi ẩn náu trước đi, đừng lộ diện,” Vệ Vô nói.
Ám sát Thái tử không phải chuyện nhỏ, Bạch Chỉ không muốn liên lụy họ. “Hay là để công tử giao ta ra đi, ta sẽ không khai ra công tử hay ngươi đâu” Nàng không chút do dự nói.
Vệ Vô lắc đầu, thở dài, “Ngươi chẳng lẽ nghĩ rằng công tử sẽ vì mạng sống của mình mà từ bỏ thuộc hạ ư? Ngươi đã nghĩ công tử quá nhỏ mọn rồi.” Hắn vừa nói vừa vỗ vai Bạch Chỉ, giọng kiên định, “Công tử sẽ bảo vệ ngươi.”
Nghe Vệ Vô nói, Bạch Chỉ bỗng thấy sống mũi cay cay. Nàng đã nghĩ rằng vì không ám sát Mộ Dung Dục thành công nên công tử sẽ không còn coi nàng là người nhà nữa. Giờ nghe lời của Vệ Vô, nàng cảm thấy mình lòng dạ tiểu nhân làm sao.
“Ta biết rồi.” Bạch Chỉ gật đầu, “Vậy ta về phòng thu dọn đồ đạc.”
“Được, ngươi thu dọn xong thì đến tìm ta, có vài chuyện cần dặn dò ngươi.”
Bạch Chỉ nghe lời rời đi. Vệ Vô đứng tại chỗ nhìn theo nàng, sắc mặt dần dần lạnh xuống, sau đó không khỏi thở dài lần nữa. Bạch Chỉ đơn thuần, không màng thế sự như vậy, quả thực không thích hợp với cuộc sống lừa gạt, tranh đấu của những kẻ bề trên. Công tử cho nàng đi là đúng.
***
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc đã hơn một tháng trôi qua.
Vào cuối thu, rừng núi bắt đầu se lạnh. Bạch Chỉ những ngày này vẫn ẩn mình trong một đạo quán đổ nát nằm sâu trong rừng già, gần như chưa từng bước ra ngoài. Thấy chán, nàng lại ra ngoài săn thú hoặc hái trái dại. Mùa này, cả con mồi lẫn trái dại đều có thể dễ dàng tìm thấy.
Nơi này rất khó tìm, lại chỉ có người có võ công phi phàm mới có thể đến được. Không biết vị đạo nhân siêu phàm nào từng tu hành tại đây, khi rời đi cũng không mang theo bất cứ thứ gì. Nhờ vậy, Bạch Chỉ không cần vác theo nồi niêu xoong chảo, chăn đệm… mà tiết kiệm được rất nhiều sức lực, dù cho việc rửa sạch những thứ đó đã tốn của nàng hai ngày.
Hai ngày đầu mới đến, Bạch Chỉ còn khá cẩn thận. Lo lắng người của triều đình truy đuổi đến đây, bất kể là đi săn hay hái trái, nàng đều xóa đi dấu vết. Nhưng sau vài ngày, đừng nói truy binh, ngay cả một bóng người Bạch Chỉ cũng không thấy, nàng liền dần dần thả lỏng cảnh giác.
Sân đình đổ nát khói lượn lờ, Bạch Chỉ đang nấu cháo. Nàng thấy phòng bếp chật hẹp, bèn xây bếp ngay trong sân để tìm chút việc mà làm, coi như giết thời gian buồn tẻ.
Bạch Chỉ lấy thịt thỏ rừng nướng từ tối qua ra, đặt lên lửa hâm nóng rồi gặm vài miếng, chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị, bất giác thở dài một hơi.
Nàng sẽ còn phải ở lại đây bao lâu nữa? Cứ thế này, nàng sẽ thành người rừng mất thôi. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng khoác da thú, ăn sống nuốt tươi là nàng vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Người rảnh rỗi sinh nông nổi, từ việc ảo tưởng mình thành người rừng, nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới Mộ Dung Dục.
Nếu Mộ Dung Dục không tìm thấy nàng, liệu có trút giận lên công tử hay không nhỉ? Hắn là người bụng dạ hẹp hòi như vậy, chắc hẳn sẽ làm thế đi. Có điều, vốn dĩ hắn cũng đâu có ý định buông tha công tử. Bạch Chỉ lại thở dài một tiếng. Dù công tử không để nàng tham gia vào cuộc đấu tranh của họ, nhưng nàng lại không thể vô ưu vô lo như trước nữa. Rõ ràng là chẳng có việc gì để làm, mà nàng lại cứ cảm thấy phiền não.
Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa hé, Bạch Chỉ rời giường vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong, liền đeo giỏ chuẩn bị đi hái rau dại. Ăn mấy ngày thịt nướng liên tiếp, nàng đã thấy hơi ngấy rồi.
Nhưng vừa ra đến cửa, nàng đã thấy Vệ Vô.
Nơi này là do hắn tìm cho nàng. Ngày Vệ Vô rời đi, hắn có nói rằng nếu có chuyện sẽ đến tìm nàng, còn nếu không có, thì bảo nàng ở đủ ba tháng rồi rời khỏi đây, về thành An Dương. Về thành An Dương để làm gì thì hắn không nói.
Một tháng không gặp, trên người hắn dường như bao phủ một tầng sát khí, vẻ mặt cũng lộ ra sự mệt mỏi và sầu muộn nặng nề.
Bạch Chỉ biết có chuyện lớn sắp xảy ra rồi.
***
Hoàng thượng băng hà.
Nghe tin tức này, Bạch Chỉ không có quá nhiều phản ứng. Kể từ khi Mộ Dung Dục nói với nàng rằng Hoàng thượng bị bệnh, nàng đã lường trước sẽ có ngày này. Nàng im lặng không nói, bưng chén trà pha từ quả khô lên uống một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt khiến nàng bất giác nhíu mày, rồi sau đó lại giãn ra.
“Vậy Thái tử giờ có phải đã làm hoàng đế rồi không?” Bạch Chỉ hỏi.
Vẻ mặt Vệ Vô ưu sầu, gật đầu.
“Vậy còn công tử?” Bạch Chỉ lại hỏi.
“Tân hoàng vừa đăng cơ, đã phái Vũ Lâm Vệ vây quanh nơi ở của công tử. Hiện giờ công tử tương đương với bị giam lỏng, tân hoàng yêu cầu công tử giao ngươi ra.” Vệ Vô trầm giọng nói.
“Ta bằng lòng đi theo ngươi trở về, cứ giao ta cho hắn đi.” Bạch Chỉ dứt khoát nói. Một tháng này nàng sống trong núi vô cùng bình yên tự tại, nhưng không hề hay biết Vệ Vô và mọi người đã trải qua những hiểm nguy gì. Giờ công tử gặp nạn, sao nàng có thể tiếp tục đứng ngoài cuộc?
Vệ Vô khẽ cười, nhưng nụ cười lại mang theo chút mỉa mai, “Nha đầu ngốc, ngươi cho rằng giao ngươi ra thì hắn sẽ tha cho công tử sao?” Thấy nàng lộ ra vẻ thất vọng, hắn nói tiếp: “Công tử có một đạo mật chỉ của tiên hoàng, tân hoàng tạm thời sẽ không làm gì hắn đâu.”
Nghe vậy, Bạch Chỉ hơi yên tâm, “Vậy ta phải làm gì?” Nếu không phải công tử có lệnh, hắn hẳn là cũng sẽ không đến tìm nàng vào thời điểm mấu chốt này.
“Công tử muốn ngươi lập tức lên đường quay về An Dương,” Vệ Vô nói.
Bạch Chỉ nhíu mày, “Sao ta có thể rời đi vào lúc này?”
Vệ Vô thở dài, “Không phải muốn ngươi bỏ trốn, mà là công tử tin tưởng ngươi, nên mới muốn ngươi về An Dương, giúp ngài ấy làm một việc.”
Vệ Vô vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài. Hai người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ cảnh giác. Vệ Vô dẫn đầu đứng dậy ra cửa, qua khe cửa nhìn ra ngoài, vẻ mặt bỗng biến đổi, “Là Hồng Liễu và Lục Phù, chúng ta bị bao vây rồi.”
Vệ Vô một đường vô cùng cảnh giác, không ngờ vẫn bị hai người này phát hiện. Lòng hắn phút chốc áy náy đến cực điểm. Bạch Chỉ cầm lấy kiếm, định lao ra, nhưng bị Vệ Vô ngăn lại:
“Người họ muốn là ngươi, ngươi đi trước đi,” Vệ Vô trầm giọng nói. “Về An Dương, nói với thiếu phu nhân công tử sẽ không sao, bảo nàng ấy tạm thời đừng qua lại với người nhà họ Giang, cũng đừng để người ngoài biết nàng còn qua lại với công tử.”
Bạch Chỉ chỉ do dự trong chớp mắt, “Ngươi tự mình cẩn thận, ta sẽ thay công tử làm tốt chuyện này.”
“Còn nữa, giúp công tử nhắn cho thiếu phu nhân một câu, bảo nàng đợi công tử thêm nửa năm. Nếu nửa năm sau công tử vẫn không quay về, hãy quên công tử đi.”
“Biết rồi.” Bạch Chỉ gật đầu, rồi sau đó dứt khoát nhảy ra ngoài cửa sổ, cảnh giác nhìn quét bốn phía, rồi chạy về hướng rừng tùng.
Vệ Vô một mình không thể đối phó với quá nhiều người. Một khi Hồng Liễu và Lục Phù phát hiện nàng không có ở đây, chắc chắn sẽ đuổi theo. Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ dồn hết công lực chạy về phía trước, cố gắng thoát khỏi đám truy binh phía sau. Nhưng điều nàng không ngờ tới là phía trước còn có người đang chờ nàng.
Đang lúc nàng chuẩn bị chạy trốn sang hướng khác, một mũi tên lông vũ bay vút qua, cắm phập vào thân cây bên cạnh nàng. Bạch Chỉ dừng bước. Nàng có thể cảm nhận sát khí từ bốn phía, nàng đã bị vây quanh. Mũi tên kia là lời cảnh cáo, nếu nàng còn muốn chạy trốn, e rằng sẽ nhận lấy kết cục vạn tiễn xuyên tâm.
Bạch Chỉ nở một nụ cười khổ, Mộ Dung Dục không chỉ phái Hồng Liễu, Lục Phù mà còn phái nhiều cao thủ như vậy. Ngôi vị hoàng đế còn chưa ngồi ấm, hắn đã vội vàng phái nhiều người đến truy sát nàng. Xem ra hắn hận nàng đến cực điểm rồi…
Bạch Chỉ từ bỏ ý định bỏ trốn, tìm một gốc cây lớn dựa lưng ngồi xuống đất, lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau, Hồng Liễu và Lục Phù đã chạy tới. Điều Bạch Chỉ không ngờ tới là Mộ Dung Dục cũng ở đó.
Hắn lại đích thân đến. Trên mặt Bạch Chỉ không khỏi hiện lên một nụ cười khổ.