Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 50

“Ngươi đang tìm thứ này à?”

Tống Thập Thất cầm thanh kiếm ở cuối giường, quơ quơ trước mặt nàng. Bạch Chỉ vươn tay định đoạt lại, hắn lại ném ra phía sau, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ với nàng.

Dung mạo hắn vốn âm nhu, khi cười lại càng không có tính sát thương, khiến những người không hiểu rõ về hắn rất dễ nảy sinh thiện cảm.

“Ngươi uống thuốc trước đi, ta sẽ trả kiếm cho ngươi sau.” Hắn đưa chén thuốc đến trước mặt nàng.

Bạch Chỉ nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, nội tâm hoàn toàn không chút gợn sóng. Nàng biết khuôn mặt này chính là vũ khí của hắn, vũ khí giết người không thấy máu. Ánh mắt nàng chuyển xuống, nhìn chén thuốc chỉ còn nửa, trong mắt đầy vẻ cảnh giác.

Tống Thập Thất sẽ có lòng tốt như vậy sao? Hay là bên trong có độc?

Tống Thập Thất nhìn thấu tâm tư của nàng, cười ha ha, vẻ mặt không hề bận tâm, nhưng vẫn giải thích: “Yên tâm, bên trong không thêm thứ gì cả. Nếu ta muốn lấy mạng ngươi, thì ngay trong rừng đã vặn gãy cổ ngươi rồi. Thuốc này có công hiệu cầm máu, giảm đau, tin hay không tùy ngươi.”

Bạch Chỉ do dự một lát, vẫn nhận lấy chén thuốc, một hơi uống cạn, rồi khó hiểu hỏi: “Ngươi vì sao lại cứu ta?” Nàng nghĩ hắn chỉ sẽ nhân lúc nàng bị thương nặng mà đâm thêm một nhát để trả thù.

Tống Thập Thất không trả lời, chầm chậm rót một chén nước trong cho nàng súc miệng, sau đó thở dài, nhìn khuôn mặt nàng như đang hồi tưởng điều gì đó. “Những năm gần đây, ta gặp được rất nhiều người. Có những người dù ở chung rất lâu, khi chia tay cũng liền quên đi, nhưng không hiểu vì sao, ta luôn nhớ đến ngươi.”

Bạch Chỉ không hiểu hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, “Tại sao? Có phải vì ta đánh ngươi thảm nhất không?”

Khóe môi Tống Thập Thất cứng lại, rồi sau đó bật cười ha hả. Đúng là, mấy năm trước vì bị đánh mà hắn ghi hận rất lâu, nhưng vật đổi sao dời, hắn lại quên đi mối thù đó, chỉ nhớ mỗi con người này.

“Ta nghĩ, có lẽ là vì ngươi là nữ tử duy nhất không để ta vào mắt. Ta lấy làm lạ, tại sao ngươi lại không động lòng với ta chứ.” Cần phải biết rằng phàm là người hắn để ý, bất luận nam nữ, đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Bạch Chỉ nghẹn lời. Nàng nghĩ khi đó mình đã thích hắn, bằng không cũng sẽ không cứu hắn, lại còn sớm chiều ở chung lâu đến vậy. Chính vì thích và tin tưởng nên mới không thể chấp nhận sự phản bội và lừa dối của hắn. Chẳng qua, sự yêu thích ấy có phải tình yêu nam nữ hay không, giờ đã không còn cần thiết phải bận tâm nữa.

“Ngươi nói xem, vì sao ta vẫn luôn nhớ mãi không quên ngươi chứ?” Hắn thâm ý nhìn Bạch Chỉ, trong ánh mắt mang theo chút ái muội.

Bạch Chỉ lười để tâm đến việc hắn vì sao lại nói ra những lời đó, vết thương đau nhói khiến nàng không còn sức mà nói chuyện, “Vì ngươi tiện.”

Tống Thập Thất nghẹn họng, sau đó lại thờ ơ cười cười, “Được rồi, ta đúng là một tên tiện nhân.” Rất nhiều người đã từng nói hắn như thế, thêm nàng một người cũng chẳng sao.

Bạch Chỉ không để ý đến lời tự giễu của hắn, ánh mắt đánh giá bốn phía, thấy cách bài trí trong phòng giống như một quán trọ.

“Nói về ngươi đi, có phải vì cái miệng quá độc nên mới bị người ta đánh ra nông nỗi này không?” Tống Thập Thất liếc nhìn vai nàng, đôi mắt khẽ cong, cười với vẻ mặt rất thèm đòn.

Bạch Chỉ nhìn vết thương của mình, ánh mắt đọng lại, nhíu mày nhìn hắn, “Ngươi c** q**n áo của ta?”

“Không cởi thì làm sao giúp ngươi xử lý vết thương? Ngươi nghĩ chỉ quấn mảnh vải là vết thương có thể lành sao?” Tống Thập Thất vừa nói vừa đứng dậy lùi ra xa nàng, để tránh nàng kích động mà ra tay. Dù nàng bị thương, nhưng cái tính bốc đồng trên người nàng hoàn toàn có khả năng khiến nàng nhảy dựng lên đấm hắn.

Bạch Chỉ trừng mắt nhìn hắn một lúc, cảm thấy tinh thần mệt mỏi nên lười so đo. Nàng chán nản, lờ đờ quay trở lại giường, chuyện đã đến nước này, dưỡng sức là quan trọng nhất. Trong cơn mơ màng, nàng không khỏi nghĩ, vì sao Tống Thập Thất lại xuất hiện trong khu rừng hẻo lánh không người đó, lại trùng hợp gặp được nàng?

Về chuyện vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi đó, Tống Thập Thất mỗi khi nhớ lại lại cảm thấy nghẹn khuất. Chuyện là thế này, hắn nhận một phi vụ. Chủ nhân của phi vụ muốn hắn đi quyến rũ một phu nhân vừa mất chồng, nếu thành công sẽ trả cho hắn một trăm lượng vàng. Dưới sự cám dỗ của đồng tiền, hắn đã nhận lời, chỉ mất nửa tháng đã thành công, và chủ nhân phi vụ cũng đã trả tiền đúng như đã hẹn.

Nhưng chuyện của hắn thì lại không xong. Khi hắn muốn thoát khỏi phu nhân kia, nàng ta bỗng biến từ một tình nhân ôn nhu thấu hiểu lòng người thành một kẻ điên, còn không biết tìm đâu ra một đám cao thủ để truy sát hắn.

Lúc này, hắn mới biết sự đáng sợ của phu nhân kia, và chủ nhân phi vụ của hắn chính là bị nàng ta dọa sợ, nóng lòng thoát thân nên mới tìm đến hắn.

Hơn một tháng qua, hắn phải uất ức trốn chui trốn lủi khắp nơi, trong lòng không khỏi nảy sinh ý nghĩ rửa tay gác kiếm.

Kinh thành tuy phồn hoa tựa gấm, phú quý mê người, nhưng rốt cuộc hắn không thuộc về nơi đó. Ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi kinh thành thì vô tình gặp được Bạch Chỉ bị trọng thương, liền cứu nàng về.

Nhìn Bạch Chỉ đang ngủ say, hắn bất giác hồi tưởng lại một vài chuyện cũ. Khóe mày không khỏi hiện lên vài phần buồn bã. Đắp chăn cẩn thận cho nàng xong, hắn đứng dậy rời khỏi phòng.

***

Trước khi hồi cung, Mộ Dung Dục đi đến một nơi, phủ đệ Thái tử.

Nơi Bạch Chỉ từng ở vẫn như cũ, Mộ Dung Dục không cho phép thuộc hạ dọn dẹp, nên họ cũng không dám động chạm đến bất cứ thứ gì.

Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên căn phòng một màu đỏ rực, ấm áp nhưng lại mang theo chút hiu quạnh.

Mộ Dung Dục một mình ngồi trên ghế, chẳng làm gì cả, cứ thế để thời gian trôi đi. Hắn cho phép mình thêm một ngày làm Mộ Dung Dục, không cần bận tâm đến những chính vụ rối ren, cũng không cần suy xét làm thế nào để tạo phúc cho bách tính, cứ như vậy ngồi cho đến trời tối…

Hồng Liễu lặng lẽ đi vào, thắp đèn. Lúc này, bộ y phục trên giá trượt xuống, tạo ra một tiếng động nhỏ.

Hồng Liễu vội vàng tiến lên nhặt y phục, định treo lên lại thì có một vật gì đó rơi xuống. Nàng cúi đầu nhìn, có chút ngạc nhiên, “Bệ hạ…”

Mộ Dung Dục nghe tiếng, nhìn qua, thấy nàng một tay cầm y phục, một tay cầm một tờ giấy gấp lại. “Đem lại đây.”

Hồng Liễu đi tới, đưa tờ giấy cho Mộ Dung Dục.

Mộ Dung Dục mở tờ giấy ra, mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lọt vào mắt hắn. Ánh mắt hắn lóe lên sự kinh ngạc, tựa như không thể tin nổi, hắn đọc đi đọc lại mấy hàng chữ đó.

Sau một lúc, hắn mới mở miệng hỏi: “Là nàng ấy viết?” Mộ Dung Dục nhìn về phía Hồng Liễu, chỉ cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, vô cùng khó chịu.

Hồng Liễu nhìn tờ giấy, cẩn thận trả lời: “Giấy này là nô tỳ đưa cho Bạch Chỉ cô nương, lại rơi ra từ trong y phục của nàng. Hẳn là vậy.”

Bàn tay Mộ Dung Dục bất giác siết chặt, bỗng nhiên vò nát bức thư thành một nắm, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

Ngay khi Hồng Liễu lo sợ bất an, cho rằng Mộ Dung Dục sẽ trách cứ mình vì sự sơ ý, hắn lại bỗng bật cười. Nụ cười ấy cho đến cuối cùng, nơi khóe mắt đã rưng rưng lệ, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Hắn ngả lưng vào ghế, đưa tay che mắt, ý cười trên khóe môi cũng dần biến thành sự chua xót.

Sự thất thố của một vị hoàng đế không nên để người khác nhìn thấy, Hồng Liễu vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment