Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 51

Ngày hôm sau, Tống Thập Thất mở cửa phòng Bạch Chỉ, định mang thuốc đến thay băng cho nàng, nhưng trong phòng không một bóng người, thanh kiếm đặt trên bàn cũng đã biến mất.

Đệm giường vẫn còn hơi ấm, xem ra người vừa đi không lâu. Tống Thập Thất ngồi xuống mép giường, thở dài một hơi, nhưng không có ý định đuổi theo. Hắn vốn là người tiêu sái, hữu duyên gặp gỡ, vô duyên thì mỗi người một ngả. Có lẽ tương lai sẽ có một ngày gặp lại, đến lúc đó hắn nhất định sẽ bắt con nhóc thối này trả lại tiền thuốc men và tiền trọ cho hắn.

Bạch Chỉ không đợi vết thương tốt lên, nàng muốn chạy về thành An Dương.

Nàng đến chợ mua một con ngựa, là dùng tiền của Tống Thập Thất. Hôm qua nàng vội vàng bỏ trốn nên không mang theo ngân lượng. Tống Thập Thất không biết là vì tiết kiệm tiền hay lý do nào khác, chỉ thuê một phòng trọ, hành lý của hắn cũng để trong đó. Nhân lúc hắn ra ngoài, Bạch Chỉ lục giỏ đồ của hắn, bên trong có rất nhiều thỏi vàng. Nàng lấy một thỏi, hắn mà biết chắc sẽ tức chết mất.

Bạch Chỉ có chút áy náy, nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ của nàng. Đợi sau này gặp lại, nàng sẽ trả lại gấp bội cho hắn.

Thời tiết không tốt, khi Bạch Chỉ đi được nửa đường thì gặp một trận tuyết lớn. Quan phủ phong đường, nàng phải mắc kẹt trong một quán trọ. Tuyết rơi liên miên không dứt, vết thương của nàng cũng chuyển biến xấu. Không còn cách nào khác, nàng đành phải dừng lại nghỉ ngơi, mãi đến nửa tháng sau mới lại lên đường.

Bạch Chỉ trở về An Dương vào đêm giao thừa. Lúc đó trời đang lất phất tuyết, khắp nơi tiếng pháo nổ vang, không khí rộn rã đón mừng năm mới.

Bạch Chỉ cưỡi ngựa dừng trước cổng Tô phủ. Đầu nàng nặng trĩu, thân thể mềm nhũn, trước mắt dần xuất hiện bóng chồng, rồi nàng ngã nhào từ trên ngựa xuống. Trong cơn mơ hồ, bên tai nàng vang lên một giọng nói: “Tiểu thư, ngoài cổng có người ngã.”

Hình như là Tố Trúc, nha hoàn của thiếu phu nhân. Nàng vừa mới nhìn rõ người đó, trước mắt lại chìm vào một khoảng tối đen.

Bạch Chỉ tỉnh lại lần nữa, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại. Nàng giật mình ngồi dậy, vết thương ở vai bị động chạm, bất giác hít một hơi. Vì luôn bôn ba, vết thương của nàng đến nay vẫn chưa lành.

“Bạch Chỉ cô nương, trên người ngươi còn có thương tích, đừng ngồi dậy.”

Người nói lời này là Tô Linh Quân, cũng chính là thê tử của công tử. Nàng ấy trông dịu dàng tú lệ, tính tình trầm tĩnh, nội liễm, nhìn qua là biết ngay tiểu thư khuê các.

Nhưng nàng lại không giống những tiểu thư khuê các khác. Về điểm khác biệt ấy, có lẽ công tử là người thấu hiểu nhất. Hai người lúc trước từng mâu thuẫn rất gay gắt, nhưng giờ đã hòa giải, sống ân ân ái ái, không còn làm khổ người khác nữa.

Bạch Chỉ uống cạn chén canh nóng mà nàng ấy đưa, thân thể dần ấm lên, người cũng có sức lực hơn. Nàng truyền đạt lại nguyên vẹn lời dặn của Vệ Vô cho Tô Linh Quân.

Sắc mặt Tô Linh Quân trở nên trầm trọng, bất giác hỏi dồn: “Vậy chàng ấy có gặp nguy hiểm không?”

Bạch Chỉ im lặng, không dám đảm bảo bất cứ điều gì với nàng.

Tô Linh Quân nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ thở dài, không miễn cưỡng nàng trả lời nữa. Sau khi nói chuyện một lát, Tô Linh Quân lo nàng quá mệt mỏi, bèn chuẩn bị rời đi để nàng nghỉ ngơi thật tốt. “Bạch Chỉ cô nương, ngươi cứ ở lại đây dưỡng thương đi.”

“Ta không thể ở đây, nếu không sẽ liên lụy đến người,” Bạch Chỉ lắc đầu, giọng kiên quyết.

Tuy Mộ Dung Dục đã thả nàng, nhưng nàng không muốn mạo hiểm như vậy. Nàng cảm thấy phương pháp tốt nhất là ẩn mình trong bóng tối, bảo vệ nàng ấy và đứa trẻ của công tử, chờ đợi công tử trở về. Thế nên, ngày hôm sau, nàng lén lút rời đi, nhân lúc Tố Trúc, tỳ nữ của Tô Linh Quân, không chú ý.

Bạch Chỉ không có nơi nào để đi. Sau một hồi suy nghĩ, nàng quyết định tìm một căn nhà riêng để thuê, nhưng tiền của nàng đã không còn nhiều. Nàng đành phải lặng lẽ quay về Giang phủ, lấy đủ bạc từ rương sách của công tử.

Việc thuê nhà vào lúc này không dễ dàng, may mắn là nàng gặp một gia đình đang chuẩn bị rời khỏi thành An Dương. Chủ nhà dường như đang vội vã muốn đi, chẳng thèm mặc cả với nàng, nàng đưa ra một cái giá, ông ta liền đồng ý.

Cứ thế, Bạch Chỉ thuê được căn nhà đó. Gia đình kia trước khi đi đã dọn dẹp nhà cửa và sân vườn sạch sẽ, đỡ cho Bạch Chỉ tốn công dọn dẹp. Vết thương của nàng chuyển biến xấu, bên ngoài trời lại giá lạnh. Nàng đi tiệm thuốc mua một ít dược liệu, lại mua đồ dùng cần thiết và tích trữ lương thực mấy ngày. Rồi nàng cứ ở lì trong phòng dưỡng thương, cho đến khi vết thương lành lại, không còn vướng bận, nàng mới dần dần đi lại bên ngoài.

Rằm tháng Giêng từ trước đến nay là một trong những ngày hội náo nhiệt nhất ở An Dương. Bạch Chỉ cũng đi góp vui, nhưng không hiểu sao lại không còn hứng thú như mọi năm. Xung quanh người người tấp nập, nhưng nàng lại cảm thấy có chút cô đơn. Nhìn hoa đăng một lúc, nàng thấy chán nản, liền trở về chỗ ở.

Bạch Chỉ đôi lúc lo lắng cho công tử và Vệ Vô, từng muốn vào kinh một chuyến, nhưng không có lệnh của công tử, nàng lại không tiện tự ý rời khỏi An Dương. Hơn nữa, nàng còn phải bảo vệ thiếu phu nhân, nên đành từ bỏ ý định.

Bên ngoài lại bắt đầu đổ tuyết trắng xóa. Bạch Chỉ đứng bên cửa sổ, nhìn thế giới một màu trắng xóa bên ngoài, không khỏi thở dài. Nàng luôn vô thức nghĩ đến một vài người: công tử, Vệ Vô, thiếu phu nhân, ngay cả Tống Thập Thất cũng nghĩ tới. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện liên quan đến Mộ Dung Dục. Có một lần ngồi trong quán trà nghe kể chuyện, nghe người bên cạnh nhắc đến vị tân hoàng đế kia, nàng liền lập tức đứng dậy trả tiền rồi rời đi, không muốn nghe thêm tin tức gì về hắn. Nếu muốn nói lý do, Bạch Chỉ cũng không thể nói rõ ràng.

***

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Công tử và Vệ Vô trở về vào ngày mùng 8 tháng 9, tính từ ngày nàng rời khỏi kinh thành thì đã tròn mười tháng.

Thiếu phu nhân đã sinh hạ một cô con gái, hiện giờ đã được hơn hai tháng, nhũ danh là An An, đại danh là Tô Yến Ninh, mang họ của thiếu phu nhân.

Bạch Chỉ đã lén đi nhìn. Cô bé sinh ra trắng trẻo, bụ bẫm, đôi mắt to tròn long lanh, lông mi vừa dày vừa cong, lại rất hay cười. Trông có chút giống công tử, lớn lên hẳn sẽ rất xinh đẹp.

Lúc Bạch Chỉ đến, công tử đang thử bế con gái. Ngài ấy trông có vẻ hoảng sợ, vẻ mặt lộ rõ bất an và bối rối, muốn trả lại cho thiếu phu nhân, nhưng lại có chút không nỡ. Ngài đưa một ngón tay ra trêu đùa, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé liền túm lấy ngón tay ngài. Công tử quay lại nở một nụ cười rạng rỡ với thiếu phu nhân, “Linh Quân, nàng xem, An An con bé thích ta.”

Bạch Chỉ bị cảnh tượng ấm áp này làm cho cảm động, không đành lòng quấy rầy, nên không tiến lên. Mãi cho đến khi Vệ Vô nhìn thấy, rồi đi về phía nàng.

Hai người nhìn nhau không nói gì, sau đó lại cùng lúc nở một nụ cười. Mắt Bạch Chỉ hơi hoe đỏ, sống mũi cay cay. Nàng dường như ngày càng trở nên đa sầu đa cảm.

Bạch Chỉ một mình gặp Giang Hoài Cẩn. Đó là một phòng khách Tô Linh Quân đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Nhiều tháng không gặp, Bạch Chỉ nhất thời có chút cảm khái, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Giang Hoài Cẩn lại mở lời trước: “Những ngày qua ngươi vất vả rồi.”

Bạch Chỉ lắc đầu, “Những việc này là thuộc hạ nên làm.” Nàng không làm những việc này thì còn có thể làm gì nữa? Từ khi rời khỏi sát thủ các, nàng đã luôn ở bên cạnh hắn, nghe lệnh hành sự, nàng luôn đặt việc hoàn thành nhiệm vụ hắn giao lên hàng đầu.

Giang Hoài Cẩn khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi một câu khiến Bạch Chỉ không ngờ tới: “Ngươi không muốn biết tình hình của người kia hiện giờ sao?”

Bạch Chỉ sững sờ. Đương nhiên nàng biết người kia trong miệng hắn là ai. Nàng im lặng không nói, càng không biết phải nói gì.

Giang Hoài Cẩn thấy vậy không khỏi khẽ thở dài, “Từ khi ngồi vào vị trí đó, hắn đã tận tâm lo việc nước, trăm công ngàn việc, vẫn luôn nỗ lực để trở thành một vị hoàng đế tốt. Nhưng cũng vì thế mà trở nên thân bất do kỷ, có lúc muốn làm một chuyện gì đó lại không thể buông bỏ gánh nặng trên vai, có lúc không muốn làm một chuyện gì đó lại bị một đám người ép phải làm.”

Có lẽ là vì gặp được thê tử yêu dấu và ôm được con gái mình, tâm trạng hắn rất tốt, không hề keo kiệt mà nói vài lời tốt đẹp về Mộ Dung Dục.

Bạch Chỉ nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Vậy hắn có hơi thảm ha.” Ngoài câu đó ra thì nàng còn có thể nói gì nữa? Con đường là do chính hắn chọn, nếu hắn muốn làm một hoàng đế tốt, tất nhiên phải chấp nhận những điều đó.

Giang Hoài Cẩn nghe vậy không khỏi bật cười. Hắn hiểu Mộ Dung Dục. Đôi khi người càng phức tạp, càng lắm mưu mô lại càng bị những người đơn giản, thuần túy thu hút. Nhưng không phải ai cũng giống nhau, hoàn cảnh cũng sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của mỗi người. Cuộc sống của hắn nhàn nhã, tự tại nên hắn thích Tô Linh Quân giỏi bày mưu tính kế, như vậy cuộc sống mới thú vị hơn. Còn Mộ Dung Dục ngày nào cũng sống trong những âm mưu lừa gạt, chắc chắn sẽ vô cùng chán ghét những người có tâm cơ bên cạnh mình.

“Đúng vậy, hắn có chút thảm, không chỉ phải xử lý chính vụ mà còn bị các đại thần ép lập hậu, kéo dài con nối dõi để yên ổn xã tắc,” Giang Hoài Cẩn dùng giọng điệu đầy sự đồng cảm mà nói.

Nội tâm Bạch Chỉ khẽ lay động, nhịn không được hỏi: “Hắn lập hậu chưa?”

Khóe mắt Giang Hoài Cẩn khẽ nhếch lên một cách khó nhận ra. Hắn bưng chén trà lên, từ tốn nhấp một ngụm nhỏ, rồi thâm ý đáp: “Người trong lòng hắn muốn cho làm Hoàng hậu không ở trong kinh, hắn làm sao mà lập hậu chứ?”

Bạch Chỉ sững sờ. Vì sao công tử lại nói những lời này với nàng? Chẳng lẽ người được chọn làm Hoàng hậu trong lời ngài lại là nàng?

Mộ Dung Dục muốn nàng làm Hoàng hậu của hắn ư? Đáy lòng nàng cảm thấy không thể nào, nhưng công tử lại đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi có thể thử tưởng tượng mình làm Hoàng hậu chăng?”

Đầu óc Bạch Chỉ lúc này có chút hỗn loạn, chỉ thuận theo bản năng mà nói: “Ta mới không thèm làm Hoàng hậu đâu.”

Bạch Chỉ quả thực không muốn làm Hoàng hậu. Làm Hoàng hậu có gì tốt chứ? Ngày ngày bị vây trong hoàng cung, bị vô số ánh mắt dòm ngó, còn phải lo liệu bao nhiêu chuyện. Nàng không làm được, cũng sẽ không làm. Nàng chỉ biết đánh đánh giết giết, bảo nàng làm Hoàng hậu, chi bằng bảo nàng ra trận giết địch còn hơn.

Giang Hoài Cẩn sớm đã đoán được câu trả lời này, hắn khẽ cười, có chút vẻ hả hê khi người gặp họa: “Vậy xem ra, hắn thật sự sẽ trở thành một kẻ cô đơn rồi.”

Bạch Chỉ khó hiểu. Tại sao hắn lại thành kẻ cô đơn? Hắn đâu phải không có nàng thì không được. Trên đời này có hàng vạn nữ tử, thế nào cũng có người vừa mắt hắn, có người thích làm Hoàng hậu. Chỉ là hắn chưa gặp được mà thôi, khi gặp được rồi thì sẽ quên nàng sạch bách.

Bạch Chỉ đang miên man suy nghĩ, Giang Hoài Cẩn bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

“Bạch Chỉ, từ nay về sau, ngươi chính là người tự do. Ngươi có thể đi bất cứ nơi nào ngươi muốn, về kinh thành, hay đến chân trời góc biển, đều tùy ý ngươi. Nhưng, cửa Giang phủ vĩnh viễn sẽ mở ra cho ngươi, ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Bạch Chỉ ngạc nhiên, có chút không thể tin nổi, nhưng vẻ mặt của công tử lại vô cùng nghiêm túc, “Công tử…” Trong lòng nàng dấy lên một cảm giác bất an và khó chịu khó tả, giống như một chú chim non vừa học bay đã bị cha mẹ đuổi ra khỏi tổ, bắt nó một mình đối mặt với mưa gió bên ngoài.

Giang Hoài Cẩn đã không nói với Bạch Chỉ rằng, một phần lý do Mộ Dung Dục quyết định không đối phó hắn và Giang gia nữa là vì nàng, hắn muốn mượn chuyện này để nối lại tình xưa với nàng.

Giang Hoài Cẩn rất hiểu tính tình của Bạch Chỉ, nếu nàng biết sự thật, nàng sẽ vì bọn họ trở về mà tìm đến Mộ Dung Dục. Đây không phải điều hắn mong muốn, hắn hy vọng nàng được tự do, tùy tính, mãi mãi thuận theo bản tâm.

***

Đã được tự do, lẽ ra phải cảm thấy vui mừng, nhưng Bạch Chỉ bỗng cảm thấy mình như một cánh bèo trôi nổi không gốc rễ, con đường phía trước mịt mờ, không biết nên đi về đâu. Nhìn một nhà công tử hòa thuận, nàng vui mừng cho ngài ấy nhưng đồng thời lại có thêm vài phần cảm giác cô đơn.

Sau vài ngày chìm trong sự hoang mang, nàng quyết định vào kinh. Khi đã quyết định việc này, nàng ngạc nhiên phát hiện, cảm giác cô đơn trong lòng bỗng chốc biến mất không ít.

Lần này vào kinh, Bạch Chỉ chỉ mất nửa tháng. Vừa vào thành, nàng đi thẳng đến Tế Thế Đường, một tiệm thuốc ở phía bắc thành. Sau khi báo tên, ông chủ đích thân ra tiếp nàng.

Nghe công tử nói, cửa tiệm này là do đồ đệ của Trương ngự y mở sau khi rời cung, còn Trương ngự y là người của Mộ Dung Dục.

Hoàng cung.

Vào lúc chiều muộn, Mộ Dung Dục dùng bữa xong, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Từ khi làm hoàng đế, về cơ bản hắn không có thời gian nhàn rỗi. Lên triều xong, hắn ở Nghị Sự Đường cùng các đại thần bàn việc, các đại thần rời đi, hắn lại tiếp tục phê duyệt tấu chương. Đây gần như đã thành mỗi một ngày của hắn. Các đại thần còn có ngày được nghỉ, còn hắn thì không. Thái hậu từng than phiền, khuyên bảo hắn, nhưng Mộ Dung Dục chỉ qua loa cho có, vẫn bận tối mắt tối mũi, không hề chậm trễ.

Hồng Liễu cầm một túi đồ bước vào. Mộ Dung Dục liếc qua, không để ý. Cho đến khi nàng ta bẩm báo:

“Trương ngự y sai người ở Tế Thế Đường tặng một túi thuốc, nói là thuốc trị bệnh tim của bệ hạ ạ.”

Thuốc trị bệnh tim? Bàn tay Mộ Dung Dục cầm tấu chương khẽ khựng lại, trong lòng dấy lên một chút nghi hoặc.

Bình Luận (0)
Comment