Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 52

Mộ Dung Dục mở túi thuốc ra, bên trong chỉ có một mặt thuốc của Bạch Chỉ. Ban đầu hắn ngạc nhiên, sau đó tim đập mãnh liệt, đến nỗi các ngón tay cũng không thể kiểm soát mà run rẩy.

Hoàn hồn, hắn đứng thẳng dậy, “Chuẩn bị xe ngựa, trẫm muốn xuất cung một chuyến.”

Mộ Dung Dục nhìn về phía Hồng Liễu, trên mặt treo một nụ cười vui thích nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng, hoàn toàn khác với sự uy nghiêm của một đế vương thường ngày.

“Vâng.” Hồng Liễu cũng không bất ngờ, nhìn thấy cái gọi là “thuốc” kia, nàng đã hiểu ra mọi chuyện.

Khi Hồng Liễu chuẩn bị xe ngựa xong và quay lại, nàng thấy vị hoàng đế của họ đã thay một bộ quần áo tươi sáng. Bộ y phục này khiến cả người hắn thêm phần khí phách, mang hơi thở của một thiếu niên. Lại gần một chút còn có thể ngửi thấy hương lan xạ nhàn nhạt trên người hắn.

Một người đàn ông đang yêu đại khái là như vậy, muốn ăn diện thật lộng lẫy như một chú công để thu hút cô gái mình thích.

Trên mặt Hồng Liễu không lộ ra bất kỳ vẻ khác thường nào, nhưng nội tâm nàng lại vô cùng phức tạp. Có một cảm giác bàng hoàng khi vị đế vương mà nàng tôn kính, sùng bái lại từ thần thánh cao cao tại thượng trở thành một phàm nhân.

Khi xe ngựa của Mộ Dung Dục đến tiệm thuốc, trời đã tối mịt, nhưng tiệm vẫn sáng đèn, có lẽ đã đoán được hắn sẽ đến. Mộ Dung Dục hít một hơi thật sâu, bình ổn nhịp tim đập loạn xạ, rồi mới bước xuống xe ngựa.

Ông chủ tiệm thuốc sai người dọn cho Bạch Chỉ một phòng khách rộng rãi, nhã nhặn. Khi Mộ Dung Dục đến, nàng vừa tắm một lần sảng khoái xong, tẩy đi bụi trần trên người, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài.

Ai đến vậy nhỉ? Bạch Chỉ nghĩ là người đến khám bệnh nên không định để ý, cho đến khi có tiếng gõ cửa. Nàng đi tới mở cửa, và khi nhìn thấy người đến, nàng giật mình như thấy ma quỷ không bằng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc tột độ, ngay sau đó “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Bị hụt hẫng, Mộ Dung Dục cứng đờ đứng tại chỗ. Sự vui mừng, hân hoan và lo lắng trong lòng bị thay thế bởi sự bi phẫn và thất vọng. Hắn nghĩ nàng cũng sẽ giống mình, mong chờ được gặp hắn, không ngờ nàng lại có vẻ mặt như gặp phải ma. Hắn đáng sợ đến vậy sao? Hắn đưa tay sờ lên mặt, chợt có chút hối hận vì lúc đến không soi gương.

Bạch Chỉ không phải cảm thấy hắn đáng sợ, mà chỉ là phản ứng theo bản năng. Nàng không ngờ hắn lại đột ngột đến, nàng còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đối mặt với hắn nữa mà.

Lo lắng hắn bị nàng chọc tới mức bỏ đi, Bạch Chỉ vỗ vỗ ngực, hít một hơi thật sâu, rồi lại một lần nữa mở cửa. Mộ Dung Dục vẫn chưa đi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa có chút oán trách.

“Ngươi… ngươi đến rồi.” Bạch Chỉ không hiểu sao bỗng có chút ngượng ngùng, lưỡi như cứng lại, nói năng không được trôi chảy. Nàng lúng túng đứng sang một bên, nhường đường cho hắn.

Mộ Dung Dục không nói một lời, đi vào phòng. Sau khi Bạch Chỉ đóng cửa lại, nàng càng thêm bồn chồn, bất an.

Tay lúc thì sờ tóc, lúc lại sờ quần áo, mắt thì đảo loạn khắp nơi. Cứ như thể chân tay và đôi mắt bỗng nhiên có ý thức riêng vậy. Đúng lúc này, Mộ Dung Dục xoay người lại, nàng liền đâm sầm vào lòng hắn, bị bàn tay to rộng của hắn ôm chặt.

Bạch Chỉ ngẩng mặt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Chắc vì lâu quá không gặp, Bạch Chỉ cảm thấy có chút lạ lẫm, nhất thời xấu hổ. Trong đầu nàng như một mớ tơ vò, miệng không nhanh nhạy, buột miệng thốt ra: “Ngươi muốn ngủ với ta không?” Vừa nói xong, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Dục, nàng mới ý thức mình lỡ lời, vội vàng đỏ mặt giải thích: “Ý của ta là, ngươi có muốn ngủ lại đây không?”

Ánh mắt Mộ Dung Dục nóng rực, chăm chú vào khuôn mặt nàng. Sau một thoáng do dự, hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, cúi người hôn lên đôi môi nàng.

Đối với đôi nam nữ cửu biệt trùng phùng mà nói, phương thức như vậy có lẽ là cách nhanh nhất để giải trừ chút ngượng ngùng lẫn nhau đó.

Chỉ là nụ hôn này, hắn đã đợi quá lâu, liền có phần gấp gáp muốn thâm nhập chiếm lấy, thậm chí hận không thể nghiền nát nàng ra. Bạch Chỉ cũng cảm thấy phương thức dứt khoát lưu loát như vậy rất tốt, không cần phải vắt óc suy nghĩ nên nói điều gì để làm lành với đối phương, bởi vậy đáp lại nụ hôn của hắn cũng vô cùng nhiệt tình.

Bạch Chỉ đã quyết thì hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, liền đẩy hắn ngã xuống sập, đợi hắn vừa ngồi vững, lập tức nhẹ nhàng trèo lên, lại vươn tay kéo cổ áo hắn, tư thế kia hung mãnh đến mức dường như coi Mộ Dung Dục là kẻ thù không bằng.

“Ừm à thì… nàng dịu dàng một chút đi.” Mộ Dung Dục trong lúc * l**n t*nh m* bị nàng làm cho thô bạo đến hoảng sợ, theo lý thì những lời ấy hẳn là nữ tử nói với nam tử, nhưng cổ bị nàng vô ý cào rách một đường, Mộ Dung Dục thật sự có phần hoảng loạn, lo sáng mai lâm triều sẽ bị chư vị đại thần nhìn thấy, cảm thấy mất hết thể thống.

Bạch Chỉ rút tay đang nắm cổ áo hắn lại, chớp mắt đầy bối rối, “Ah… ta lỡ… làm ngươi bị thương sao? Xin lỗi, vậy ta nhẹ một chút nhé?” Bạch Chỉ quả thật liền giảm nhẹ động tác lại, chỉ là trong miệng vẫn không ngừng thì thầm, “Phải nhẹ một chút, phải dịu dàng một chút…”

Mộ Dung Dục vừa buồn cười lại vừa tức giận, tay đặt lên sau gáy nàng, lại lần nữa hôn lấy khuôn miệng khiến người ta vừa nhìn đã ngứa răng kia.

Bởi vì từng trải qua chuyện trong sơn động, Bạch Chỉ đối với chuyện này vốn không ôm kỳ vọng gì, chỉ mong hai người có thể nhanh chóng khôi phục lại sự thân thuộc ngày trước, thế nhưng sau khi một lần nữa nếm thử, lại phát hiện trong đó cũng có đôi chút thú vị. Hai người cũng có đủ thời gian để từ từ tìm ra những điểm khiến đối phương không nhịn được phải run rẩy.

Thế nhưng Bạch Chỉ vốn không phải người có nhiều nhẫn nại, cảm thấy như nào hợp ý, liền thúc giục Mộ Dung Dục hành sự, càng thấy thế này mới là tốt, lại khiến Mộ Dung Dục buộc phải thay đổi cách làm, làm đến mức tay chân luống cuống, nhưng lại không thể không tận lực mà thỏa mãn nàng.

Ai bảo trước kia chính mình không làm nàng tận hứng, còn bị nàng ghét bỏ một phen, hắn chung quy muốn để nàng nhận ra, loại chuyện này kỳ thực cũng có chỗ vui vẻ, mới có thể có lần sau, thậm chí là vô số lần…

Bạch Chỉ sau khi ăn no thoả mãn, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Dục có chút như sắp sụp đổ tới nơi, nghĩ đến vừa rồi bản thân đưa ra đủ loại yêu cầu với hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên vài phần hổ thẹn, thế nhưng lại ngượng ngùng chẳng muốn nói xin lỗi, ngược lại nàng còn cố ý nói: “Bệ hạ, ngài như vậy đã không được rồi sao?”

Hắn không được? Mộ Dung Dục mệt đến rã rời, căn bản không muốn mở miệng nói lời nào, chỉ u oán liếc nàng một cái, nữ tử nào lại giống như nàng chứ, sức lực dường như không có chỗ tận, cho dù là một nam nhân cường tráng, cũng chưa chắc chịu nổi nàng.

Bạch Chỉ không nói, chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn, quả nhiên loại chuyện này chính là phương pháp tốt nhất để thúc đẩy hai người trở nên thân thuộc, nàng liền nghiêng người tới gần, hôn nhẹ lên má hắn, “Ngươi tức giận sao? Được rồi, ngươi muốn cái gì, ta bây giờ đều có thể thỏa mãn ngươi.”

Khóe môi vốn đang mím chặt của Mộ Dung Dục rốt cuộc cũng nhịn không được mà hơi hơi cong lên, nhưng miệng lại cố tỏ ra lạnh nhạt: “Vậy nàng lên đi.”

Bạch Chỉ cười hì hì, trực tiếp khóa người ngồi lên người hắn, “Ta tự mình làm nhé?”

Mộ Dung Dục hơi rũ mắt xuống, bị nàng trêu chọc đến mức không chịu nổi mà mở miệng, “Trẫm “không được” a… tự nàng làm tới đi nhé.”

Trong mắt Bạch Chỉ thoáng qua một tia hưng phấn, bị Mộ Dung Dục bắt gặp, ngực hắn khẽ rung, lập tức dâng lên một cảm giác không ổn.

***

Canh năm trời, bên ngoài phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, trông không rõ vật, Mộ Dung Dục nhẹ nhàng mở cửa bước ra, Hồng Liễu đã sớm đứng chờ bên ngoài, phía dưới đôi mắt nàng hằn rõ một vòng quầng thâm, có thể thấy được cả đêm ngủ không ngon.

Nàng đêm qua nghỉ ngơi tại phòng sát vách bọn họ, nghĩ đến tiếng động nghe được đêm qua, thật có chút khó lòng nhìn thẳng Mộ Dung Dục.

Nàng thật không ngờ, thanh âm của bệ hạ thế nhưng còn lớn hơn cả thanh âm của cô nương người ta, việc này khiến nàng vô cùng lo lắng, nàng biết rõ Bạch Chỉ vốn không phải loại cô nương mềm yếu nhu thuận, đến lúc làm chuyện kia chỉ sợ cũng không nhẹ nhàng gì, bệ hạ lại có bệnh tim, vạn nhất không biết kiềm chế, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nàng vẫn luôn lo lắng chuyện này, bởi vậy suốt một đêm khó mà yên giấc. Len lén ngẩng mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn thân hình đĩnh bạt, tinh thần phấn chấn, dáng vẻ không chút gì gọi là suy sụp cả, lúc này mới yên tâm không ít.

Mộ Dung Dục không muốn đánh thức Bạch Chỉ, cho nên lúc rời đi cũng không báo cho nàng, lại càng tận lực không phát ra động tĩnh, có điều người luyện võ vốn so với người thường càng thêm mẫn cảm, hắn vừa tỉnh, Bạch Chỉ cũng theo đó tỉnh dậy, chỉ là vẫn chưa ngủ đủ, liền mặc kệ hắn.

Bạch Chỉ ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới thức giấc. Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ rọi vào, nàng lười biếng vươn vai, chỉ cảm thấy đã lâu rồi chưa ngủ được thoải mái như thế.

Nàng rời giường, mở cửa sổ. Gió lạnh khẽ lướt qua, ánh mặt trời trong khoảnh khắc đã bao trùm khắp cả gian phòng. Nhìn mây trôi lững lờ trên trời, bên cạnh còn có diều hâu bay lượn, nàng hồi tưởng lại chuyện tối qua. Hai người vội vã dây dưa triền miên, nhưng lại chẳng nói với nhau lấy một lời.

Trên mặt Bạch Chỉ hiện lên nụ cười hạnh phúc. Không sao cả, tương lai còn dài, bọn họ có thể từ từ mà tìm hiểu lẫn nhau.

___HOÀN CHÍNH VĂN___

Bình Luận (0)
Comment