Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1014 - Chương 1012: Không Dặm Trống Không Thỉnh Cầu

Chương 1012: Không dặm trống không thỉnh cầu
Chương 1012: Không dặm trống không thỉnh cầu

Chín con hỏa long quấn quanh Diệp Thiên Dật.

"Cửu Long Phần Thiên!"

"Lôi Thần Thiên Minh Thiểm!"

"Băng Tuyết Kỳ Duyên!"

"Thiên Lôi Chi Nộ!"

Bốn người phóng xuất ra đại chiêu, nhưng mà nếu như cẩn thận người sẽ phát hiện, bốn người này có cảnh giới không cao bằng những người kia, nhưng mà khí thế bọn họ bộc phát ra cũng không hề yếu hơn so với đối phương.

"Muốn chết! Các vị, cùng hợp lực đánh tới!"

Người của ba chiến đội kia cười lạnh!

Bọn họ xác thực không tầm thường, thực lực cá nhân xác thực không phải võ giả bình thường, nhưng mà, lực lượng của bốn người lại muốn so với mười lăm người bọn họ? Đây không phải là muốn chết thì là cái gì? Ngươi nếu là loạn chiến thì còn có khả năng!

"Diệp Thiên Dật, có cần tiểu Anh Vũ không?"

Thi Gia Nhất hỏi.

"Dùng!"

Diệp Thiên Dật gật gật đầu.

Thật ra có thể không cần, nhưng mà bọn họ tới đây là làm gì? Là vì lịch luyện, là vì bồi dưỡng sự ăn ý của năm người bọn họ, năng lực của tiểu Anh Vũ rất mạnh, nhưng mà nàng cũng cần lịch luyện, cần được tăng lên!

"Tiểu Anh Vũ, Lực Lượng Tụng Ca!"

Diệp Thiên Dật nói một câu!

"Vâng, chủ nhân papa!"

Tiểu Anh Vũ đứng ở sau lưng bọn họ...

"Ta thích tắm mát, cho làn da thơm ngát, là lá la, ta thích tắm mát, cho làn da thơm ngát, là lá la —— "

Đám người: ???

Thật sự, trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người ngồi trên khán đài đều ngây ngẩn cả người.

Ca hát? Thành viên thứ năm của bọn họ đang hát? Ngươi đang làm trò cười đấy à? Mà nàng còn hát cái gì cơ?

"Ha ha ha —— định mệnh! Cười chết ta rồi! Thành viên thứ năm này của bọn họ chẳng nhé tới đóng vai trò dễ thương à?"

"Ta cười chết mất, ta cười đau bụng quá..."

"Chờ một chút! Các ngươi nhìn kìa!"

Đột nhiên, bọn họ phát hiện ra cái gì?

Bọn họ phát hiện lực lượng bốn người Diệp Thiên Dật ngưng tụ lại đang được nhân lên theo cấp số nhân với tốc độ rất nhanh!

Thời gian ngắn ngủi, lực lượng của bốn người Diệp Thiên Dật dường như... Vượt qua mười lăm người đối phương rồi?

"Loại cảm giác này, thật đúng là nghịch thiên! Diệp Thiên Dật, ta thừa nhận trước đó xác thực ánh mắt thiển cận!"

Bạch Thiên Hạo nói một câu!

Trong số năm người bọn họ, người có sức mạnh đáng sợ nhất chính là tiểu Anh Vũ!

Diệp Thiên Dật khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Như vậy thì đừng bại lộ nhiều lực lượng khác nữa, kết thúc chiến đấu đi! Cuộc chiến này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi!"

Vì sao không còn ý nghĩa nữa rồi?

Ba đội đánh một đội bọn họ, tuy có thể rất hữu hiệu tăng lên mấy lần sức chiến đấu của bọn họ, nhưng mà cũng đã mất đi hiệu quả khiến bọn họ có thể rèn luyện, cho nên không cần kéo dài nữa, trực tiếp kết thúc đi!

"Được!"

Rầm ——

Trong nháy mắt, sức mạnh đáng sợ làm cho cả sân đấu bụi bay mù mịt, cứ như thế trời sập!

Bùm ——

May mắn có một cái kết giới cường đại, nếu không, chỉ sợ toàn bộ sân đấu võ đều bị phá hủy mất!

Tình huống bên trong cũng không cách nào nhìn thấu!

"Sao rồi? Bên trong bây giờ là tình huống như thế nào?"

"Hẳn là không thể nào là chiến đội đẹp trai nhất thiên hạ kia thắng chứ? Dù sao đối phương là ba đội nhằm vào một mình bọn họ! Lực lượng của năm người còn có thể hơn được mười lăm người sao? Bọn họ còn có Thiên Đạo!"

"Cũng thế... Nhưng vì sao ta luôn cảm giác sẽ có bất ngờ nhỉ?"

"..."

Bụi bặm tán đi, năm người Diệp Thiên Dật đứng đó với nguyên đội hình như lúc ra trận, mười lăm người kia toàn bộ nằm trên mặt đất.

Đám người: ???

Cái này mẹ nó? Cái này là sao? Cái này rốt cuộc là có chuyện gì thế này?

"Nghỉ ngơi một chút chuẩn bị đánh trận tiếp theo đi."

Diệp Thiên Dật nói một câu.

"Được!"

Trong nháy mắt, Diệp Thiên Dật đôi mắt ngưng tụ, phóng thích Phép hủy diệt.

Phốc ——

Mười lăm người nằm trên mặt đất hộc máu, sau đó toàn bộ đã chết!

Ực ực ——

Cô gái MC cũng ngây ngẩn cả người!

"Ta... Ta tuyên bố, trận này chiến đội giành được chiến thắng là... [chiến đội đẹp trai nhất thiên hạ], mỗi người thu hoạch được một điểm tích phân!"

Kết giới được thu lại, Diệp Thiên Dật bọn họ nghênh ngang đi ra ngoài.

"Phát tài rồi phát tài rồi!"

Hàn Nhụy đôi mắt xinh đẹp lóe ra ánh sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm.

"Cô bé kia là ai? Vừa nãy nàng chỉ mới hát vài câu mà ta đã có cảm giác lực lượng của mấy người Diệp Thiên Dật được tăng lên mấy lần, cái này hơi cường điệu quá rồi! Là bởi vì cô bé kia sao?"

Phượng Dao có chút nhìn không ra.

Hàn Nhã Nhi có chút trầm ngâm: "Hẳn là vậy, có thể được Diệp Thiên Dật coi trọng, hẳn là sẽ không đơn giản! Đến sau lại xem bọn họ chiến đấu tiếpđi."

"Sư tôn, lực lượng kia là cái gì?"

Lãnh Ngưng nghi ngờ hỏi.

"Thần Thánh Tụng Ca nhất tộc."

Đôi mắt xinh đẹp của Yêu Hậu cũng là sáng lên.

"Cái gì? Thần Thánh Tụng Ca nhất tộc trong truyền thuyết?"

Lãnh Ngưng lộ ra biểu tình khiếp sợ.

"Nếu như cô bé kia là dùng tiếng ca để giúp bọn họ tăng lên lực lượng, đó chính là Thần Thánh Tụng Ca, nếu là dùng những phương thức khác, còn hát chỉ là thói quen của nàng, vậy thì không phải, tạm thời bản tôn cũng không dám xác định."

Yêu Hậu khẽ lắc đầu.

"Tiếp tục xem đi, hôm nay hẳn là bọn họ còn muốn đánh."

"Vâng."

Lãnh Ngưng cũng sinh ra lòng hiếu kỳ, chí ít thì hôm nay nàng hẳn là muốn xem hết.

"Nói không chừng bọn họ còn có thể gặp được chúng ta đấy."

Đông Phương Vân cười một tiếng nói.

Đông Phương Vũ đôi mắt ngưng tụ, nói: "Bọn họ cũng xứng? Đi thôi, trận của chúng ta cũng sắp bắt đầu rồi!"

"Ừm!"

Lúc hai người kia đứng lên đi ra, Bách Lý Không vừa vặn cũng đang tìm kiếm xem nơi này có mỹ nữ nào hay không thì vừa vặn nhìn thấy bọn họ!

Sau khi nhìn thấy bọn họ, đôi mắt hắn đột nhiên ngưng tụ!

Yêu Hậu cảm nhận được, lườm Bách Lý Không một chút.

"Sư tôn, ta đi qua một chuyến."

Bách Lý Không nói.

"Ngươi đã nhận lời với bản tôn cái gì?"

Yêu Hậu lạnh lùng nói một câu!

"Ta..."

Bách Lý Không gắt gao nắm chặt nắm đấm!

"Ta biết rồi sư tôn."

Yêu Hậu khẽ gật đầu.

Mà trận chiến này của Diệp Thiên Dật đúng là khiến những người bên trong đấu trường tử vong chấn kinh! Nhưng cũng chỉ là dừng lại ở mức chấn kinh thôi! Dù sao bọn họ cũng chỉ cho thấy trình độ chiến đấu siêu việt hơn những người trong cùng cảnh giới, đến đằng sau, nếu như bọn họ có thể giành được mười trận thắng liên tiếp, thì đối thủ của bọn họ cũng chính là ở một cái tầm khác hẳn!

"Mấy trận chiến đấu sau có lẽ lại nhẹ nhõm hơn trận vừa rồi rất nhiều, là cơ hội của chúng ta, cố gắng rèn luyện sự phối hợp giữa chúng ta."

Diệp Thiên Dật nói.

"Ừm! Được!"

Bọn họ khẽ gật đầu!

Lúc này, một người đàn ông đẩy cửa ra đi tới phòng nghỉ của bọn họ!

Cái phòng nghỉ này chính là phòng chờ để chuẩn bị cho trận tiếp theo, Diệp Thiên Dật bọn họ vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu, cho nên dứt khoát nghỉ ngơi ở chỗ này!

Bách Lý Không nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật cũng nhìn về phía hắn.

"Tìm ngươi có chút chuyện."

Bách Lý Không nhìn Diệp Thiên Dật nói.

Diệp Thiên Dật sờ lên chóp mũi sau đó đi tới, hai người đi tới một góc.

"Ngươi là?" Diệp Thiên Dật hỏi một tiếng.

"Bách Lý Không."

Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Không biết."

"Ặc —— "

Bách Lý Không hơi sửng sốt một chút, nói: "Nhị sư huynh của ngươi."

Diệp Thiên Dật: "..."

"Yêu Tâm Phong?"

"Nói nhảm, ngươi còn Nhị sư huynh nào khác sao?"

Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.

"Nhị sư huynh có chuyện gì không?"

"Muốn nhờ ngươi giúp một chút!" Bách Lý Không nói!

"Nhị sư huynh cứ nói!"

Bình Luận (0)
Comment