“Chúng ta đi.”
Tuyết Lê chưa từ bỏ ý định, nói: “Tiên Vương điện có thể bảo vệ các ngươi, đồng thời sẽ cho các ngươi đẳng cấp đãi ngộ giống bọn ta, không suy xét sao?”
“Cảm ơn, bọn ta không cần.”
Tuyết Phong hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng thắng được đội ba của Tà Vương điện thì lợi hại lắm sao?”
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không phải.”
“Ngươi biết tự lượng sức mình thì tốt!”
“Không, ý ta là dù không thắng Tà Vương điện thì ta vẫn luôn cho rằng bản thân rất lợi hại.” Diệp Thiên Dật nhìn hắn nói!
“Ha ha ha ——”
Tuyết Phong cười to.
“Vốn dĩ ta còn cho rằng ngươi là người có học thức, xem ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, ngu ngốc!”
“Phải không? Vốn dĩ trước đó ta chỉ muốn mời các ngươi ra về tử tế nhưng hiện tại điều ta muốn là các ngươi cút ngay lập tức.”
Diệp Thiên Dật nheo mắt!
“Ngươi nói cái gì?”
Tuyết Phong nhếch miệng, nheo mắt lại nhìn Diệp Thiên Dật với vẻ nguy hiểm.
“Một tên tép riu ở tông môn nào đó trong một trăm lẻ tám tông của Tà tông, không ở Chúng Thần Chi Vực mà tới Bát Hoang tham gia Trận chiến chư thiên, ngươi không phải rác rưởi thì là cái gì? Không dám tới Chúng Thần Chi Vực phải không? Loại người như ngươi sao có thể đặt chân được tới đó chứ. Đi thôi em hgais! Thì ra chúng chỉ là một đám phế vật.”
Tuyết Phong cười khinh thường.
“Hoặc là gặp ở đấu trường tử vong, bằng không đừng ở đây làm chướng mắt ta.”
“Ngươi đúng là tự tìm đường chết!”
Hắn theo bản năng bạo phát khí thế!
Tuyết Lê ngăn cản Tuyết Phong, khuyên: “Anh, đừng làm bừa, chúng ta trở về trước rồi bàn sau.”
Sau đó nàng liếc mắt nhìn Diệp Thiên Dật một nhẹ cái cười, rồi kéo Tuyết Phong đang mang vẻ mặt phẫn nộ rời đi.
Bên ngoài, Tuyết Phong tràn đầy vẻ phẫn nộ!
“Tuyết Lê, ngươi cản ta làm cái gì? Bọn chúng nghĩ mình là ai mà dám khiêu khích chúng ta. Ta phải giết chúng!”
Tuyết Phong chau mày nhìn Tuyết Lê.
“Anh, kẻ kia rất kiêu ngạo, hắn dám lớn tiếng như vậy chắc chắn phải có sự tự tin. Bất kể vì nguyên nhân gì, hắn chắc chắn cũng là người của tông môn nào đó trong một trăm lẻ tám tông của Tà tông ở Chúng Thần Chi Vực, nên ta nghĩ hắn đã có bối cảnh hùng hậu sau lưng chống đỡ! Chắc hẳn hắn phải biết thế lực của Tiên Vương điện rất mạnh là đằng khác?”
Tuyết Lê nói.
“Vậy thì sao chứ? Cho dù đối đầu với thế lực nào của Chúng Thần Chi Vực thì Tiên Vương điện cũng không sợ, nếu không vì tuân theo mệnh lệnh của Thần Cung để Tiên Vương điện ở lại Bát Hoang, thống trị Bát Hoang thì Tiên Vương điện đã sớm vang danh ở Chúng Thần Chi Vực rồi!”
Tuyết Phong hừ lạnh!
Chủ nhân của Tiên Vương điện không ai khác chính là cha bọn họ, vì thế địa vị của bọn họ ở ở Tiên Vương điện rất cao, có quyền làm một số chuyện.
“Chúng ta tốt nhất không nên ra tay. Nhìn dáng vẻ bọn chúng hình như muốn tiếp tục đánh tiếp ở đấu trường tử vong, kệ đi không đến lượt chúng ta phải ra tay.”
“Hừ!”
……
“Ôi, đó là Tiên Vương điện, anh hai à, thật dọa người ta chết khiếp rồi?”
Thi Gia Nhất xoa trán thầm than!
“Tiên Vương điện hay là Tà Vương điện thì có gì khác nhau sao?”
Diệp Thiên Dật nhún vai ra vẻ không quan tâm.
“Được lắm. Ngươi thì giỏi rồi! Bản tiên nữ bái phục ngươi!”
“Tất cả mọi người chỉ cần chú ý một chút là được. Không còn việc gì thì nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay tuy rằng đối thủ của chúng ta đều thắng liên tiếp hơn tám mươi trận nhưng chưa chắc đã mạnh bằng Tà Vương điện, nói không chừng hắn sẽ phải xin nhận thua! Thời gian sau này của chúng ta hẳn là sẽ suôn sẻ!” Diệp Thiên Dật nói.
……
Bên kia, trong Tiên Vương điện!
“Cái gì cơ? Nhóm Phương Đông Vân đã chết rồi sao?”
Các trưởng lão của Tiên Vương điện không dám tin vào tai mình!
“Vân Nhi! Vân Nhi của ta đã chết sao?”
Cha của Đông Phương Vân, Đông Phương Thiên nghe xong, hai mắt giăng đầy tơ máu!
“Là ai? Ai giết con ta?”
“Chiến đội của đối thủ!”
Tông chủ Tà Vương điện, Đoan Mộc Nhật nói.
“Không phải cảnh giới của chúng rất thấp sao? Tại sao bọn Vân nhi lại bị giết?”
Những người đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
“Chiêu thức của tên nhóc kia rất quỷ dị, mấu chốt là hắn còn có một con nhóc rất mạnh giúp đỡ nữa, nhưng điểm quan trọng nhất đó là dù hắn dùng tay không vẫn tiếp được võ kỹ cấp Thánh đạo sau khi Đông Phương Vân phóng thích lực lượng Tà Thần Chi Cốt. Chính võ kỹ này đã giết chết bọn họ, khó mà tưởng tượng điều này lại có thể xảy ra!”
Đoan Mộc Nhật lắc đầu bất lực!
“Khốn khiếp! Ta phải giết chết bọn chúng, trả thù cho con ta!”
Đông Phương Thiên nghiến răng nghiến lợi nói!
“Đừng nóng vội!”
Đoan Mộc Nhật ngăn cản không cho Đông Phương Thiên đi.
“Không phải con của ngươi, tất nhiên ngươi không vội rồi!”
Đông Phương Thiên rống giận.
“Đông Phương Thiên, ngươi có ý gì!”
Đoan Mộc Nhật tức giận chỉ vào Đông Phương Thiên hỏi.
“Tông chủ bớt giận, Đông Phương Thiên cũng chỉ do nỗi đau mất đi nhi tử làm hắn có chút phẫn nộ thôi.”
Một lão giả vội chạy tới khuyên ngăn!
“Hừ!”
Đông Phương Thiên nắm chặt nắm đấm!
“Vậy theo tông chủ ta phải làm thế nào cho phải?”
Đông Phương Thiên hỏi.
Đoan Mộc Nhật lúc này mới nói: “Nếu bây giờ giết bọn chúng, khẳng định người ngoài sẽ nghi ngờ do Tà Vương điện chúng ta làm, dù không có chứng cứ cũng sẽ cho rằng Tà Vương điện lấy cớ trả thù mà ra tay, lại nói tiểu tử kia cũng có Tà Thần Chi Lực, hắn có khả năng là huyết mạch trực hệ của thế lực nào đó ở Chúng Thần Chi Vực, địa vị chắc không cao. Nhưng để tránh liên lụy đến tông môn nào đó của Tà tông thì biện pháp tốt nhất chính là để cho đội hai nhân lúc ở đấu trường tử vong giết chết bọn chúng. Như vậy bọn chúng vì thi đấu thua mà chết, sẽ không liên quan gì với chúng ta!”
“Cách này có ổn không??”
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
“Không được sao?”
Đoan Mộc Nhật nói: “Đấu trường tử vong, sống chết do số mệnh. Trước mặt mọi người, bọn họ đã giết người Tà Vương điện, vậy người Tà Vương điện chúng ta coi như ra tay đáp lại bọn họ, bất kể tông môn nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng chẳng có lý do gì để trách chúng ta? Bọn họ cũng không dám nói! Dẫu sao cũng do chiến đội của chúng giết người chúng ta trước!”
“Hiện tại đội hai đã thắng liên tiếp chín mươi lắm trận, cứ để chúng đợi một chút, đợi đến khi đến phiên chúng ta đấu với chúng sẽ để đội hai đấu chung kết với bọn họ! Sát Thần Chi Tâm gần trong gang tấc thì đúng lúc bọn họ chết đi sẽ là điều giày vò nhất!”
Đoan Mộc Nhật cười lạnh nói!
“Quyết định như vậy đi!”
……