Giang Khuynh Nguyệt cũng không phải là một cô gái nhỏ ngây thơ nữa.
Nàng cảm thấy tội lỗi với Yêu Hậu, nhưng không cần biết Yêu Hậu có lựa chọn tha thứ hay không, bây giờ không phải là kết cục tốt nhất hay sao?
Diệp Thiên Dật cười nói: “Gọi chồng chứ.”
Giang Khuynh Nguyệt: “…”
“Chúng ta cứ làm như là chưa có chuyện gì xảy ra đi.” Nàng nói.
“Không được, không được, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có nghe lệnh của tiên nữ sư tôn không?”
“Cho dù sư tôn muốn ta chết, ta cũng đồng ý!”
Giang Khuynh Nguyệt nói.
“Được rồi, bây giờ sư tôn đã hứa gả ngươi cho ta, dù ngươi có đồng ý hay không thì ngươi cũng là người của ta, ngươi không thể làm trái lời sư tôn được, đúng không?”
Giang Khuynh Nguyệt cau mày.
“Sư tôn hứa hôn cho ta với ngươi khi nào?”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Đang nói, Diệp Thiên Dật phóng ra Phép tạo hóa, tạo ra một cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vào chân của mình.
Giang Khuynh Nguyệt vẫn không động đậy, sau đó Diệp Thiên Dật duỗi tay ra, trực tiếp kéo nàng ngồi lên chân của mình, ôm lấy nàng.
Giang Khuynh Nguyệt: “…”
“Nhớ.”
Giang Khuynh Nguyệt nói.
Tay Diệp Thiên Dật sờ tới sờ lui trên chân nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu, thậm chí còn có kích động muốn giết hắn, nhưng đó chỉ là kích động mà thôi.
“Đó là nhiệm vụ mà sư tôn giao cho ta, đó là theo đuổi ngươi.”
“Không thể nào.”
Giang Khuynh Nguyệt lắc đầu.
“Thật mà, ngươi không tin sư tôn luôn quan tâm đến ngươi sao? Nàng đã kể cho ta nghe về những chiến tích của ngươi, và sau khi thấy ta đẹp trai như vậy, nàng tự hỏi, nếu nàng có thể khiến ngươi yêu người khác lần nữa, liệu có thể sẽ có tác động tốt đối với ảnh hưởng của m Nguyệt tâm pháp lên người ngươi hay không? Sau đó thì Phượng mệnh đi theo đuổi ngươi, ai mà biết ngươi lại khiến ta ghét như vậy?”
Giang Khuynh Nguyệt: “…”
“Và sau đó chính là lúc vừa rồi, dưới tác dụng của m Nguyệt tâm pháp ngươi xông lên người ta, lúc đầu ta còn đang do dự thì sư tôn truyền âm cho ta, yêu cầu ta thuận theo ngươi, nếu không tin thì ngươi trở về Yêu Tâm Phong hỏi nàng đi.”
Giang Khuynh Nguyệt: “…”
“Ta tin.”
“Vậy bây giờ ngươi là người của ta đúng không?”
Khóe miệng Giang Khuynh Nguyệt khẽ giật một cái, sau đó nhếch lên, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên Dật.
“Đúng.”
“Hôn ta một cái đi.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Giang Khuynh Nguyệt cười một tiếng.
“Sao thế? Một lần không đủ thì thêm lần nữa.”
Diệp Thiên Dật tỏ vẻ vẫn là quen với Giang Khuynh Nguyệt của bây giờ, đây mới là Giang Khuynh Nguyệt.
“Tất nhiên.”
“Hay là tìm một thành phố rồi tìm một tìm một khách sạn rồi hãy nói. Ở nơi như vậy…”
Diệp Thiên Dật duỗi tay vào quần áo của nàng.
Giang Khuynh Nguyệt cau mày, rồi lại thả lỏng.
“Ta thích nơi này.”
“Vậy thì… nào.”
…
Sau một thời gian dài, Giang Khuynh Nguyệt nằm trên người Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật đang nằm trên chiếc sô pha do hắn dùng Phép tạo hóa để tạo ra, hai người thở hổn hển.
“Ngươi thật là dữ dội quá đi.”
Diệp Thiên Dật nói với Giang Khuynh Nguyệt.
“Tâm tình tốt… thưởng cho ngươi. Ta còn lo ngươi chịu không nổi đó.”
Giang Khuynh Nguyệt dùng răng cắn ‘vếu’ Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “…”
“Ta đệt! Làm sao ngươi lại thế này cơ chứ?”
“Trước đây ta thích gọi hai người con gái hoặc một nam một Nữ hoàngn một căn phòng, để bọn họ làm trước mặt ta, nhìn quen rồi.”
Giang Khuynh Nguyệt tùy ý vén lên bộ tóc xinh đẹp của mình.
Diệp Thiên Dật: ???
“m Nguyệt tâm pháp thật là bệnh hoạn!”
Giang Khuynh Nguyệt đứng dậy mặc váy vào.
“Gặp lại sau, ta đến Yêu Tâm Phong đây.”
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ừm, hẹn gặp lần sau.”
Sau đó Giang Khuynh Nguyệt ôm lấy mặt Diệp Thiên Dật và hôn lên môi hắn.
“Trở thành người yêu với sư đệ của mình dường như rất kích thích.”
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên rồi biến mất tại chỗ!
“Điều kích thích hơn là nói không chừng một ngày nào đó sư tôn của ngươi cũng như vậy.”
Diệp Thiên Dật lẩm bẩm một câu.
Nếu như Giang Khuynh Nguyệt nghe được, nàng nhất định sẽ tức điên lên.
Ôi ĐM! Ngươi là đệ tử của Yêu Hậu, vậy mà ngươi lại có ý thèm muốn Yêu Hậu? Ngươi là ma quỷ sao?
Nếu để nàng biết được, ngay cả khi Diệp Thiên Dật đã làm chuyện ấy cùng nàng, nàng cũng phải mắng Diệp Thiên Dật một trận.
Lúc này, mọi thứ gần như kết thúc tại đây!
Đối với Diệp Thiên Dật, Bát Hoang dường như không có gì đáng để ở lại nữa.
Chỉ còn lại hai việc, Song Sinh Chi Hồn và trận chiến chư thiên.
“Quay lại thôi.”
Bóng dáng của Diệp Thiên Dật biến mất ngay tại chỗ.
Mấy người Thi Gia Nhất thấy Diệp Thiên Dật đã trở lại thì thở phào nhẹ nhõm.
Không sao là được rồi, nhưng chuyện khác không quan trọng.
Mà những người bên phía Tà Vương điện đều ngốc rồi!
Không liên lạc được, tại sao lại không liên lạc được?
Ngày hôm sau, mầy người Diệp Thiên Dật bước ra khỏi phòng.
“Diệp Thiên Dật, phía Sát Thần điện phải làm như thế nào?”
Thi Gia Nhất vỗ vỗ lên đầu mình, uống hơi nhiều rồi.
“Không cần quan tâm, trực tiếp đi thôi.”
“Hả?”
“Tối hôm qua Sát Thần điện không phái người bảo vệ chúng ta, chứng tỏ họ hiểu rõ mọi chuyện, bọn họ cũng nghĩ rằng chúng ta sẽ không thể gia nhập Sát Thần điện, cho nên dù chúng ta có chết thì bọn họ cũng không ra tay cứu.” Diệp Thiên Dật nói.
“Vậy thì chúng ta quay trở lại Đế quốc Thánh Tâm hay sao?”
Diệp Thiên Dật gật đầu; “Ừm, chúng ta trở về đi, mấy ngày nữa là bắt đầu trận chiến chư thiên rồi.”
“Được.”
Diệp Thiên Dật nóng lòng muốn trở lại tìm Song Sinh Chi Hồn, hắn không biết Song Sinh Chi Hồn là gì, hắn cần phải biết!
Lần này trở lại, Hàn Nhã Nhi có còn không chịu nói cho mình biết nữa không?
Yêu Tâm Phong…
Giang Khuynh Nguyệt đã tới chân núi.
Đây là lần đầu tiên nàng đến đây sau nhiều năm như vậy!
Trước đây, nàng chỉ dám nhìn đỉnh núi này từ xa, nhưng bây giờ…
Căng thẳng! Rất căng thẳng!
Thậm chí lúc này nàng cũng không biết phải làm sao để đối mặt với Yêu Hậu.
“Sư tỷ.”
Đúng lúc này, Kiếm Cổ nhìn thấy nàng, mỉm cười nhảy xuống.
“Ta… ta không phải sư tỷ.”
Giang Khuynh Nguyệt có chút căng thẳng nói.
“y ya, sư tỷ nói gì thế, ngươi đương nhiên là sư tỷ rồi, tuy nhiên không biết gọi ngươi là sư tỷ thứ mấy, đã có đại sư tỷ rồi, nhưng mà Giang sư tỷ là sư tỷ, hay cũng gọi là đại sư tỷ đi.”
Kiếm Cổ cười.
Sau đó Giang Khuynh Nguyệt hỏi: “Sư tôn đang làm gì vậy?”
“Nàng, ngươi đoán xem! Ngươi chắc chắn không đoán được.” Kiếm Cổ cười nói.
Giang Khuynh Nguyệt lắc đầu: “Đoán không ra.”
“Sư tôn đang nấu ăn, Giang sư tỉ dám tin không?”
Giang Khuynh Nguyệt: ???
“Xùy, thật sao?”
Nàng nhịn không được mà cười một tiếng.
“Thật á, trời ơi, ta chưa bao giờ thấy luôn á. Năm vị trưởng lão đều đứng ngốc ở bên ngoài nhà bếp, bọn họ đều nói rằng sư tôn bị người khác nhập rồi.”
Kiếm Cổ nhịn không nổi bật cười lên.
“Sư tôn không nên như vậy…”
“Đương nhiên là sư tôn nấu ăn cho Giang sư tỷ đó, mặc dù sư tôn không nói gì hết nhưng nhất định là vậy. Đừng nghĩ rằng sư tôn của chúng ta đáng sợ, rất tuyệt tình, nhưng thực ra sư tôn mới là người nặng tình cảm nhất.”
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Khuynh Nguyệt đỏ lên, sau đó nàng vội vàng nhảy về phía Yêu Tâm Phong.
“Sư tôn!”
Nơi quen thuộc không có gì thay đổi, Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy dáng người cao quý đang ngồi đọc sách trong sân, trên bàn đá bày ra bốn món ăn, đều là những món ăn đơn giản.
“Trở về rồi!”
Yêu Hậu nhẹ nhàng nói.