Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1041 - Chương 1039: Thế Chị Trước, Hay Là Người Ta Trước?

Chương 1039: Thế chị trước, hay là người ta trước?
Chương 1039: Thế chị trước, hay là người ta trước?

Giang Khuynh Nguyệt mắt đỏ hoe nhìn Yêu Hậu.

“Sư tôn…”

Giang Khuynh Nguyệt cắn môi.

“Đến rồi thì ăn chút gì đi.”

Yêu Hậu đặt sách xuống, sau đó đặt đôi đũa sang bên cạnh.

“Hì hì… sư tôn, con có được ăn không?”

Kiếm Cổ cười ha ha nói.

“Ăn đi.”

“Dạ dạ.”

Kiếm Cổ hào hứng chạy đến ngồi, cầm đũa và sẵn sàng bắt đầu.

“Sư tôn, nghe nói mấy món này là người làm?”

Giang Khuynh Nguyệt dè dặt ngồi đó, cầm đũa lên và hỏi.

“Nghe ai nói?”

Yêu Hậu nhàn nhạt hỏi một câu.

Giang Khuynh Nguyệt liếc nhìn Kiếm Cổ.

Kiếm Cổ gắp một miếng thức ăn đang định ăn, sau đó…

“A− −”

Một tiếng kêu thảm thương vang vọng khắp Yêu Tâm Phong.

Có phải hắn muốn tìm chết không? Vậy mà lại dám nói cho Giang Khuynh Nguyệt biết đồ ăn là do Yêu Hậu làm, đó không phải là tự đi tìm cái chết thì là gì?

“Khụ khụ− −”

Giang Khuynh Nguyệt ho khan một tiếng.

“Thời gian này hãy ở Yêu Tâm Phong để tu luyện đi, có một số thứ có lẽ ngươi đã quên rồi.”

“Vâng ạ.”

Giang Khuynh Nguyệt cắn một miếng.

“Sư tôn… Diệp Thiên Dật là đệ tử thứ bao nhiêu?”

“Đệ tử thứ sáu, Bảo Bảo.”

Tinh Bảo Bảo chạy qua.

“Chào sư tỷ.”

Tinh Bảo Bảo khom người cúi chào.

“Bảo Bảo là đệ tử thứ năm sao?”

Yêu Hậu gật đầu.

“Diệp Thiên Dật là Tà Đế đời này.”

Yêu Hậu nhẹ giọng nói.

Giang Khuynh Nguyệt: “…”

“Quả thật không đơn giản.”

Giang Khuynh Nguyệt nói.

Nhưng đây là điều mà nàng không ngờ tới.

“Vốn dĩ bản tôn muốn để vị trí Tà Đế này cho ngươi.”

Yêu Hậu ăn một miếng thức ăn, nhẹ nói.

“Là Khuynh Nguyệt hổ thẹn với sư tôn, nhưng hắn rất thích hợp.”

“Nghỉ ngơi điều trị vết thương, củng cố cảnh giới, qua vài ngày nữa là bắt đầu trận chiến chư thiên rồi, đi xem hắn chiến đấu đi.”

“Vâng ạ!”

Bên kia, mấy người Diệp Thiên Dật đã đến thành Thánh Tâm Thiên.

Thi Gia Nhất và mấy người khác đến học viện, hoặc đang chơi đùa ở thành Thánh Tâm Thiên, suy cho cùng đã mệt mỏi quá lâu rồi, bọn họ đạt được rất nhiều thứ, có thể thả lỏng một chút rồi!

Mà Diệp Thiên Dật luyện hóa Sát Thần Chi Tâm, cảnh giới cũng đã đột phá tới Thánh Đạo cảnh, đạt tới Thánh Đạo cảnh nhất giai rồi!

Sức mạnh của Sát Thần Chi Tâm không hề yếu, sức mạnh của bọn họ có thể tăng lên gấp ba lần, nhưng Diệp Thiên Dật chỉ có thể tăng gấp hai lần. Dù sao thì sức mạnh cơ bản của bản thân của Diệp Thiên Dật cũng quá mạnh. Nhưng đầy đủ rồi!

“Vợ Nữ hoàng ơi, ta trở lại rồi nè.”

Diệp Thiên Dật đến đảo Thánh Tâm Thiên.

Hàn Nhã Nhi đang ngồi đọc sách ở hậu hoa viên, sau đó đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

Không biết Hàn Nhụy đã đi đâu rồi, Phượng Dao đã trở về Đế quốc Thiên Phượng rồi.

“Nghe nói đêm qua bên kia xảy ra chuyện, không sao chứ?”

Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Đương nhiên là không sao rồi, ngươi đoán xem là ai cứu ta?”

“Yêu Hậu tiền bối?”

“Tông chủ m Nguyệt tông, Giang Khuynh Nguyệt.”

Đây là người mà Hàn Nhã Nhi không ngờ tới.

“Nàng đã biết ngươi là đệ tử của Yêu Hậu tiền bối rồi sao?”

Diệp Thiên Dật gật đầu.

“Bây giờ đã quay trở lại Yêu Tâm Phong rồi.”

“Quay trở lại?”

“Ừm, ngươi không cần lo lắng cho tông chủ m Nguyệt tông đâu, nàng không sao hết.”

“Không sao hết?”

Hàn Nhã Nhi sửng sốt trong chốc lát.

“Có ta lợi hại như vậy ở đó thì nàng có thể gặp chuyện gì?”

Diệp Thiên Dật mỉm cười, đưa tay ra đặt lên chân nàng.

Hôm nay Hàn Nhã Nhi mặc váy, mặc dù qua đầu gối nhưng váy khá mỏng, Diệp Thiên Dật đặt tay lên, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ của tay Diệp Thiên Dật.

Lần này không giống lần trước.

“Vợ ơi, ngươi mặc váy rồi!”

Diệp Thiên Dật nhìn rồi cười nói.

“Trận chiến chư thiên sắp bắt đầu rồi, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tham chiến.”

Nàng gạt tay Diệp Thiên Dật ra rồi đứng lên.

“Hì hì, gì ta, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết Song Sinh Chi Hồn là gì được không?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Ngươi muốn Song Sinh Chi Hồn làm gì?”

Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt hỏi.

“Dù sao cái gì nên biết ngươi cũng đã biết rồi, thật ra ta cũng có Tà Thần Chi Cốt.” Diệp Thiên Dật nói.

“Không ngạc nhiên.”

Hàn Nhã Nhi nói.

“Ta cần Song Sinh Chi Hồn để thần hóa Tà Thần Chi Cốt!”

Diệp Thiên Dật nói.

Hàn Nhã Nhi: “…”

“Không phải thần hóa Tà Thần Chi Cốt thì chỉ cần thần vật thiên địa hùng mạnh thôi sao?”

Nàng cau mày nhìn Diệp Thiên Dật.

“Ta đâu có biết, dù sao thì cũng là cần Song Sinh Chi Hồn, nhưng bây giờ ta cũng không biết Song Sinh Chi Hồn là gì, ngươi biết thì nói cho ta biết đi, còn nữa, Song Sinh Chi Hồn không phải là thần vật thiên địa sao?”

Hàn Nhã Nhi hơi do dự trong chốc lát, nói: “Tối nay tới chỗ bổn đế.”

Nói xong nàng rời đi.

Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.

“Thật là, còn tỏ ra nguy hiểm nữa.”

Diệp Thiên Dật cười cười lắc đầu.

“Chị đẹp ơi, có chuyện gì thế?”

Bên kia, Hàn Nhụy nhận được tin tức của Hàn Nhã Nhi đã đến phòng của nàng, sau đó ngồi trên giường lắc lư.

“Diệp Thiên Dật cần Song Sinh Chi Hồn để thần hóa Tà Thần Chi Cốt.”

Hàn Nhã Nhi nhẹ nói.

“Gì cơ?”

Hàn Nhụy ngừng lắc lư.

“Là bởi vì nguyên nhân này sao?”

Khuôn mặt thanh tú của Hàn Nhụy hơi đỏ lên một chút.

“Vậy… chị đại nói thế nào?”

“Ngươi thích hắn không?”

Hàn Nhã Nhi hỏi một câu.

“Ta… ta ta ta ta… làm sao có thể thích hắn được chứ?”

Hàn Nhụy nói.

“Nói cho thật.”

Hàn Nhã Nhi nói.

“Được rồi, được rồi, một chút.”

Hàn Nhụy nói nhỏ.

“Vậy tìm cơ hội xác định quan hệ với hắn đi.”

“Không được, hắn chính là một tên lăng nhăng.”

Hàn Nhụy nói.

“Nhưng… lợi cho hắn một lần vậy, coi như bị đâm hai ba cái mà thôi.”

Hàn Nhụy bĩu môi nói.

Đương nhiên bọn họ coi trọng trinh tiết của bản thân, nhưng ai bảo Diệp Thiên Dật lại không biết xấu hổ như vậy cơ chứ! Bọn họ nợ ân tình của Diệp Thiên Dật, ân tình rất rất lớn, ngoài ra, quả thực họ cũng có tình cảm với Diệp Thiên Dật, thì cứ coi như là bị đâm hai ba lần là được rồi.

“Ngươi không có vấn đề gì là được rồi.”

Hàn Nhụy đung đưa hai chân nói: “Oan ức gì chứ? Vừa hay ta cũng rất tò mò làm loại chuyện kia rốt cuộc là có cảm giác như thế nào, rất mong chờ đó, nghe bọn họ nói mỗi lần đều rất là thoải mái, ai mà biết chứ.”

Hàn Nhã Nhi gật đầu.

Đột nhiên Hàn Nhụy nhận ra điều gì đó.

“Vậy… vậy chẵng lẽ chị, chị…”

Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt nói: “Trả nợ ân tình là xong rồi, không có chuyện gì nữa.”

“Ừa! Nhưng ta khó chịu!”

Nghĩ tới việc chị đẹp mà nàng kính trọng nhất cũng… cũng đưa cho tên lưu manh thối tha kia …

Aaaaaaaa!!!

Thật là khó chịu!!!

“Suy cho cùng, ân tình của hắn quá lớn, hơn nữa…”

Hàn Nhã Nhi nói: “Nếu như là thứ khác, chúng ta có thể chọn dùng cách khác để trả nợ cho hắn, nhưng…”

Hàn Nhã Nhi hơi do dự.

“Tà Thần Chi Cốt đối với một võ giả mà nói thì thăng cấp quá lớn, hắn đã muốn dùng Song Sinh Chi Hồn để thần hóa Tà Thần Chi Cốt vậy thì chúng ta cũng không có lý do để từ chối, đúng không?”

“Đúng vậy, chỉ là có chút khó chịu.”

Hàn Nhụy lắc lư.

“Vậy… chị đẹp bắt đầu trước hay là người ta vậy? Hay là cùng nhau?”

Hàn Nhụy hỏi.

Hàn Nhã Nhi: “…”

“Ta trước đi.”

“Vậy… sau khi chị đẹp kết thúc thì nói cho người ta biết cảm giác như thế nào nha.”

Sau đó Hàn Nhụy bị Hàn Nhã Nhi xách lên ném ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment