Ban đầu Diệp Thiên Dật không định quản loại chuyện này vì thế nào cũng sẽ có người khác lo thôi.
Nhưng mà.... Diệp Thiên Dật nhìn thêm lần nữa, hắn vẫn cảm thấy cô bé này rất đặc biệt. Cặp mắt của nàng to tròn và rất có linh khí, khiến Diệp Thiên Dật có cảm giác rằng đôi mắt ấy giống như biết nói chuyện vậy.
Sau đó, Diệp Thiên Dật đứng lên: "Người anh em, cô bé này cứ để ở chỗ ta đi, ta sẽ bù tiền vé cho nàng."
"Như vậy không được, ai biết con bé này là ai? Bù hay không không quan trọng, sợ là nàng có vấn đề gì thôi. Hoặc nói đúng hơn ta sợ ngươi có vấn đề gì thì sao?"
Đúng lúc này bỗng nhiên có một cô gái đứng lên nói: "Anh trai à, ngươi nhìn xem người ta đẹp trai thế này thì làm sao mà có vấn đề được chứ?"
Lại thêm một cô gái lên tiếng: "Đúng đó, một anh đẹp trai như vậy thì sao có thể có vấn đề được."
Anh tiếp viên ngây người.
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa bảo: "Ta thấy cô bé này toàn thân đều dính bẩn, có chút tội nghiệp. Nhưng nếu ngươi đã không đồng ý thì thôi vậy. Đành phiền ngươi tới nơi rồi thì giao nàng cho cơ quan thích hợp để chăm sóc cho nàng."
"Anh thật tốt bụng, hèn chi lớn lên đẹp trai như vậy!"
"Anh trai ơi, thêm QQ của ta đi, ngươi sẽ tới Thành Tạo Mộng chứ? Cùng nhau đi dạo phố nhé?"
Một vài cô gái sáp lại gần Diệp Thiên Dật.
"Nè nè nè, các ngươi mau ngồi yên tại chỗ, đừng có chạy loạn!"
"Sợ cái gì chứ? Chúng ta đều là võ giả, anh trai à ~ cùng nhau làm quen chút đi."
"Ta chính là tiểu thư của Kỳ Duyên các, đây là danh thiếp của ta, có gì cần thì cứ tìm ta nhé! Cùng làm quen nhé thiếu gia?"
Chỉ trong chốc lát thôi, Diệp Thiên Dật đã bị bốn năm cô em gái xinh đẹp vây quanh người.
Tiếp viên hàng không chỉ là một người thường, hắn không thể tu luyện được. Ở trên thế giới này, không cần biết là ở đâu, dù cho ở Chúng Thần Chi Vực thì vẫn có rất nhiều người không thể tu luyện được.
Đây cũng chính là cuộc sống. Chứ nếu sinh ra đã là kẻ có thể tu luyện thì ai đời nào chịu đi làm thuê chứ?
"Được thôi, nếu ngay cả người của Kỳ Duyên các cũng đã nói thế thì chúng ta cũng không quản cô bé này nữa, chúc các vị có một chuyến đi vui vẻ."
Cô bé toàn thân bẩn thỉu kia chớp chớp mắt to tròn rồi nhanh chóng thu mình vào một góc tường, ngồi xuống.
Diệp Thiên Dật quay đầu lại nhìn một cái, hắn cũng không có đi tới mà tiếp tục tán dóc cùng mấy cô gái xinh đẹp.
Cô bé kia thỉnh thoảng lại nghiêng nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên Dật, thế nhưng trong mắt nàng lại lộ ra vẻ bối rối.
"Mấy chị gái xinh đẹp đừng hôn nữa, đi nghỉ ngơi đi nào."
"Vậy ngươi tới phòng của người ta đi, ở bên kia ấy."
"Tới phòng của ta! Phòng của ta!"
"Của ta~"
Diệp Thiên Dật: "..."
Haizzz, đẹp trai cũng phiền phức thật!
"Không cần đâu, cảm ơn."
Diệp Thiên Dật cười nhẹ một tiếng, sau đó hắn giải phóng sức mạnh không gian, trực tiếp đi đến bên cạnh cô bé kia ngồi xuống.
Cô bé giật mình, nàng nhìn Diệp Thiên Dật bằng ánh mắt cảnh giác.
"Muốn ăn gì không?"
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa hỏi.
Cô bé đó liếm môi.
"Ngươi... có nước không?" Nàng nhỏ giọng hỏi hắn.
Diệp Thiên Dật cười thành tiếng sau đó đưa tay ra. Hắn dùng phép tạo hóa biến ra một chai nước rồi đưa cho nàng.
"Cảm ơn ngươi."
Cô bé nói rồi cầm chai nước lên uống ừng ực.
Mà điều khiến Diệp Thiên Dật thấy kỳ lạ lại chính là...
Trên mái tóc của nàng có một bông hoa màu hồng, nhìn không giống cắm lên. Cả người nàng đều dơ bẩn, duy nhất chỉ có bông hoa này là rất sạch sẽ. Đồng thời Diệp Thiên Dật phát hiện ra, bông hoa này giống như cái tai nhỏ, nó đột nhiên sẽ hơi nhúc nhích.
Nhất là sau khi cô bé này uống nước xong, hắn có thể dễ dàng thấy được bông hoa nhỏ trên đầu nàng dường như trở nên có sức sống hơn.
Một hơi uống hết cả chai nước, chắc chắn cô bé rất khát.
"Em gái nhỏ, ngươi tên là gì? Tạo sao cả người lại dính bẩn vậy? Người nhà ngươi đâu?"
Diệp Thiên Dật cười nhẹ, hỏi.
Hắn cũng không nghi ngờ gì, chỉ là trực giác mách bảo hắn bé con này có chút đặc biệt.
"Linh Nhi, Mộc Linh Nhi."
Nàng chớp đôi mắt to tròn nhìn lấy Diệp Thiên Dật.
"Cái tên thật đáng yêu, giống y như ngươi." Diệp Thiên Dật xoa nhẹ lên tóc nàng.
Nàng lập tức rút người qua một bên, giống như rất ghét người khác sờ đầu của nàng vậy.
Diệp Thiên Dật cười cười: "Tại sao lại phải tới nơi này? Ngươi có phải muốn đi Thành Tạo Mộng không?"
Mộc Linh Nhi hơi do dự.
"Sao? Không tin tưởng ta hả?"
"Không nói."
Nàng lắc lắc đầu.
"Được thôi, tùy ngươi. Xem ra còn phải bay thêm một ngày, ngươi có muốn đi tắm không? Để ta đi nói với bọn họ một tiếng, bên kia có phòng tắm, còn có xà phòng thơm nữa đó."
Diệp Thiên Dật cười.
Đôi mắt to tròn của nàng lấp lánh như ánh sao nhỏ, trông có vẻ rất muốn!
Ban đầu Diệp Thiên Dật còn tưởng rằng cô bé này bị mất trí nhớ giống như mấy tình tiết cẩu huyết trong phim, nhưng bây giờ xem ra không phải như thế.
Hình như nàng không có thực lực nên mới ra nông nổi này, trông nàng cứ như một bé ăn mày.
Chỉ là cảm giác không giống lắm.
"Muốn."
Diệp Thiên Dật cười, hắn đứng lên: "Đi theo ta nào."
Sau đó cô bé ậm ừ đi theo sau lưng hắn.
"Ở đây, trong đây dầu gội sữa tắm đều có. Ngươi có cần thay quần áo không?"
Mộc Linh Nhi đứng ở đó lắc lắc đầu.
Diệp Thiên Dật vươn tay ra, lân nữa giải phóng phép tạo hóa.
"Đây là áo, váy, giày và tất. Ngươi cứ thay cái này đi."
Sau đó Diệp Thiên Dật đóng cửa lại, hắn còn khóa lại giúp nàng rồi đứng đợi ở ngoài.
"Này người anh em, sao mà tốt bụng thế?"
Một người đàn ông nhìn Diệp Thiên Dật cười cười.
"Cũng bình thường mà, ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được."
"Hô hô hô, những người giống như ngươi, nhất là đàn ông thì đúng là hiếm có đó."
Hắn cười nói rồi vươn tay trới trước mặt Diệp Thiên Dật: "Lạc Trần."
Diệp Thiên Dật nhìn hắn một cái.
Rất tỏa nắng, rất đẹp trai! Chuẩn kiểu anh trai nhà bên, dễ dàng khiến các cô gái xiêu lòng!
"Diệp Thiên Dật."
Diệp Thiên Dật bắt tay với hắn một cái, sau đó ngồi xuống cạnh hắn.
"Ngươi tham gia giải đấu y sư tinh anh đại lục à?"
Lạc Trần hỏi.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: "Ngươi cũng vậy à?"
"Ha ha ha, ừm, đúng vậy."
Diệp Thiên Dật cười một cái: "Rất vui được gặp gỡ."
"Vẻ ngoài của ngươi rất xuất chúng, đáng ra phải sớm nổi tiếng rồi nhưng tại sao ta vẫn chưa nghe qua vậy nhỉ?"
Lạc Trần hỏi.
Thật kỳ lạ, hắn cảm thấy Diệp Thiên Dật dù có không nổi tiếng nhờ thực lực nhưng chỉ nhan sắc cũng đủ để khiến hắn nổi tiếng rồi.
"À, ta chỉ vừa từ Bát Hoang tới đây thôi."
"Thì ra là thế. Vậy ngươi định gia nhập Dược Hoàng tông sao?"
Lạc Trần hỏi.
Diệp Thiên Dật lắc đầu phủ nhận: "Tất nhiên là không, ta vẫn chưa cân nhắc xong. Ta chỉ mới tới đây, còn có rất nhiều thứ chưa rõ ràng, cứ qua đó xong rồi tính."
"Ừ, ngươi nói có lý, chúng ta có thể đi cùng nhau."
Diệp Thiên Dật vẫn lắc đầu: "Không cần đâu, ta thích đi một mình. Quen rồi."
"Đành vậy thôi."
Lạc Trần gật đầu, Diệp Thiên Dật cũng đứng lên rời đi.
Lạc Trần cười cười, hắn cúi đầu nghịch nghịch đồng hồ công năng.
Người quen biết Diệp Thiên Dật ở Chúng Thân Chi Vực không nhiều, chỉ có nhiêu đó người thôi nên căn bản không phải ai cũng biết đến hắn. Cho nên, chỉ cần Diệp Thiên Dật không gặp lại mấy người đã từng tham gia trận chiến chư thiên thì ở Chúng Thần Chi Vật này sẽ không có ai quen biết hắn cả.