Mộc Linh Nhi ở trong phòng tắm tắm rửa, dòng nước rửa trôi những vết bẩn dính trên người nàng, cả người đều thơm tho. Nhưng lúc này có thể thấy được tóc của nàng đều đã ướt hết, ngay cả bông hoa cũng vậy. Thế mà bông hoa nhỏ ấy còn đong đưa qua lại trông có vẻ rất vui, sau đó nó biến mất đi.
Nàng lau người, mặc lên bộ đồ mà Diệp Thiên Dật đưa nàng rồi chạy ra ngoài.
Lúc này Lạc Trần đang đứng gần đó, lúc nàng chạy ra hắn theo phản xạ nhìn một cái.
Woww--
Cô bé ăn mày này rất xinh đẹp!
Một cô bé xinh đẹp như thế mà gia đình đáng chết nào lại nỡ bỏ rơi nàng vậy? Hay là do nàng tự ý bỏ nhà đi? Nhưng cô bé này chỉ tầm mười tuổi thì làm sao biết mấy thứ này chứ?
Mộc Linh Nhi thở hổn hển chạy tới bên Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật đang gọi video nói chuyện với vợ yêu Kỷ Diệp và Bắc Manh Manh.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn cô bé kia một cái...
Chết tiệt!
"Thôi không nói nữa, đợi lát nữa ta gọi lại cho các ngươi."
Diệp Thiên Dật nói xong thì tắt máy rồi nhìn sang Mộc Linh Nhi.
Gương mặt nhỏ nhắn không phấn son ngước lên nhìn hắn, nhìn ở góc này càng thấy rõ sự hồn nhiên và giản dị của nàng. Cặp mắt xanh biếc long lanh, thuần khiết không chút tạp chất quả thật làm người ta muốn dang đôi tay ra bảo vệ nàng. Làn da nàng trắng mịn mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ làm nổi bật chiếc mũi nhỏ nghịch ngợm. Còn có cái môi nhỏ chúm chím như anh đào, đôi mắt to chớp chớp... Một câu: Đáng yêu! Hai câu: Đáng yêu! Ba câu: Đáng yêu quá!
Đây đúng là một cô bé xinh đẹp không kém gì tiểu Anh Vũ!
Trời ạ!
Đây là cô bé ăn mày ban nãy thật sao?
Diệp Thiên Dật đã sớm cảm thấy cô bé này không hề đơn giản, với bộ dáng này của nàng, ngươi nghĩ rằng nàng có thể đơn giản được sao? Cho dù có đơn giản đi nữa, bố mẹ của nàng cũng không phải người thường, cô bé này quá xinh đẹp rồi! Đẹp tới mức có chút yêu nghiệt.
Sau này lớn lên càng không xong.
Mộc Linh Nhi nhìn nhìn Diệp Thiên Dật, nàng không biết ai là người tốt ai là kẻ xấu, nhưng nàng cảm thấy anh trai này trông giống như người tốt.
"Ngươi đáng yêu lắm đó."
Diệp Thiên Dật nhìn nàng cười cười.
Mộc Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên Dật, sau đó Diệp Thiên Dật đưa cho nàng một gói khoai tây chiên. Đôi mắt nàng chớp chớp, dè dặt nhận lấy rồi ăn một miếng.
"Cảm ơn"
Cái đầu nhỏ cúi thấp nói.
"Cái bông nhỏ trên đầu ngươi đâu rồi?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Mộc Linh Nhi không trả lời.
Diệp Thiên Dật cười một cái.
"Được rồi, đi nghỉ thôi đi nghỉ thôi."
Diệp Thiên Dật cũng không có gì để nói.
Một ngày cứ thế qua đi, máy bay hạ cánh ở sân bay Thành Tạo Mộng. Diệp Thiên Dật cũng không mang theo hành lý gì nên trực tiếp xuống máy bay luôn.
Mộc Linh Nhi thì lặng lẽ đi theo sau lưng Diệp Thiên Dật. Hôm nay họ cũng không có nói gì với nhau, nàng đã ngủ một giấc khá dài.
"Chỉ còn không tới năm ngày, mấy ngày này tạm thời làm quen một chút nơi đây vậy."
Diệp Thiên Dật lẩm bẩm nói một câu, sau đó hắn quay đầu lại nhìn một cái. Cô bé Mộc Linh Nhi theo phía sau hắn cũng vì hắn dừng bước mà đứng lại không nhúc nhích.
"Ta nói nè, ngươi muốn theo ta luôn hay như thế nào?"
Diệp Thiên Dật nhìn cô gái nhỏ, cười hỏi.
"Ta..."
Mộc Linh Nhi cúi đầu: "Ta không biết phải đi đâu nữa."
"Vậy trước hết ngươi cứ đi theo ta trước?"
"Nhưng mà..."
Mộc Linh Nhi ngẩng mặt lên nhìn Diệp Thiên Dật: "Linh Nhi cần tìm người."
"Ngươi kiếm ai? Ta có thể giúp ngươi kiếm."
"Không cần."
"Con bé này... ta cho ngươi đi theo thì ngươi không theo, không cho ngươi theo thì ngươi cứ đi theo sau ta, ngươi còn không tin tưởng ta..."
Diệp Thiên Dật bó tay lắc đầu.
Mộc Linh Nhi lại cúi gầm mặt.
"Ta đi ăn một bữa đây, ngươi cứ từ từ mà tính."
Diệp Thiên Dật nói xong liền rời đi.
Mộc Linh Nhi ngước lên nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó vội vàng chạy theo hắn.
"Chị gái ơi, tiệm các ngươi có món gì ngon cứ cho lên hết đi."
Diệp Thiên Dật ngồi trong một góc của đại sảnh.
"Anh đẹp trai đợi lát nhé. Chà, anh đẹp trai nè, cô bé kia là anh mang theo hả?"
Diệp Thiên Dật nhìn sang phía Mộc Linh Nhi đang đứng ngó trái ngó phải.
"Qua đây ngồi đi."
Cô bé chạy tới trước mặt Diệp Thiên Dật ngồi xuống.
"Sao rồi? Bây giờ ngươi muốn đi theo ta rồi à?"
Mộc Linh Nhi nhỏ giọng đáp lại.
"Ta nói không phải thì ngươi cũng không tin đúng không?"
Cô bé trông có vẻ rất cảnh giác, nhưng mà nàng mới vào đời thôi nên vẫn rất ngây thơ, Diệp Thiên Dật có thể nhìn ra điều đó.
Nhưng cuối cùng thì nàng đang cảnh giác cái gì chứ? Diệp Thiên Dật càng ngày càng thấy tò mò.
"Trong nhà ngươi gặp phải chuyện gì? Bị người xấu đuổi giết sao?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Nàng cúi đầu không trả lời.
"Được thôi, không nói thì không nói. Vậy ngươi cứ đi theo ta trước, nhưng ngươi muốn tìm ai thì phải nói ta biết, may ra ta còn giúp ngươi đi xem được."
Mộc Linh Nhi lên tiếng: "Linh Nhi phải đi Thượng Vực."
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
Cô bé này còn biết cái gì là Hạ Vực, Thượng Vực? Vậy quả thật không đơn giản!
"Thượng Vực á, tạm thời ta vẫn chưa tới, có thể còn phải đợi một quãng thời gian rất dài, chắc tầm mười tháng hay một năm gì đó đi? Ngoại trừ nơi sinh sống của cư dân thì những nơi khác ở trên Thuợng Vực phải đạt tư cách Thiên Thần cảnh mới được phép vào, hoặc là gia nhập vào một thế lực Đỉnh cấp nào đó, nhưng vẫn phải thông qua được thí luyện thì mới đi được. Ta đoán trong thời gian ngắn vẫn không thể tới đó được, ta chỉ mới là Tiên Vương cảnh."
Diệp Thiên Dật nghĩ rằng cô bé này cũng hiểu được điều này.
"Ngươi có thể từ Tiên Vương cảnh thăng tiến tới Thiên Thần cảnh trong một năm không?"
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cảm thấy hình như cô bé này cái gì cũng biết, nhưng lại thấy nàng chỉ là một người bình thường, tuy nhiên đúng thật nàng có gì đó không hề đơn giản.
"Tất nhiên không thể rồi, đây là chuyện quá khó để làm được. Nhưng mà tầm hai năm chắc được rồi. Ngươi có muốn đi thì nói với ta, ta có thể tìm người đưa ngươi tới đó."
Diệp Thiên Dật nói.
Mộc Linh Nhi cúi đầu lưỡng lự.
"Không cần."
"Vậy tùy ngươi thôi."
Sau đó thức ăn lần lượt được mang lên.
"Ăn đi."
Mộc Linh Nhi mắt nhìn các món ăn trên bàn, nàng cầm lên đôi đũa nhưng cứ chần chừ không gắp đồ ăn.
"Không vừa miệng sao?"
"Có rau không?"
"Đây không phải toàn bộ đều món ăn sao?"
*(rau và món ăn trong tiếng Trung phát âm và viết giống nhau)
"Rau xanh..."
Diệp Thiên Dật: "..."
"Nhân viên phục vụ, lấy cho ta một dĩa rau diếp, cho lên thêm một chút món chay."
Sau đó Diệp Thiên Dật có chút hứng thú mà quan sát cô bé.
Kỳ lạ, đúng là một cô bé bí ẩn.
Rau diếp gì đó đều mang lên đủ, nàng bắt đầu động đũa, còn các món thịt thì không ăn miếng nào.
"Ngươi không thích ăn thịt à?"
Động tác của nàng dừng lại, sau đó gật gật đầu.
Hiện tại Diệp Thiên Dật đang nghi ngờ gì ư? Hắn đang nghi ngờ nàng là người của Thượng Vực hoặc một chủng tộc đặc thù nào đó. Hắn có cảm giác nàng không phải loài người, Yêu tộc thì càng không. Nhưng có thể là chủng tộc đặc thù nào nhỉ?
Tinh linh, người lùn, thiên sứ cũng được xem là chủng tộc đặc thù.
Không ăn thịt, chắc không phải vì không thích mà là không thể ăn!
Chủng tộc không ăn được thịt... cho dù là Tinh linh tộc cũng ăn được thịt mà nhỉ.
"Vậy thời gian này ngươi cứ đi theo ta trước. Khi nào ngươi muốn rời khỏi thì nói ta một tiếng, chứ đừng không nói không rằng mà bỏ đi. Nếu như ngươi có cần ta giúp gì thì cứ việc nói, có thể giúp được cho ngươi ta cũng sẽ thử giúp xem sao."
"Cảm ơn..."
Diệp Thiên Dật cười cười.
"Không cần khách sáo, ăn đi, còn muốn ăn thêm gì không?"
"Có... sương hoa không?"