Diệp Thiên Dật vừa ăn trái cây vừa ngâm nga hát. Hắn nhàn nhã ngồi trên ghế câu cá, có cảm giác như người và cảnh hợp làm một. Đây chính là dáng vẻ của cao thủ ẩn dật mà.
Mộc Linh Nhi mặc quần áo của người hầu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Diệp Thiên Dật.
Quần áo này là Diệp Thiên Dật biến ra rồi đưa cho nàng mặc, ừm, tóm lại là để nàng tạm thời vào vai người hầu cho hắn.
Mộc Linh Nhi rất nghe lời, nàng tất nhiên đồng ý.
“Anh ơi, lát nữa sẽ có người đến đây sao?”
Mộc Linh Nhi chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.
“Đến rồi. Giáo sư Diệp chuẩn bị lên lớp.”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng.
Độc Hoàng và Phệ Hồn tôn giả đi vào bên trong rừng trúc, hai người cực kỳ đề cao cảnh giác.
“Hình như phía trước có một tòa nhà.”
Độc Hoàng thấy thoáng qua.
“Đó chẳng lẽ là nơi ẩn cư của vị tiền bối kia? Không giống lắm, nơi này tuy rằng hẻo lánh ít người nhưng không đến mức quá hoang vu rừng dại, chúng ta đi qua nhìn xem!”
Hai người từng bước đi tới thì thấy được bóng dáng của Diệp Thiên Dật.
Mộc Linh Nhi quay đầu lại nhìn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Mộc Linh Nhi liền, hai người liền cảm thấy cô bé này tuyệt đối không đơn giản!
Rất có linh khí, là một cô bé rất xinh đẹp.
“Các ngươi tới tìm thầy Diệp sao?”
Mộc Linh Nhi phối hợp với Diệp Thiên Dật hỏi một tiếng.
“Thầy Diệp? Hắn đang ở đâu?”
Độc Hoàng hỏi.
Hắn tất nhiên thấy được Diệp Thiên Dật nhưng chỉ cho rằng Diệp Thiên Dật là…… tên nhóc vắt mũi chưa sạch, có lẽ là học trò của vị tiền bối kia.
“Thầy Diệp cũng đang ở đây.”
Mộc Linh Nhi chỉ vào Diệp Thiên Dật.
“Là hắn sao?”
Hai cường giả bất ngờ nhìn sang bóng lưng Diệp Thiên Dật.
“Ha ha ha, cô bé con, đây là khảo nghiệm của giáo sư dành cho chúng ta sao? Không cần phải làm như vậy, mời tiền bối hãy xuất hiện đi!”
Phệ Hồn tôn giả cười nói.
Độc Hoàng ôm quyền nói với không khí: “Tiền bối, nếu tiền bối bắt ta phải chờ, hẳn đã biết ta chờ người như thế nào, những quy trình không cần thiết nên bỏ qua.”
Diệp Thiên Dật đưa lưng về phía bọn họ, từ xa truyền đến thanh âm: “Ha ha ha, nhị vị đã tới rồi thì ngồi xuống đi.”
Bọn họ chau mày nhìn Diệp Thiên Dật.
Tõm ——
Diệp Thiên Dật xách một con cá lên rồi bỏ vào thùng bên cạnh, hắn vỗ hai tay đứng lên, xoay người nhìn về phía Độc Hoàng và Phệ Hồn tôn giả.
Xít ——
Hai gã cường giả hít một hơi khí lạnh.
Người thanh niên này thật tuấn lãng!
“Ha ha, người anh em, đừng đùa với chúng ta nữa.”
“Người anh em?”
Diệp Thiên Dật cười khẩy.
Xoẹt ——
Diệp Thiên Dật vung tay lên.
Xoẹt ——
Một cỗ lực lượng dời núi lấp sông phóng ra!
“Đây?? Đây là……”
Hai người kia cảm nhận được sức mạnh cường đại ập vào mặt, hai đôi mắt trừng lớn đầy vẻ kinh ngạc!
Uy thế này thật đáng sợ……
“Ngài là …… Thái Cổ Thần Vương cảnh.”
Bọn họ nhìn người trước mặt với vẻ không dám tin!
Diệp Thiên Dật cũng không biết vì sao sức mạnh bản thân lại tăng lên, dù sao hệ thống của Diệp Thiên Dật cũng giúp hắn có được sức mạnh nghiền áp tuyệt đối ở trước mặt những kẻ đó, trên thực tế tu vi của Diệp Thiên Dật chỉ ở Tiên Vương cảnh ngũ giai mà thôi.
“Bản tôn cho các ngươi một cơ hội sửa lại cách xưng hô!”
Xoẹt ——
Hai người kinh sợ, mau chóng chạy đến hành lễ: “Tiền bối!”
Diệp Thiên Dật vừa lòng gật đầu: “Được rồi!”
Bọn họ thật sự khiếp sợ!
Người này sao có thể đẹp trai như vậy, thoạt nhìn chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng chỉ sợ hắn chính là một vị lão quái vật vạn năm! Lão quái vật vạn năm đẹp trai này khả năng là người của Thần Vực ……
Tuy bọn họ rất mạnh nhưng cảnh giới cũng chỉ có thế, về cơ bản chỉ vừa đột phá Thất Phách cảnh đạt tới Chân Thần cảnh mà thôi.
Thật ra thiên phú của bọn họ cũng hữu hạn, bọn họ tu luyện tà ma ngoại đạo để tăng lên cảnh giới, chính vì nguyên nhân này đã định đoạt hết thảy, làm họ không cách nào tăng được đến cảnh giới cao hơn!
Diệp Thiên Dật bây giờ đối với bọn mà nói chính là nhân vật thần bí.
“Độc Hoàng Lý Thiên Thu, Phệ Hồn tôn giả Quách Hắc.”
Diệp Thiên Dật chắp tay sau lưng tựa như nói với họ mà cũng tựa như nói với chính mình.
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau.
“Có mặt! Không biết tiền bối có gì phân phó?” Hai người sau đó hành lễ.
“Lý Thiên Thu, ngươi bị độc của chính mình quấy nhiễu, còn Quách Hắc vì hấp thu hồn phách nên sức mạnh có tăng thêm cũng cực kỳ ít, cảnh giới khó tiến thêm một bước, xét đến cùng hết thảy đều liên quan đến tu vi!”
Bọn họ khiếp sợ nhìn nhau.
“Tiền bối, ngài nhất định là có biện pháp mới tìm chúng tôi đến, bất kể ngài sai bảo chúng tôi làm gì chúng tôi cũng nguyện ý!”
Diệp Thiên Dật cười: “Ta đã tìm các ngươi đến thì tất nhiên có biện pháp giúp các ngươi giải quyết, đương nhiên ta cũng có việc khác cho các ngươi làm, về sau sẽ nói, vào trong đi, bên trong mấy công cụ đó, các ngươi ngồi ở trên cho ta.”
“Vâng!”
Hai bọn họ hưng phấn đi vào rồi ngồi trên dụng cụ.
“Linh Nhi, dán lên cho họ!”
“Vâng, giáo sư!”
Mộc Linh Nhi chạy tới, mang những đồ giống như miếng dán điện tâm đồ tới dán lên đầu và ngực hai người.
“Nối điện!”
Diệp Thiên Dật nhàn nhạt nói!
“Vâng, giáo sư!”
“Cái gì?”
Hai người họ sửng sốt.
“Sao vậy?”
Diệp Thiên Dật liếc mắt một cái nhìn bọn họ hỏi.
“Không, không có việc gì!” Bọn họ lắc đầu.
“Nối điện!”
“Vâng!”
Mộc Linh Nhi nghe lời cắm nguồn điện.
Nguồn điện từ đâu ra? Rất đơn giản, chỉ cần Diệp Thiên Dật tùy ý vung tay dùng phép tạo hóa, có cái gì không sáng tạo được đây?
Rừ rừ rừ ——
Hai vị cường giả bị điện giật đến mức cả người run rẩy!
“Bản tôn nói dừng thì các ngươi mới được dừng, nếu không chịu được các ngươi có thể rời khỏi đây!”
Diệp Thiên Dật nói xong liền đi khỏi, ngồi chỗ khác câu cá.
Mộc Linh Nhi bước tới bên người Diệp Thiên Dật.
“Anh ơi, vì sao anh lại giật điện bọn họ vậy?”
Mộc Linh Nhi không hiểu.
“Giúp họ chữa bệnh.”
“À……”
Hai người kia cứ ngồi đó bị điện giật bùm bùm.
“Độc…… Độc Hoàng các hạ… Cảm… Cảm giác như thế nào?”
Phệ Hồn tôn giả bên cạnh cả người run rẩy hỏi.
“Ta… cảm thấy rất tốt…… có hiệu quả.”
“Tiền… tiền bối thoạt nhìn…… không đơn giản, nghe hắn…… hẳn là không sai!”
“Ừm…… Tiếp tục đi!”
Thời gian chậm chạp trôi qua……
“Ha, đây cũng giống nơi để ẩn cư sao?”
Một cô gái quyến rũ đi cùng hai gã đàn ông tới! Nhìn qua đã biết không phải người tốt.
“Xin chào mọi người.”
Mộc Linh Nhi chạy qua hô một tiếng.
Bọn họ bắn ánh mắt về phía Mộc Linh Nhi.
“Cô bé thật xinh đẹp.”
Cô gái kia liếm môi!
“Chắc là…… ăn sẽ rất ngon.”
Mộc Linh Nhi: “……”
Nàng vội rụt đầu nhỏ.
“Giáo sư ở bên trong.”
“Giáo sư?”
Bọn họ nhìn về phía người đang ngồi câu cá.
“Là hắn?”
Nghe nói nơi này có thể giúp họ nên cất công tới đây xem thế nào, mà từ đâu nghe nói không quan trọng, hệ thống có rất nhiều phương pháp làm cho bọn họ tới đây, ít nhất nguyện ý lại đây thử một chút, còn lại chính là Diệp Thiên Dật lên sàn biểu diễn.
“Huyết Tinh ma nữ, Điệp Huyết Song Sát, ba vị tới rồi thì mời vào trong, sẽ có người dẫn đường!”
Diệp Thiên Dật ngồi câu cá đầu cũng không quay lại!.
Ba người cau mày nghi ngờ nhưng vẫn cảm thấy người này thật thần bí!
“Các hạ là?”
“Người gọi các ngươi đến đây.”
“Thì ra là thế, ta thật muốn xem sẽ có gì bất ngờ!”
Bọn họ đi vào trong sân sau đó……
Kinh ngạc!