Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1138 - Chương 1135: Bản Tôn Chính Là Thần Tu La.

Chương 1135: Bản tôn chính là thần Tu La.
Chương 1135: Bản tôn chính là thần Tu La.

Dịch: Cỏ Dại Team

Hai ngày cứ như vậy trôi qua.

Diệp Thiên Dật chưa từng nói cấm bọn họ làm việc ác, cũng không cần phải nhấn mạnh điều này!

Mười ba ngươi đến một địa phương nhỏ bé, toàn bộ đều là hung thần ác sát ở Chúng Thần Chi Vực, nếu có cường giả nào lại đây ngó một cái thôi cũng đủ bị dọa chết khiếp.

Họ không biết tại sao Diệp Thiên Dật lại muốn giúp bọn họ, nhưng ai cũng cảm nhận được gánh nặng của mình đã giảm bớt.

Hơn nữa vấn đề của mỗi người đều được giải quyết ở mức độ nhất định, ví dụ như độc của Độc Hoàng đã được loại bỏ một nửa, hồn lực của Phệ Hồn tôn giả cũng được cải thiện, linh hồn không còn đòi hỏi quá nhiều.

Thậm chí hai kẻ có thù giết người thân ở đây cũng được giải quyết rất thỏa đáng.

Diệp Thiên Dật bày tỏ, tẩy não gì đó, hắn là dân chuyên rồi.

Nhưng việc tẩy não của hắn vẫn có cơ sở. Ít nhất điều kiện tiên quyết là khiến những người này cảm thấy việc mình đang làm là đúng, cảm thấy Diệp Thiên Dật rất tài giỏi, từ đó làm tiền đề tin tưởng.

Diệp Thiên Dật ra dáng cầm một quyển sách đến chỗ dạy.

"Bắt đầu học thôi!"

Vèo ——

Mười ba người từ khắp các nơi bay đến, có người còn đang sửa bàn, đang câu cá hay tập yoga, vừa nghe tiếng Diệp Thiên Dật lập tức sôi nổi vọt tới, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay để trên bàn.

"Đã đến đủ rồi chứ?"

"Báo cáo tiền bối, đều đã đến đủ!"

Độc Hoàng dõng dạc thông báo.

"Nói về sự thay đổi của các ngươi trong mấy ngày nay! Lý Thiên Thu, ngươi nói trước."

Độc Hoàng trả lời: "Từ nhỏ ta đã tu độc, tuy độc lực cả người khiến đại lục phải chấn động nhưng chính bản thân cũng bị ăn mòn. Thân thể lão phu thực chất là một bình thuốc độc, đến cả máu thịt cũng là kịch độc. Chuyện này làm ta phiền lòng suốt mấy trăm năm, trong gần hai ngày ở nơi này, không chỉ tu vi tiến bộ mà độc trên người cũng loại bỏ được hơn nửa! May có tiền bối chữa trị!"

"Quách Hắc, còn ngươi?"

Phệ Hồn tôn giả nói: "Lão phu vốn phải hút hồn phách của con người mới có thể tăng cảnh giới, đã đến mức trở thành thói quen như việc ăn cơm ngủ nghỉ. Mấy ngày không được hút sẽ khiến cả người đau đớn, khó chịu. Nhưng chỉ vỏn vẹn hai ngày ở đây, lão phu không hề có chút ham muốn hút hồn phách nào, vậy mà cảnh giới vẫn tăng thêm. Như vậy xem ra, không bao lâu nữa, lão phu sẽ không còn khó chịu bởi vì không được hút hồn phách nữa rồi!"

"Ta có quỷ mị ma đồng, trong phạm vi nhìn thấy có thể hút khô tinh khí của tất cả sinh linh có cảnh giới thấp hơn ta. Nhưng vì mấy năm nay sử dụng quá độ để tăng cảnh giới mà khiến bây giờ mỗi lần dùng, mắt trái lại đau nhức kinh khủng. Tìm bao nhiêu y sư cũng không có tác dụng, còn y sư cao cấp của danh môn chính phái thì ta lại không dám tìm. Thế nhưng chỉ hai ngày này, tiền bối đã giúp tôi khôi phục quá nửa!"

"..."

Những người đó tới tấp nói.

Diệp Thiên Dật hài lòng gật đầu: "Tốt lắm."

"Tiền bối, bọn ta đều thấy được hiệu quả nhưng lại không hiểu lắm, việc này với việc ngồi ở đây và học thuộc thơ thì liên quan gì?"

Ma nữ tóc trắng nghi ngờ hỏi.

"Rất đơn giản, các ngươi đều là ác nhân, các ngươi có thừa nhận điều đó không?

Bọn họ gật đầu: "Quả thật, mấy năm nay số người chết trong tay ta không mười nghìn cũng tám nghìn."

"Trái tim là cội nguồn của con người, các ngươi tu luyện tà công, giết hại người khác làm nội tâm các ngươi bị che lấp. Lâu ngày, trái tim các ngươi đã không còn như người thường. Giận cấp công tâm, không chỉ bởi giận mà công tâm, vì chuyện những năm nay, một số nơi bị phóng đại sẽ theo nội tâm trầm luân của các ngươi mà dần trở nên dữ dội."

"Tiền bối, ta không hiểu lắm."

Diệp Thiên Dật cười nói: "Nói đơn giản, ác giả ác báo, dù thân thể không hại các ngươi thì một ngày nào đó, tinh thần sẽ phá hủy các ngươi!"

"Trước kia tiền bối cũng vậy..."

Diệp Thiên Dật dạo bước, từ tốn gật đầu: "Đúng vậy, các ngươi đã từng nghe thấy thần Tu La chưa?"

"Đương nhiên, một trong các vị thần thời thượng cổ."

"Bản tôn chính là thần Tu La!"

Woaaa ——

"So với khi ấy, mấy chuyện các ngươi làm là cái thá gì? Sinh linh chết trong tay bản tôn đâu chỉ một tỷ? Có một ngày, bản tôn đột nhiên thấu suốt, giết chóc là đạo của bản tôn, nhưng lại không phải con đường chính xác. Nếu bản tôn đi con đường không giết chóc, với thiên phú của bản tôn, nói không chừng bản tôn đã có thể tránh được đại nạn kia."

Phét lác! Diệp Thiên Dật mở lại nghề cũ, bắt đầu khởi động hình thức phét lác đỉnh cao!!

Bọn họ nghe mà trợn mắt há miệng.

"Tiền bối, năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện từ xưa lắc xưa lơ, đã qua cả rồi, không nói nữa." Diệp Thiên Dật nhìn bọn họ, nói: "Bổn tôn có ví dụ từ chính bản thân mình. Con đường các ngươi đi có chút giống với bản tôn, khi đó bản tôn cảm thấy, con đường tu luyện, nào có phân chính tà đúng sai? Mạnh là chính nghĩa, là đúng đắn. Nhìn thấy rồi mới thấy, người mạnh nhất, luôn luôn là người chính phái. Còn chúng ta đầu cơ trục lợi, vượt xa người cùng thể hệ, nhưng trăm năm sau, ngàn năm sau sẽ phát hiện, chúng ta còn chẳng bằng một phần mười của những kẻ ngàng hàng ngang vế kia!"

Bọn họ gật đầu đống ý: "Nói đúng lắm, thật ra lão phu cũng không muốn làm vậy từ lâu rồi, nhưng nó đã trở thành một thói quen, lại còn không làm không được. Hầy, rốt cuộc vẫn có chút hối hận, năm đó tuổi trẻ ngông cuồng tìm hiểu quyển tà công này, bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ."

"Tiền bối, ý của ngài là..."

Diệp Thiên Dật nói: "Ta chữa khỏi cho các ngươi, một mặt là vì năng lực của bản tôn, mặt khác vì mấy chục năm, mấy trăm năm qua, các ngươi chưa từng được sống yên bình như hai ngày này đúng không?"

"Thưa vâng!"

"Vậy các ngươi, cảm thấy thế nào?"

"Lòng càng thêm trầm lặng, không còn hỗn loạn như trước."

Diệp Thiên Dật gật đầu: "Tốt hay xấu?"

"Tốt! Tà công nhanh thì nhanh thật nhưng càng về sau càng khó phát triển. Chuyện ấy bọn ta đều hiểu, cũng muốn dừng lại, nhưng thói quen mấy trăm năm không thể thay đổi nổi! Đắm chìm trong hai ngày này đã khiến cảnh giới lão phu rộng hơn. Thật sự khó mà tin nổi! Theo tình huống bình thường, có lẽ lão phu phải hấp thu mười mấy ngàn hồn phách mới đủ!" Phệ Hồn tôn giả nói.

“Không sai!” Diệp Thiên Dật gật đầu.

Còn có thể nói tiếp, nhưng bây giờ thì không nên. Vẫn còn những năm ngày, đủ rồi!

"Còn lại bản tôn tạm thời không nói, các ngươi tự mình ngộ. Bây giờ, Quách Hắc, bài tập giao hôm qua, học thuộc lòng Tam Tự Kinh, ngươi đọc cho bản tôn nghe."

Phệ Hồn tôn giả đứng lên: "Nhân chi sơ tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn..."

Đọc một nửa, hắn khựng lại.

"Tiền bối, ta quên rồi."

"Tay."

Quách Hắc vươn tay.

Bốp bốp bốp bốp ——

Diệp Thiên Dật cầm gậy trúc đánh vào tay hắn.

"Còn có lần sau, phạt gấp trăm lần!" Diệp Thiên Dật răn đe.

"Dạ, tiền bối!"

"Lý Thiên Thu, đến ngươi."

Mộc Linh Nhi ngồi cách đấy không xa xem đến ngu người.

Bình Luận (0)
Comment