Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1139 - Chương 1136: Tần Vô Tâm Bại Lộ.

Chương 1136: Tần Vô Tâm bại lộ.
Chương 1136: Tần Vô Tâm bại lộ.

Lại một ngày cứ thế trôi qua...

Tính tình mười ba người kia như biến thành người khác vậy!

Đúng rồi đó, xấp xỉ ba ngày... Bọn họ bị Diệp Thiên Dật tẩy não biến thành người khác!

"Tiền bối, hôm nay chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi! Ma nữ tóc trắng mất ba tiếng, Thị Huyết tôn giả năm tiếng, Hắc Phong lão quỷ bốn tiếng rưỡi. Còn đây là tranh vẽ của mọi người, mời tiền bối xem."

Diệp Thiên Dật nhận tranh Độc Hoàng đưa tới.

Những cường giả này đều hiểu, tiền bối đang giúp bọn họ tu thân dưỡng tính, mà chính bọn họ cũng cảm nhận được lợi ích.

"Ừm, tạm được, ma nữ tóc trắng vẽ tốt nhất, nhìn rất có kỹ thuật."

Ma nữ tóc trắng tinh nghịch nháy mắt với Diệp Thiên Dật.

"Phần thưởng của ngươi là đan dược cửu giai này!"

Diệp Thiên Dật ném cho nàng một bình ngọc nhỏ.

Mọi người: ???

Ma nữ tóc trắng nhận lấy mở ra, mùi thuốc nháy mắt xộc ra, linh lực thiên địa tăng vọt.

"Đan dược cửu giai!"

Bọn họ kinh hãi.

Giờ phút này Diệp Thiên Dật trong mắt bọn họ chính là thần tiên hạ phàm đó!

Tại sao phải cho nàng? Bình đan dược đấy chẳng đáng bao nhiêu tiền với Diệp Thiên Dật, có nguyên liệu là có thể luyện được rồi, cái hắn cần là tạo uy danh!

Diệp Thiên Dật hiểu rõ, có khi... Những kẻ ác này lại trở thành thế lực của mình! Ở Chúng Thần Chi Vực, hắn cần thế lực của riêng mình! Tái sử dụng rác thải, một cộng một sẽ luôn lớn hơn hai!

Hắn thông minh quá đi!

"Tiền bối, không biết ngài tìm chúng ta làm gì? Mấy ngày nay ở đây chúng ta đã có được rất nhiều điều tốt, dù bọn ta có là kẻ xấu thì nhận được nhiều tình cảm của tiền bối cũng vô cùng áy náy."

Độc Hoàng ôm quyền nói.

Nếu như là trước kia, nằm mơ bọn họ cũng không bao giờ nói mấy lời như vậy, có là người cứu mạng cũng vậy thôi, nói không chừng còn giết luôn! Đó mới là bọn họ! Vậy mà bây giờ...

Mộc Linh Nhi ngồi xem ti vi như người ngoài cuộc. Mấy ngày này nàng cũng rất vui vẻ, ngày nào Diệp Thiên Dật cũng cho nàng giám sát bọn họ.

Nhất là lúc lấy gậy trúc đánh mấy tên khốn nạn kia, vui ơi là vui.

"Yên tâm, chuyện bản tôn muốn các ngươi làm chắc chắn có chỗ tốt cho tương lai, cũng không cần trả giá quá nhiều. Thành công các ngươi mới có thể trở thành người như bản tôn. Tóm lại việc này cứ để sau, không cần vội."

"Dạ!"

Bọn họ ôm quyền.

"Này, ma nữ tóc trắng."

"Tiền bối."

Nàng vội vàng hành lễ.

"Trong thành Tạo Mộng có một ông lão, con trai mất sớm, bây giờ lão lại mù lòa, vợ thì quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh. Ngươi đến chỗ của bọn họ, giúp đỡ chăm sóc họ, giặt quần áo nấu cơm nấu nước, thuận tiện chữa bệnh cho họ, đến lúc đi để lại một ít tiền."

"Vâng, tiền bối!"

Ma nữ tóc trắng không hiểu tại sao phải làm vậy nhưng nàng thấy cũng có lý nên bằng lòng làm.

“Độc Hoàng!”

“Tiền bối!”

Lý Thiên Thu hành lễ.

"Ngươi cũng đi thành Tạo Mộng, nhìn xem có ai cần giúp đỡ thì làm chút việc, còn làm gì chắc không cần bản tôn nói nữa chứ?"

"Dạ!"

"Những người khác cũng đi cả đi, bớt kiêu ngạo lại, đừng hành xử hung ác nữa, sống cho giống một người bình thường, nếu không công sức mấy ngày nay của bản tôn đều đổ sông đổ biển hết cả, đã hiểu chưa?"

"Dạ!"

"Ngoài ra, các ngươi hãy liên lạc với mấy người bạn của các ngươi, bảo bọn họ cũng có thể đến nơi này."

"Vâng, tiền bối!"

Sau đó bọn họ rối rít rời đi.

"Anh đẹp trai, ngươi giỏi quá đi, mấy bọn họ đều là người xấu, bây giờ lại bớt bớt xấu rồi."

Mộc Linh Nhi thật sự phải nhìn Diệp Thiên Dật bằng cặp mắt khác, mấy ngày sống chung, nàng cảm thấy Diệp Thiên Dật là một người rất tốt.

Diệp Thiên Dật cười xòa, xoa đầu nàng: "Ở cái đại lục này, kẻ mạnh làm vua, nhưng mà ấy..." Diệp Thiên Dật gõ đầu nàng: "Đầu óc cũng là thứ tốt."

"Ồ... Đúng!"

Tần Vô Tâm vốn không định tới, thế nhưng nàng lại phát hiện, Diệp Thiên Dật vẫn luôn ở trong rừng trúc, suốt ba ngày liền, vậy nên hôm nay nàng đặc biệt đến xem thử.

Sau đó...

Vèo vèo vèo ——

Một đám người lao vun vút qua người nàng.

"Độc Hoàng?"

Nàng chợt nhíu mày đẹp.

"Thị Huyết tôn giả? Ma nữ tóc trắng? Hắc Phong lão quỷ?"

Có vài người nàng vừa thấy là nhận ra ngày, thấy rồi lập tức sững sờ.

Ác nhân đại lục đến đây tụ họp à?

Sao bọn họ lại tụ hết vào đây thế này?

Tu vi mấy người này không phải quá cao, nhưng ai ai cũng là ác nhân từng tàn sát rất nhiều người. Trước kia m Nguyệt tông từng có nhiệm vụ lôi kéo bọn họ về tông, cũng bởi vậy mà hy sinh rất nhiều người, toàn bộ đều là bị bọn họ giết.

Độc Hoàng đã bay xa lại bỗng nhận ra cái gì, vội quay lại dừng lại trước mặt Tần Vô m.

Tần Vô m chớp chớp mắt cảnh giác nhìn hắn.

"Cô gái, nàng lạc đường à? Muốn đi đâu? Lão phu dẫn ngươi đi."

Tần Vô Tâm: ???

Huyết Tinh ma nữ cùng dừng lại bên cạnh nàng.

"Này Độc Hoàng, không phải ta nói chứ trông ngươi thế này lại chẳng hù chết con gái nhà người ta.”

Bóng dáng mờ ảo của nàng đến trước mắt Tần Vô Tâm: "Em gái, em có muốn ta giới thiệu bạn trai cho không nè? Mấy năm nay bản tôn không biết được nhiều thứ lắm nhưng đàn ông con trai ưu tú thì không thiếu? Có cần không nào?"

Tần Vô Tâm: ???

"Nè nè nè, người ta còn chưa nói có nói gặp phải khó khăn gì đâu, cô gái, ngươi muốn đến đâu sao? Lão phu có thuộc tính không gian, có thể đưa ngươi đi."

Một người trong Điệp Huyết song sát cũng nói.

Tần Vô Tâm: ???

Thế giới này, làm sao vậy?

“Không cần.”

Tần Vô Tâm nói.

"Nói không chừng là nàng tới tìm tiền bối."

Độc Hoàng đoán thử.

"Ừm, cũng đúng, tiền bối đang ở trong rừng trúc, có cần lão phu dẫn ngươi tới không?" Vị kia trong Điệp Huyết song sát lại hỏi.

"Không cần."

"Vậy hẹn gặp lại."

Tần Vô Tâm: ???

“Không được, nàng phải đến xem đang có chuyện gì xảy ra!"

Tần Vô Tâm đi đến.

"Anh đẹp trai anh đẹp rai, lại có người tới."

Diệp Thiên Dật phì phèo khói thuốc, đong đưa chân, liếc mắt nhìn.

Ồ? Có vẻ là mỹ nữ đây.

Tần Vô Tâm thấy Diệp Thiên Dật trong sân.

"Anh Diệp?"

Trông nàng rất đỗi kinh ngạc, đương nhiên, nàng biết Diệp Thiên Dật ở chỗ này nhưng vẫn cứ phải kinh ngạc, vừa nãy mấy người bàng môn tà đạo vừa đi ra từ nơi này ư? Sao Diệp Thiên Dật lại như không có chuyện gì như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng là người trong bàng môn tà đạo?

"Là ngươi à? Em gái ngoan?"

Diệp Thiên Dật thấy Tần Vô Tâm.

Đến giờ Diệp Thiên Dật còn chưa chắc Tần Vô Tâm có đang đi theo mình không, nhưng gặp được ở đây cũng trùng hợp thật nhỉ?

"Lúc nãy ta thấy một vài người tà môn ngoại đạo khá quen thuộc sôi nổi đi ra từ nơi này, hành vi kỳ quái, cử chỉ khó hiểu. Ta thấy lạ nên vào xem thử, không ngờ lại gặp được ngươi."

Tần Vô Tâm nói.

Khi nói mấy lời này, nàng cũng đã bại lộ! Vậy nhưng chính nàng lại không để ý đến điều đó!

Tại sao?

Nàng là người Bát Hoang, sao có thể biết những kẻ ác ở Chúng Thần Chi Vực chứ? Cẩn thận mấy cũng có sai sót!

Bình Luận (0)
Comment