Choang váng rồi!
Người ngớ cả ra rồi!
Chuyện này?
Diệp Thiên Dật này bảo họ đi thành Tạo Mộng để làm việc, bây giờ… lại bảo họ đi biểu diễn hợp xướng?
Tên chết tiệt này có phải đang đùa bọn họ không?
“Chuyện này… tiền bối, chuyện này có chút…”
Bọn họ có chút lúng túng.
“Sao? Không bằng lòng à?”
Diệp Thiên Dật chau mày.
“Vâng, nếu đã là ý của tiền bối, ta chắc chắn sẽ làm theo. Tập diễn gì đây?”
Sau đó Diệp Thiên Dật cầm bài hát quẳng về phía bọn họ.
Bọn họ nhìn qua một lượt.
“Trái tim biết ơn?”
Bọn họ ho khan một tiếng.
“Trái tim biết ơn, cảm ơn có người…”
Có người đọc thành tiếng!
Má ơi, thế này thì hát sao ra hơi?
“Thế nào? Không được ư?”
Diệp Thiên Dật lườm bọn họ một cái.
“Được, chắc không thành vấn đề! Những gì tiền bối bảo chúng ta làm nhất định đều có lí, hơn nữa ta cũng biết chắc chắn có hiệu quả!” Độc Hoàng bây giờ vô cùng tôn kính Diệp Thiên Dật.
“Ừ, vậy Ma nữ tóc trắng, ngươi dạy bọn họ hát đi, ngoài ra, vợ chồng La Sát, hai ngươi nghỉ ngơi rồi cũng tham gia, hát chung với bọn họ!”
Vợ chồng La Sát nhìn nhau.
“Bọn ta già cả thế này, không cần phải thế chứ?”
“Vậy hai ngươi có thể đi rồi.”
Diệp Thiên Dật lấy điếu thuốc ra thờ ơ nói.
“Bọn ta hiểu rồi.”
Bọn họ gật đầu.
Độc Hoàng nhanh chóng chạy lại, giúp Diệp Thiên Dật châm thuốc.
Diệp Thiên Dật biểu hiện rất hài lòng.
“Ừm, các ngươi tập luyện đi, việc cụ thể bổn tôn không xem nữa! Tự mình chăm chỉ một chút! Linh nhi, ngươi xem thử, nếu ai không chuyên tâm, không cố gắng, lấy gậy trúc đánh.”
Diệp Thiên Dật nói xong thì rời đi.
Tần Vô Tâm: “…”
Đại ca à, ngươi đang chơi trò gì đó?
Nhóm đại lão này đều chơi cùng hắn vậy sao?
Thật vậy, trăm nghe không bằng một thấy.
Nàng kinh ngạc.
Mấy ngày này Diệp Thiên Dật cũng coi như rất mãn nguyện rồi, rất thư giãn, không có việc thì qua đây xem xem, thời gian còn lại thanh thản đi câu cá, tiện thể gọi video nói chuyện với mấy em gái.
Diệp Thiên Dật ngồi câu cá ở đấy, Tần Vô Tâm đi lại, trong sân luôn vang vọng giọng hát của những người đó.
“Anh Diệp, ngươi thế này là ý gì?”
Tần Vô Tâm ngồi cạnh Diệp Thiên Dật hỏi.
“Chẳng có ý gì cả, chỉ là rảnh rỗi không có gì làm nên chơi chơi vậy thôi.”
“Ngươi… làm sao ngươi có thể khiến những ác nhân đó tin tưởng được?”
Những chuyện trước kia nàng chưa từng được thấy, cảm thấy không thể tin được.
“Ta là anh trai tốt của ngươi đấy nhé, anh trai tốt có thể làm được những việc người khác làm không được là điều hiển nhiên, không phải sao?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Tần Vô Tâm: “…”
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa tay đặt lên đôi chân nõn nà của nàng.
Soạt.
Tần Vô Tâm nhanh chóng dịch chân qua một bên.
“Ta cảm thấy chũng ta rất có duyên, không phải sao?” Diệp Thiên Dật nói.
Tần Vô Tâm không nói gì.
“Gặp nhau ở Bát Hoang, Chúng Thần Chi Vực rộng lớn, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây, chẳng phải là ý của trời cao sao? Ông trời tác hợp cho chúng ta.”
Tần Vô Tâm nói: “Anh Diệp thật biết nói đùa, vậy ta đi trước đây, không ở đây quấy rầy ngươi nữa, chúng ta gặp ở Dược Hoàng tông!”
“Này này này, đừng đi chứ, nơi này của ta còn có vài phòng, ngủ chung đi!”
Tần Vô Tâm: “…”
“Cảm ơn ý tốt của anh Diệp.”
Sau đó nàng quay người bước đi.
Cảm thấy tiếp tục ở đây có chút chủ ý.
Diệp Thiên Dật nhìn theo bóng lưng nàng.
“Tần Vô Tâm này rốt cuộc là người thế nào?”
Diệp Thiên Dật lấy đồng hồ công năng ra tra thử, hoàn toàn tìm không ra.
Tìm thấy rất nhiều Tần Vô Tâm, nhưng lại không phải là nàng, thần bí thật.
“Chúng Thần Chi Vực cũng tìm không thấy sao? Bát Hoang cũng tìm không ra, lẽ nào nàng không phải là người có tên tuổi gì?”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm, hắn không hiểu.
Nhưng mà dễ dàng nhận thấy, Tần Vô Tâm này vì hắn mà đến.
Diệp Thiên Dật vẫn rất muốn biết, Tần Vô Tâm này rốt cuộc là người như thế nào, đến đây rốt cuộc là vì gì.
“Hello!”
Sau đấy Diệp Thiên Dật nhìn em gái xinh đẹp trước mặt, tất nhiên là qua màn hình video.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mị Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ngươi đến Chúng Thần Chi Vực rồi?”
“Ừ, đến rồi.”
“Nhưng mà ta là yêu tộc, mối quan hệ giữa hai tộc ở Chúng Thần Chi Vực còn tồi tệ hơn cả ở Bát Hoang, có lẽ ta rất khó đi tìm ngươi được.”
Tô Mị Nhi nói.
“Không cần, bây giờ ngươi đang ở đâu?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ta ư?”
Tô Mị Nhi nhếch môi, nói: “Khắp mọi nơi, bây giờ ở Nhân tộc, nhưng mà là lãnh địa của Yêu tộc trong Nhân tộc, sao vậy? Ngươi muốn đến đây chơi với người ta à?”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
“Nói thật lòng, rất muốn.”
“Vậy gửi vị trí cho ta đi, bây giờ bổn cô nương sẽ qua, cũng rất muốn được làm chuyện ấy đây.”
Tô Mị Nhi liếm đôi môi đỏ hồng của mình cười hi hi nói.
“Bỏ đi bỏ đi, nguy hiểm quá, mà bây giờ nàng có thể để lộ ngực ra cho ta xem chút không? Ta có thể nhìn một cái là đã thỏa mãn lắm rồi.”
“Ngươi chắc là đủ chứ? Hay là… ta cho ngươi xem thứ còn dữ dội hơn?”
Tô Mị Nhi nhếch môi.
Ực ực.
Diệp Thiên Dật nuốt nước bọt.
“Ngươi muốn nói là…”
Sau đó Tô Mị Nhi nhìn hắn một cách khinh khỉnh: “ Đồ ngốc, nhìn cái đầu ngươi á, ai bảo lần trước ngươi không làm, lần sau hẳn nói đi.”
“Ấy, lần trước còn không phải vì để ngươi nâng cao cảnh giới lên sao, nếu không ta đã không để ngươi chạy thoát rồi.”
Diệp Thiên Dật than thở nói.
“Được rồi, ngươi không có nguy hiểm gì chứ?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Tất nhiên là không, người ta đang sống vui vẻ đây này.”
Diệp Thiên Dật: “…”
“Cút đi cút đi.”
Diệp Thiên Dật nhìn khinh khỉnh.
“Phải rồi, ngươi ở cảnh giới nào rồi?” Tô Mị Nhi nói.
“ Tiên Vương.”
“Vậy là nhanh đấy, nhưng chưa đủ.” Tô Mị Nhi nói.
“Ngươi thì sao?”
Tô Mị Nhi để lộ một nụ cười thần bí.
“Người ta bây giờ không còn yếu kém nữa nhé, bí mật.”
“Xì, ta thấy cảnh giới của ngươi chẳng tiến bộ được chút nào nên mới ngại nói ra thì có.”
Diệp Thiên Dật lườm nàng một cái.
“Hi hi, không nói nữa, gửi ngươi một tấm ảnh, ta có việc rồi.”
“Được nè, được nè!”
Sau đấy Tô Mị Nhi gửi cho Diệp Thiên Dật một tấm ảnh… “hàng”.
Diệp Thiên Dật: “ …”
Chết tiệt.
Hự hự hự.
Chịu không nỗi nữa, thế này thì ai cũng chịu không nỗi.
Tuy không phải là tất cả, nhưng mà… mờ mờ ảo ảo.
Ôi! Chịu không nỗi nữa.
Yêu tinh! Yêu tinh!
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ ‘làm thịt’ ngươi.”
“Anh đẹp trai, đây là gì vậy?”
Giọng của Mộc Linh Nhi bất ngờ vang đến từ phía đằng sau.
Diệp Thiên Dật nhanh chóng tắt ảnh đi.
“Hừm hừm, không có gì, đồ ăn ngon thôi.”
“Ồ?”
Mộc Linh Nhi không nhìn thấy rõ đó là gì.
“Đồ ăn ngon?”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng: “Được rồi, bên trong thế nào rồi?”
“Có một ông lão không chịu nghe lời, bị Linh Nhi quất rồi.”
Mộc Linh Nhi lè lưỡi.
“Làm rất tốt!”
Diệp Thiên Dật khẽ cười.